Tham Lang sửng sốt nói: "Mẹ mày..."
"Mẹ kiếp, tôi đúng là thiên tài, gần đây có học chút ngôn ngữ chuyên dụng của người câm điếc từ Đại đương gia.” Oán Quỷ nghiêm trang nói.
Tham Lang không nói nên lời, không thể giả ngu được nữa.
Mọi người nhìn anh ta hả hê, cái vẻ giả tạo này, mỗi lần anh ta đều theo Đại đương gia ra ngoài, lần này để anh ta đi, anh ta dám không đi sao?
A, hơn phân nửa là sợ bị Nhị đương gia thu thập…
"Tôi không đi, tôi không muốn ra ngoài, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ có nhà tù U Đô ngục mới là quê nhà của tôi!" Tham Lang hét lớn, gần như khóc nấc lên: "Tôi rất nhớ Đại đương gia!"
"Đại đương gia, đại đương gia... ô ô ô... Những ngày không có ngài tôi biết sống như thế nào đây!"
"Đại đương gia, đừng để tôi rời khỏi đây!"
"Tôi nguyện dành cả cuộc đời mình hoạt động trong một phạm vi nhất định để đổi lấy việc trở thành phiên dịch suốt đời của Đại đương gia..."
Sắc mặt của Tề Bất Ngữ đột nhiên trở nên lạnh lùng, ông ấy đột ngột đứng dậy, đá một cước "Hỉ thước đặng chi" vào trên xương bánh chè của Tham Lang.
Tham Lang bị động không kịp phòng ngừa, kêu thảm một tiếng, đầu gối vang lên tiếng nứt xương, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Tề Bất Ngữ chỉ vào hai cảnh ngục, sau đó chỉ vào Tham Lang, để cho họ sắp xếp.
Oán Quỷ đắc ý nói với mọi người: "Tên tiểu tử Tham Lang này luôn rắp tâm hại người. Vì tránh việc chạy trốn giữa đường thì Đại đương gia đã đánh gãy một chân của cậu ta. Đây coi như là tạo ra bảo hiểm!"
Mọi người không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó lại bật cười ha ha.
Toàn bộ nhà tù tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Tham Lang nhìn Tề Bất Ngữ với vẻ mặt đáng thương, nói: "Đại đương gia, có thù oán gì với tôi. Tôi làm phiên dịch cho ngài lâu như vậy mà chút lòng tin này ngài cũng không có sao? Còn nữa, ngài để tôi đi tìm Nhị đương gia vậy không phải bảo tôi đi tìm chết ư?"
Dạ Ma ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng không thể chỉ có mình mình thảm hại như vậy. Nhìn kết cục của Tham Lang còn thảm hại hơn so với mình, anh ta lập tức thấy vui vẻ.
"Tham Lang, tôi sẽ dạy cho cậu một chiêu tuyệt học bảo mệnh để lấy lòng Nhị đương gia. Chỉ cần cậu học được vậy thì có lẽ ngài ấy sẽ không truy cứu cậu nữa." Dạ Ma cười nói.
"Phải không?" vẻ mặt Tham Lang rất nghẹn khuất. Anh ta biết lần này nhất định mình phải đi một chuyến. Nếu không có thể sẽ bị Tề Bất Ngữ bóp chết.
Dạ Ma nói: "Nhị đương gia hiện tại là tổng giám mục Thánh Giáo. Mà chức tổng giám mục này của ngài ấy là mua được từ Giáo Hoàng! Đối với việc này, ngài ấy vẫn luôn rất đắc ý."
"Sau này khi cậu gặp ngài ấy, chỉ cần dùng chủ đề này nói chuyện. Hơn nữa không ngừng khen ngợi chuyện ngài ấy mua chức tổng giám mục này. Đương nhiên cậu sẽ vì thế mà lấy lòng được ngài ấy."
"Một khi ngài ấy vui vẻ, tất nhiên sẽ không so đo đến việc nhỏ lúc trước cậu đắc tội ngài ấy."
Oán Quỷ sửng sốt, ở bên cạnh nói: "Tên Dạ Ma ngu xuẩn này mặc dù có chút không đáng tin cậy nhưng nói rất có đạo lý! Nhị đương gia luôn rất tự hào vì đã bỏ tiền mua chức tổng giám mục, cứ gặp người là nhắc đến."
"Chỉ cần cậu có thể làm lớn chuyện này lên, khen ngài ấy thông minh, trí tuệ, khen ngài ấy coi tiền tài như rác rưởi tất nhiên ngài ấy sẽ khen thưởng cho."
"Yên tâm đi, lúc trước tôi và Dạ Ma cũng nịnh hót như vậy đấy!"
Tham Lang nghe được lời này, sửng sốt nói: "Vẫn là tên hòa thượng này đáng tin cậy, được rồi, lát nữa tôi thử xem."
“Thử xem thì sẽ qua đời!” Một nụ cười thâm trầm xuất hiện trên khuôn mặt Oán Quỷ.
Đối với việc tiêu hết 6 tỷ đô la để mua chức tổng giám mục, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Oán Quỷ và Dạ Ma giả vờ là tín đồ thành kính ở trước mặt anh mà còn để anh tát vào miệng.
Tên Tham Lang này vốn đã đắc tội anh rồi mà còn muốn lấy chuyện này ra để nói...
Hắc, hình ảnh kia thật không dám tưởng tượng!
Dạ Ma nhìn về phía Oán Quỷ, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều không nói gì.