Năng lực nhận thức của Dương Quan Quan, quả thật tốt hơn Hoàng Sung rất nhiều, có lẽ là dò đầu óc khá thông minh.
Mặc dù Hoàng Sung ở trong quân đội mấy năm nay, nhưng không luyện môn võ thuật truyền thống, bây giờ bái Tề Đằng Nhàn làm thầy, cũng phải học lại từ đầu.
Luyện tập cả sáng sớm, cuối cùng Dương Quan Quan tìm thấy một chút cảm giác rồi, ít nhất, lúc đứng trung bình tấn, phần cơ không còn bị mỏi như thế nữa.
"Quay về cũng phải thường xuyên luyện tập, không có việc gì thì luyện tập một chút, sau khi hoàn toàn nhập môn, tôi sẽ tiếp tục dạy hai người đứng thế Hình Ý Quyền." Tề Đẳng Nhàn nói.
Hai người vội vàng gật đầu đồng ý.
Dương Quan Quan cảm thấy luyện võ là một chuyện rất gian khổ, cũng không biết bản thân có thể có được thành tựu gì trong lĩnh vực này không.
"Thiên phú của cô tốt hơn cậu ta, đến lúc đó tôi mở cửa sau cho cô, rất nhanh có thể bỏ xa cậu ta." Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói với Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan kinh ngạc, có một loại kích động muốn xông lên che miệng anh ta, ai lại nói mở cửa sau ngay trước mặt người ta như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Sung có hơi đen lại, nhưng cũng không nói lời nào.
"Chịu rồi!" Dương Quan Quan thở dài một tiếng ở trong lòng, không nhìn được trợn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó tức giận đi mất.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Kĩ năng bắn súng của cậu khá ổn, đừng đánh mất, nghĩ xem làm thế nào kết hợp những gì cậu đã học được với kĩ năng bắn súng của mình đi."
"Cho dù cậu có luyện võ không tốt lắm, nhưng nếu như có thể kết hợp với kĩ năng bắn súng thích hợp, cũng lợi hại hơn người khác rất nhiều rồi."
"Được rồi, mau cút về đi làm đi!"
Luyện tập cả sáng sớm, từ rạng sáng năm giờ liên tục đến bảy giờ rưỡi, tốn khoảng chừng hai tiếng rưỡi.
Đúng lúc này, một chiếc máy bay bay từ Ma Đô đến thành phố Trung Hải, cũng hạ cánh ở sân bay.
Từ Dương dẫn người của phân đà Long Môn ở tỉnh Đông Hải nghênh đón ở sân bay.
Một người trẻ tuổi khí độ bất phàm bước xuống từ máy bay, trên người mặc một bộ quần áo thể thao già dặn, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt lấp lánh có hồn, làm người ta có giác như đang nhìn vào một con chim ưng.
Vừa bước ra ngoài sân bay, Từ Dương lập tức nhìn thấy anh ta, vội vàng nói: "Văn thiếu đà chủ, ở đây!"
Người đến chính là thiếu đà chủ phân đà Long Môn ở Ma Đô, là một thiếu niên thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, Văn Tư Thuận!
Văn Tư Thuận nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn, trên mặt nở một nụ cười xã giao, nói: "Từ thiếu đà chủ, đã lâu không gặp!"
Từ Dương vội vàng bắt tay Văn Tư Thuận, nói: "Văn thiếu đà chủ từ xa đến đây, quả thật là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh không gì sánh được!"
"Văn thiếu đà chủ!"
Người Từ Dương dẫn theo nhao nhao gập người 90° chào Văn Tư Thuận.
Văn Tư Thuận gật đầu, nói: "Mọi người không cần khách sáo, đứng dậy hết đi."
Từ Dương âm thầm đánh giá Văn Tư Thuận, không thể không khâm phục ở trong lòng, người ta không hổ là Thiếu niên Tông sư, khí chất trên người không phải giả vờ, một một cái nhấc tay nhấc chân. một lời nói, đều khiến người ta cảm giác phong độ nhẹ nhàng.
"Mời Văn thiếu đà chủ lên xe với tôi, chúng ta lập tức đến chỗ bố tôi!" Từ Dương nói.
"Được!" Văn Tư Thuận đồng ý.
Rất nhanh, Văn Tư Thuận đã đến khu nhà xa hoa của Từ An, nhìn thấy Từ An.
Từ An cười lớn nói: "Cháu trai, mong trăng mong sao, cuối cùng mong được cháu đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh!"
"Chú Từ đừng khách sáo, cháu cũng là nghe lời bố qua đây, hơn nữa cháu cũng tò mò vị thiếu niên thiên tài trong lời mọi người." Văn Tư Thuận mỉm cười nói.
Từ An hứa hẹn với bố của Văn Tư Thuận lợi ích không nhỏ, hơn nữa còn đồng ý tỏ thái độ ủng hộ anh ta tiếp tục tiếp nhận vị trí đà chủ phân đà Long Môn ở Ma Đô, anh ta mới đồng ý phái Văn Tư Thuận đến giúp Từ Dương.
Danh tiếng của Văn Tư Thuận rất lớn trong những võ giả vùng duyên hải Đông Nam, người thường muốn mời anh ta, căn bản là không có cửa.
Văn Tư Thuận ngồi xuống rồi nói: "Lần này tôi đến đây, giúp chú Từ giải quyết rắc rối là chuyện thứ nhất."
"Thứ hai là vị chuyện của bố tốt."
