“Nếu em gái tôi thật sự có xảy ra chuyện gì hay không, mặc kệ những người làm thương tổn con bé là ai, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, tôi cũng nhất định sẽ tìm ra bọn họ, thiên đao vạn quả!”
Thời điểm nói xong lời cuối cùng này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, mắt trợn lên như một con King Kong, nhìn qua rất đáng sợ.
Lục Chiến Long cảm thấy người bản thân mà anh ta cần phải xin lỗi nhất chính là người em gái Lục Linh Linh của mình, hiện tại anh ta nhìn thấy video Lục Linh Linh bị người khác ẩu đả, là phổi anh ta như muốn nổ tung.
Tề Đẳng Nhân tắt màn hình máy tính bảng lại, tùy tay ném ra ghế sau, nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, luôn có một loại cảm giác như giống tố sắp kéo tới.
Bên phía Ngọc Tiểu Long vừa bắt đầu ra tay, Lục Chiến Long đã nhận được một cái video như vậy.
Những người đó, hơn phân nửa là muốn lấy cái này để uy hiếp Lục Chiến Long.
Nhưng để xem, bọn họ có thể làm được gì Lục Chiến Long đây?
Lục Chiến Long là người rất có danh vọng ở chiến bộ, không ai sánh bằng, nếu ai đó ra tay với anh ta, như vậy, thì rất có thể sẽ tự vác đá nện vào chân mình…
“Bất luận như thế nào, cũng phải giúp anh ta giải quyết chuyện này, hy vọng có thể tìm ra em gái anh ta sớm một chút.” Tề Đẳng Nhân thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm giác được nguy hiểm sắp đến nhưng lại không thể lường trước được
Đoạn video của Lục Linh Linh khiến trong lòng Lục Chiến Long bị vây kín một tầng sương mù nhàn nhạt.
Đồng dạng, Tề Đẳng Nhân cũng cảm giác được một âm mưu gì đó sắp xảy ra.
Đoạn video 5 năm trước đột nhiên nhảy ra, Lục Linh Linh có lẽ là còn sống, nhưng ai là người thả miếng mồi câu dài như vậy để câu được con cá lớn?
“Nếu có tin tức gì liên quan đến Lục Linh Linh, mình sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Tề Đẳng Nhân nghĩ.
Hắn thực sự muốn trên thế giới này có nhiều thêm một vài người như Lục Chiến Long, vậy nên hắn cũng không muốn một người như vậy phải đau khổ.
Cuộc đời của Lục Chiến Long đã đủ khổ rồi.
Tuổi thơ anh ta đã chìm trong khốn cùng tuyệt vọng, mùa đông không quần áo ấm để mặc, mỗi ngày đều phải tự mình nấu rượu tại nhà, sau đó mang đến trường uống để sưởi ấm.
Rất khó khăn mới có thể trưởng thành, dựa vào một thân bản lĩnh mà lăn lê bò lết làm lính đánh thuê ở nước ngoài, kiếm được không ít tiền.
Chuẩn bị áo gấm về làng, kết quả người thân trong nhà anh ta bị mấy tên du côn địa phương ức hiếp……
Dưới sự giận dữ, anh ta giết người đến máu chảy thành sông, bị buộc phải đi Lương Sơn, cũng may cuối cùng gặp được người trượng nghĩa như Phó Phong Vân cứu giúp.
Anh ta tiêu hết sạch tiền của mình, chỉ để cho anh em người nhà của mình có thể sống tốt hơn một chút, không muốn bi kịch xảy ra trên người mình lại xảy ra trên người người khác.
Đường đường là một trong năm con rồng của Hoa quốc, mà lại chẳng có mấy bộ quần áo đàng hoàng.
“Ai dám gây bất lợi với anh ấy, ông đây lập tức hái đầu người đó!” Trong lòng Tề Đẳng Nhân nghiêm trọng mà thầm nghĩ, nếu một thân võ nghệ vô địch này của hắn mà không thể trả lại công bằng cho chính nghĩa thì còn dùng để làm gì nữa?
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi làm trong lòng Tề Đẳng Nhân có chút không thoải mái.
Sau khi hắn nằm xuống giường, suy nghĩ đến không ít, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thời gian kế tiếp, hắn bắt đầu chú ý đến tình huống của Lục Chiến Long, nhưng suốt mấy ngày nay, không có một người xa lạ nào tiếp xúc với Lục Chiến Long.
Sau khi đoạn video kia được gửi cho Lục Chiến Long, mọi chuyện giống như đã kết thúc, sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.
Tề Đẳng Nhân nói lại những nghi ngời của mình cho Trần Ngư, dù sao trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người đứng bên ngoài xem có lẽ có thể nhìn toàn cảnh một cách bao quát hơn.
Trần Ngư nói với hắn, rằng mục đích của người kia có lẽ không phải là nhằm vào Lục Chiến Long, mà là nhằm vào người khác.
Hơn nữa, hiện tại bọn chúng không có cơ hội động tới Lục Chiến Long, bởi vì căn cơ của Lục Chiến Long ở chiến bộ rất mạnh, các chiến sĩ dưới tầng chót đều ủng hộ anh ta một cách phi thường.
“Nếu anh lấy danh nghĩa của Lục Chiến Long thành lập ra một quỹ hội quy mô lớn như vậy, tôi không thấy đây là một chuyện tốt.” Trần Ngư sau khi nghe Tề Đẳng Nhân phân tích lại các thông tin một lần nữa, đưa ra một kết luận.
“Sao lại không phải chuyện tốt?” Tề Đẳng Nhân nghe xong thì cảm thấy có chút khó chịu:“Số tiền đó, dùng để chi vào việc này, là lợi quốc lợi dân!”
Trần Ngư lại nhàn nhạt nói: “Có rất nhiều chuyện tốt, có thể sẽ biến thành chuyện xấu trong tay những người có âm mưu. Tựa như một chính sách nào đó, thoạt nhìn là có vẻ tốt, nhưng trên thực tế, cũng là phương tiện rất nhiều người thông qua nó để làm chuyện ác.”
Tề Đẳng Nhân hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”