Đây là một sân vận động lớn và nhân viên đang bận rộn.
Chiến Phi nhìn hiện trường đã bố trí thỏa đáng, không khỏi liên tục gật đầu hài lòng.
“Rất tốt rất tốt, Triệu Huyền Hoàng người này quả nhiên có trí tuệ xuất chúng, tùy tiện cho tôi một ý tưởng, đã có thể để cho tôi làm một lần là được luôn, trở thành người đứng đầu của võ lâm phương nam! Tuyệt vời!”
Chiến Phi đắc ý, cất tiếng cười to.
"Ông cười cái mẹ con chim gì đấy?"
Đúng lúc này, một âm thanh trêu tức từ phía sau truyền đến.
Đại khái là...
Chiến Phi trước giờ luôn luôn tỏ ra phong phạm một bậc tông sư, giờ lại cười ha hả như một học sinh cấp hai, khiến người khác nhìn vào không khỏi thốt lên anh ta không biết xấu hổ à?
Vừa quay đầu, Chiến Phi đã nhìn thấy gã béo ú khiến anh ta ghét bỏ.
Hứa Hử, kẻ mà đã đầu hàng anh ta từ trước, không quay trở lại là do tên béo này. Thậm chí cả Dương Quan Quan và Hoàng Sung, những người bị hắn ta nhắm đến cũng gục ngay sau đó.
Chiến Phi híp mắt, lạnh lùng nói: "Hạng như cậu mà cũng muốn tham gia đại hội võ thuật à?".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chiến lão sư, tôi tên Lý Bán Nhàn, dù sao cũng học võ được hơn mười lăm năm rồi. Tôi rất thích việc đánh lén và dùng roi nên đã cất công sáng tạo một bộ công pháp dùng năm cây roi điện cùng lúc, rất mong Chiến lão sư yêu thích bộ công pháp này!".
Chiến Phi: "???".
Dương Quan Quan cũng là hết chỗ nói rồi, Tề Đẳng Nhàn bảo là muốn tới nơi này nghiên cứu địa hình, kết quả lại là gặp Chiến Phi. Gặp được cũng không nói đi, nhưng nói ra những thứ này thì quả là lạ lùng.
"Điên rồi!".
Chiến Phi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cho rằng người này chắc chắn có bệnh.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lạnh lùng nói: "Chiến lão sư, trong lúc cậu thừa dịp lợi dụng sư phụ của Dương tiểu thư vắng mặt, đã vội vàng chuẩn bị phế võ công của đồng môn, đừng nói là cậu quên cả chuyện này đấy nhé?".
Chiến Phi xoay đầu lại, nói: "Tôi cho cô ta lời khuyên là phúc khí mười đời! Ranh con mồm hôi sữa đừng xen vào chuyện người lớn".
"Ồ đúng đúng đúng! Chỉ điểm chỉ điểm!". Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái, "Ngày mai tôi cũng cho anh lời khuyên, được chứ?".
Chiến Phi lạnh giọng nói: "Nếu đủ dũng khí thì đến!".
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Hạng người như cậu mà đòi dẫn dắt Nam Phương võ lâm? Nói ra chỉ sợ làm trò hề cho thiên hạ thôi. Nếu cậu không ủ mưu tính kế mà tập trung vào võ thuật thì may ra có chút thành tựu".
Chiến Phi cười lạnh nói: "Hậu bối mà đòi dạy tôi cách làm việc à? Ngày mai, tôi đợi cậu ở đại hội võ thuật!".
Sau khi nói xong lời này, Chiến Phi xoay người rời đi.
"Dùng một lúc năm cây roi điện à?".
Chiến Phi vừa rời đi, trầm ngâm suy nghĩ.
"Dùng roi đúng là một loại thủ pháp tấn công vô cùng trọng yếu trong đó Thái Cực quyền, muốn dùng được thì tay phải linh hoạt mềm dẻo, tưởng như mềm oặt nhưng lại có thể bóp nát xương cốt đối phương trong nháy mắt, khiến cơ bắp như phát nổ!".
"Kĩ thuật dùng năm cây roi điện này là hắn tự nghĩ ra thật sao? Nếu quả thật là như vậy, bản lĩnh võ thuật người này cao hơn so với sức tưởng tượng của mình".
"Hắn nắm bắt được tinh hoa kĩ thuật dùng roi Thái Cực quyền, ra đòn mềm dẻo, hơn nữa lúc ra đòn phải sử dụng sức lực từ cơ bắp của chính hắn mới có hiệu quả..."
"Năm cây roi điện cùng lúc... dùng được cả năm cây cùng lúc thì rốt cuộc hắn có sức mạnh thể chất khoẻ đến nhường nào vậy?".
Chiến Phi vốn là đại cao thủ môn võ Thái Cực quyền, nhưng những lời vừa rồi của Tề Đẳng Nhàn khiến anh ta suy nghĩ nhiều.
Dương Quan Quan lắc đầu nói: "Tên Chiến Phi này không phải loại người tốt đẹp gì, phàm là người có máu liều như anh ta, chỉ sợ cậu chọc tức thì anh ta sẽ quay lại trả thù".