"Người phụ nữ tên Tống Chí Mai đó chắc là từng tìm đến chú Từ rồi nhỉ?"
Từ An sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: "Bà ta quả thật từng đến tìm chú, muốn tôi ủng hộ bà ta, nhưng tôi không đồng ý. Bây giờ bà ta vẫn đang hoạt động ở Trung Hải, muốn tìm một ít nhân vật lớn, kết giao với bà ta."
Dạo gần đây thành phố Trung Hải đang dậy sóng, quả thật không ít những nhân vặt tai to mặt lớn đến đây, Tống Chí Mai nhân cơ hội này, cũng chậm chạp chưa quay lại Ma Đô.
"Một người đàn bà con gái như Tống Chí Mai, cũng muốn tranh giành với bố tôi, thật nực cười! Chú không để ý bà ta là đúng, bởi vì, lần này cháu đến, chính là bắt bà ta quay lại Ma Đô." Văn Tư Thuận hơi vuốt cằm, mỉm cười nói.
Từ An kinh ngạc trong lòng, không ngờ nội bộ phân đà Long Môn ở Ma Đô đã tranh đấu kịch liệt đến mức này, xem ra bố của Văn Tư Thuận, vị lão đà chủ này quả thật gặp vấn đề trong việc khống chế quyền lực rồi.
"Theo như tôi biết, người phụ nữ Tống Chí Mai này không đơn giản, võ công cũng khá lợi hại." Từ Dương nói chen vào một câu.
"Chỉ là luyện một tí Bát Cực Quyền mà thôi, có gì mà không đơn giản? Muốn đánh chết bà ta, chẳng qua chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Văn Tư Thuận thản nhiên cười.
Từ An và Từ Dương đều không nói gì, có lẽ là thấy lời nói của Văn Tư Thuận quá kiêu ngạo, dáng vẻ cũng quá mức ung dung, có hơi khoa trương.
Văn Tư Thuận thấy biểu cảm của cha con hai người, không nhịn được cười ha hả, duỗi tay lấy viên bi thép trên bàn.
Bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm Từ An thường lăn viên bi này chơi, được làm từ thép không gỉ.
"Có lẽ hai người thấy tôi quá trẻ, cảm thấy tôi đang khoác lác?"
Văn Tư Thuận vừa nhẹ nhàng hỏi, vừa chậm rãi dùng lực nắm chặt ngón tay của mình.
Hai viên bi thép trong lòng bàn tay phát ra tiếng cót két cót két khiến người ta cảm thấy ngứa răng!
Cha con hai người Từ An và Từ Dương tập trung nhìn, chỉ thấy hai viên bi thép đã hoàn toàn biến dạng, hơn nữa Văn Tư Thuận vẫn còn dùng lực, chỉ trong chốc lát, hai viên bi thép đã bị bóp méo, bị bóp thành một đống!
"A!"
Hai người không hẹn mà cùng nhau hít khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau, đây quả thật là một thao tác vô cùng điêu luyện!
Hai người bọn họ đều biết Văn Tư Thuận được mệnh danh là Thiếu niên Tông sư, bái đại sư Nham Toái Lưu Quyền nước Kiệt Bành làm thầy, quét sạch hầu hết vùng duyên hải Đông Nam, nhưng đến bây giờ họ mới được tận mắt nhìn thấy anh ta bày ra thực lực, mới biết anh ta thực sự rất lợi hại.
Văn Tư Thuận mở lòng bàn tay, ném đống sắt vụn trong lòng bàn tay lên bàn, nói: "Bêu xấu rồi."
Từ An tán thưởng nói: "Văn thiếu đà chủ quả thật không hổ là thiên tài, thực lực như vậy, quả thật là khiến người ta tâm phục khẩu phục! Có Văn thiếu đà chủ giúp chúng tôi làm việc, còn lo gì chuyện không thể thành công?!"
Từ Dương cũng lớn giọng cười nói: "Lần này Tề Đẳng Nhàn gặp được đối thủ rồi, với thực lực của Văn thiếu đà chủ, chắc chắn có thể khiến hắn chết không có chỗ chôn!"
Từ An nói: "Văn thiếu đà chủ, hôm nay chúng ta lập tức đi tìm Tề Đẳng Nhàn được không?"
Văn Tư Thuận lại nói: "Không cần gấp, tôi nghe nói hôm nay Tống Chí Mai tổ chức một buổi tiệc tối, muốn lôi kéo môt ít cường hào ác bá ủng hộ bà ta."
"Hôm nay, tôi phải giải quyết bà ta trước."
"Bữa tiệc lớn, phải để dành đến cuối để thưởng thức! Dù sao, tôi rất ít khi có thể gặp được một đối thủ xứng tầm."
Từ An nghe anh ta nói vậy, lập tức gật đầu, chuyện này không gấp, chỉ cần Văn Tư Thuận ra tay, tên Tề Đẳng Nhàn đó chắc chắn sẽ không còn đường sống.
"Bố, lần này chúng ta thắng chắc rồi! Đợi giết chết tên chó này, rồi từ từ xử lý hai con chó già Mã Hồng Tuấn và Diệp Phong sau."
"Bây giờ trên đường đầy người muốn cái mạng chó của Tề Đẳng Nhàn, chỉ cần có thể giết chết hắn, vậy thì không cần phải sợ tập đoàn Hướng thị nữa rồi!"
Từ An ừm một tiếng, nhìn khí chất tông sư xung quanh Văn Tư Thuận, trong lòng cũng tràn ngập tự tin.