Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn thấy một người đàn ông quỳ rạp ở bên đường, phía sau có một chiến sĩ mặc quân phục của quân đội Mạc Khang đang dùng AK chĩa thẳng vào sau đầu của anh ta.

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên, người đàn ông đáng thương kia ngã xuống đất, dịch não lẫn óc bắn tung tóe khắp nơi.

Sau đó chiến sĩ nổ súng kia còn cười lên ha hả dùng ngôn ngữ địa phương khoe khoang gì đó với các đồng bạn, bộ bộ nói một tràng rồi mấy đồng bạn cũng theo đó cười lên hạ hạ.

Kho chịu trong mắt Tề Đắng Nhàn càng đậm thêm, loại chuyện lấy giết người làm trò vui này cũng không có gì đáng để khoe ra cả, đám cặn bã này hẳn nên sớm phải xuống địa ngục mới đúng.

Mạc Khang quay đầu nhìn thoáng qua hai người rồi cười nói: “Hai vị không cần để trong lòng, loại chuyện như này ở Myanmar tùy tiện chỗ nào cũng có thể nhìn thấy. Bọn người kia không nghe lời thì chỉ có thể tiễn bọn họ đi gặp thượng đế sớm một chút thôi!”

Nhưng Tề Đằng Nhàn lại nghĩ tìm thời gian rảnh nào đó đưa Mạc Khang đi gặp thượng đế.

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả, loại chuyện này ở Nam Dương cũng có không ít. Trần Ngư diện vô biểu tình đáp.

Có thể nhìn ra được là cô cũng đang cật lực che giấu vẻ không khỏe ở bản thân.

Tuy rằng Tề Đằng Nhàn đánh người như cơm bữa, giết người như cắt cỏ nhưng cũng tuyệt đối không lạm sát vô tội, hơn nữa cũng sẽ không bởi

vì giết chết một ai đó mà cảm thấy vui sướng.

Vũ lực cường đại là dùng để bảo vệ bản thân mình và tự do chứ không phải là dùng để tìm niềm vui.

Đối với quyền lực cũng như vậy.

“Có cảm giác hợp tác với người này rồi y như bảo hổ tự lột da xuống ấy!” Trần Ngư cười cười đánh võ ngữ với Tề Đằng Nhàn.

Tề Đằng Nhàn lại chỉ cảm thấy người phụ này cũng lập dị thật, có thể dùng thủ ngữ như vậy sao?

Bởi vì cha hắn Tề Bất Ngữ không thể nói nên mới cất công đi học ngôn ngữ của người câm điếc, mà khiến hắn có chút không nói nên lời chính là Tề Bất Ngữ không cần phải biết cái gì mà tiêu chuẩn ngôn ngữ của người câm điếc hay mấy cái khoa tay múa chân của người mù...Thậm chí là ngay cả Tham Lang còn hiểu Tề Bất Ngữ muốn biểu đạt hay nói cái gì hơn cả người con trai là hắn hơn.

Tề Đẳng Nhàn đáp: “Vốn dĩ chính là bảo hổ lột da mà, tìm một cơ hội thích hợp sẽ trực tiếp chơi chết anh ta!”

Trần Ngư gật gật đầu.

Chỉ là Mạc Khang cũng không dễ giết chết như vậy, dù sao thì từ nhỏ anh ta đã sinh hoạt ở một chỗ, đối với an toàn của bản thân tự nhiên là rất để ý.

Vô luận là đi đến nơi nào thì Mạc Khang tùy thời đều sẽ mang theo mấy chục thủ hạ vác súng trường bên cạnh, chủ yếu là để tránh có người uy hiếp đến an toàn của chính mình.

“Cái thứ đồ tể này hẳn là rất nhanh sẽ tới đi?”

“Cha tôi luôn muốn giải quyết lũ chuột quanh nằm ở trong nhà tù U Đô, với ông ấy mà nói thì hẳn cũng không tính là việc gì khó.”

Thế lực của Khải Hoàn còn kém hơn một ít so với Mạc Khang, nhưng dù sao thì hai người cũng từng là thủ hạ làm việc chung dưới trướng một người, tướng lãnh thuộc hạ dưới trưởng hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút giao tình, không nên đấu võ.

Cho nên việc Khải Hoàn cắt đứt đường phát tài của Mạc Khang khiến Mạc Khang chỉ có thể chịu đựng, dùng một phương thức uyển chuyển khác tới để giải quyết sự việc.

Sau khi Mạc Khang dẫn theo đám người Dụ Khôn, Trần Ngư và Tề Đằng Nhàn tới thì bên Khải Hoàn đã dọn xong lôi đài, một đám chiến sĩ đều vác súng trên vai, súng cũng đã được lên nòng sẵn sàng.

“Hoan nghênh tướng quân Mạc Khang!”

Các chiến sĩ thống nhất rống to một tiếng khiến Mạc Khang sợ tới mức phải giật mình một cái.

Lúc này Khải Hoàn mới đi ra, người này là một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, hai bên quai hàm nhô xương có vẻ có hơi gầy ốm, đầy mặt lạnh nhạt nhìn Mạc Khang nói: “Sao rồi, tìm được người rồi?”

Mạc Khang ha hả cười lạnh một tiếng: “Khải Hoàn, tôi chỉ sợ là anh không dám đánh thôi! Chỗ này của tôi có hai đại cao thủ, có thể phân bại cao thấp được với anh đấy.

Khải Hoàn khinh thường nói: “Anh thì có thể tìm được cái cao thủ gì chứ hả? A, không phải là người phụ nữ này đấy chứ?”

Hắn nói người phụ nữ, đương nhiên là chỉ Trần Ngư.

Trần Ngư buông một tay xuống, nói: “Tôi đây hai tay trói gà còn không chặt, lấy cái gì tới để đánh với ông chứ?”

Mạc Khang cười cười với Dụ Khôn và Tề Đằng Nhàn, nói: “Hai vị, hai người ai nguyện ý lên trước thử sức với tướng quân Khải Hoàn một lần đây? Cũng nên dạy cho tướng quân Khải Hoàn đây biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK