Các bác sĩ cũng cùng cảm thán, hơn nữa, điều khó tin hơn cả là bọn họ lại có cơ hội được tới phòng khám này giao lưu học tập.
Trong căn phòng sát vách.
Lúc này Hồ Đức đang than vãn với cục trưởng cục Y tế của tỉnh Đông Hải. Ông ta nói: “Cục trưởng Mã à, phòng khám Mai La kia thực sự rất quá đáng!”
“Bệnh viện tỉnh chúng tôi đường đường là bệnh viện lớn đứng đầu cả tỉnh Đông Hải, vậy mà bọn họ lại không cho chúng tôi chút mặt mũi nào, đến một suất tham dự cũng không có ư?”
“Ông hãy đọc xem trong danh sách này có những ai…”
“Mẹ nó toàn là các bác sĩ của bệnh viện huyện và bệnh viện thị trấn, đám bác sĩ đó đi giao lưu học hỏi thì sẽ học được cái gì cơ chứ?”
Cục trưởng Mã nhìn danh sách trong tay Hồ Đức, nét mặt cũng vô cùng khó chịu. Ông ta nói: “Quả thực bọn họ cũng có hơi quá đáng rồi, nhưng liệu các ông có từng đắc tội với phòng khám Mai La lần nào hay chưa?”
Hồ Đức xòe tay ra: “Chúng tôi nào đã được đắc tội bọn họ lần nào, chúng tôi thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với họ! Thế nhưng hành động này của bọn họ đã tát vào mặt của giới y học toàn tỉnh Đông Hải ta rồi, nhất định ông phải quản lý lại mới được!”
Cục trưởng Mã cũng hơi giận thầm trong bụng, không một bác sĩ nào thuộc các bệnh viện cấp 3 xuất hiện trong danh sách này, ngược lại những bệnh viện nhỏ lại được phép cử đi nhiều người như vậy.
Mặc dù phòng khám Mai La hiện giờ chưa được tính là một đơn vị hành chính quyền lực, nhưng bọn họ nổi tiếng, lại có rất nhiều chuyên gia, nếu chuyện này truyền ra ngoài và tới tai những người dân bình thường thì ai mà muốn tới các bệnh viện không được phép tham dự để khám chữa bệnh nữa chứ?
Dù nước Hoa từ lâu đã không còn nằm trong thời kỳ sùng bái phương Tây, ham của lạ nước ngoài, nhưng các chuyên gia của phòng khám Mai La thực sự vô cùng nổi tiếng!
“Theo như tôi thấy, chẳng phải đại hội giao lưu này của bọn họ đang khinh thường chúng ta hay sao?”
“Cục trưởng Mã hãy đưa ra một công văn để không một ai trong đám người trong danh sách này được phép đi tham dự, rồi ta sẽ xem xem liệu phòng khám Mai La còn chút mặt mũi nào hay không!”
Hồ Đức hung tợn nói, gương mặt của ông ta đầy oán khí.
Cục trưởng Mã xoa cằm, ông ta hiểu rằng đây cũng là một phương pháp.
Phòng khám Mai La không hề coi trọng những bác sĩ ưu tú được cục Y tế bọn họ đề bạt, trái lại còn mở đường cho một nhóm bác sĩ không có danh tiếng gì đến từ các bệnh viện nhỏ, thế này thì có khác nào đang tát thẳng vào khuôn mặt già nua của ông ta!
“Làm thế này thì có hơi trắng trợn quá, dù sao người ta cũng có nhà đầu tư nước ngoài bỏ vốn xây dựng.” Cục trưởng Mã nói như có điều suy nghĩ, rõ ràng ông ta vẫn còn băn khoăn.
“Vậy thì hãy để cho bọn họ nhường hết suất tham dự lại đi, đầu tiên là ưu tiên người của bệnh viện tỉnh chúng tôi, thứ hai là ưu tiên các bác sĩ của những bệnh viện cấp 3 khác! Bệnh viện tỉnh chúng tôi là đại diện cho toàn bộ giới y học của tỉnh Đông Hải, chúng tôi không thể chịu mất mặt như vậy được.” Hồ Đức lắc đầu, chuyển sang xin xỏ việc khác.
Cục trưởng Mã cười nói: “Viện trưởng Hồ đừng sốt ruột, tôi vẫn còn một điều lo lắng… Tại sao phòng khám Mai La lại phải làm như vậy?”
Hồ Đức nói: “Tôi đã tìm hiểu hết rồi! Các bác sĩ được tham dự buổi giao lưu đều trực thuộc những bệnh viện có liên hệ với công ty dược phẩm Thiên Lai! Chúng tôi cũng vì không chịu nhập dược phẩm từ công ty dược phẩm Thiên Lai nên mới bị xa lánh!”
Nghe thấy những chữ “công ty dược phẩm Thiên Lai”, cục trưởng Mã híp mắt, cười lạnh nói: “Công ty dược phẩm do cái tên Tề Đẳng Nhàn kia sáng lập ra đấy à? Ha ha, không ngờ cậu ta còn có mặt mũi lớn đến vậy!”
Hồ Đức cười gằn một tiếng: “Cậu ta rất giỏi giả vờ giả vịt, đoán chừng là do có chủ tịch tỉnh Dương làm chỗ dựa nên không thèm để chúng tôi vào trong mắt, thậm chí cậu ta còn từng uy hiếp tôi. Có điều tôi không thèm chấp cậu ta!”
Ngay lúc này, một cấp dưới bước vào báo cáo với cục trưởng Mã.
“Cục trưởng Mã, Dương Bồi Nguyên của bệnh viện huyện Thanh Hà đang thuê phòng ở cách vách chúng ta, tôi đã nhìn thấy ông ta khi ông ta ra ngoài hút thuốc!”
Nghe những lời này, cục trưởng Mã sửng sốt kinh ngạc. Ông ta nói: “Gọi Dương Bồi Nguyên vào đây, tôi sẽ mời rượu ông ta!”
Dương Bồi Nguyên không ngờ rằng cục trưởng Mã của Cục Y tế lại cũng đang ở đây, sau khi được nhắc nhở, ông ấy vội vàng xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, sau đó bưng chén rượu và đi sang phòng bên cạnh.
“Phòng bên cạnh là ai thế?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan.
“Là Hồ Đức, viện trưởng của bệnh viện tỉnh Đông Hải và cục trưởng Mã của Cục Y tế.” Dương Quan Quan nói.