Tề Đẳng Nhàn nhìn Hứa Ức Ngọc với vẻ mặt tràn đầy những dấu chấm hỏi, hắn không hiểu rốt cuộc là cô đang nói cái gì.
Hứa Ức Ngọc bèn nói: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất là anh nghe không hiểu tiếng ở vùng Hương Sơn chúng tôi. A, cái gì ấy nhỉ, cha tôi đã nói gì với anh vậy? Thân phận của anh chưa bị bại lộ đâu có đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Ừ…”
Tề Đẳng Nhàn lười không muốn giải thích thêm bất kỳ điều gì với Hứa Ức Ngọc, miễn cho hắn phải tốn công tốn sức.
“Không có việc gì thì tốt quá rồi, bây giờ anh cứ yên tâm trốn ở nhà tôi một khoảng thời gian là được, đợi đến khi nào Lương Kiêu không còn ghim anh nữa thì hai ta có thể tìm cơ hội để chia tay.” Hứa Ức Ngọc lại nói.
“Cái gì ấy nhỉ, phí bồi thường tổn thất ấy, tốt nhất là cô đừng có quên.” Tề Đẳng Nhàn không quên nhắc lại vấn đề này cho Hứa Ức Ngọc nhớ.
Hứa Ức Ngọc bèn lườm Tề Đẳng Nhàn một cái rồi khoát khoát tay, sau đó nói: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, đến lúc trả tiền thì anh sẽ không thiếu dù chỉ là một xu đâu.”
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng chuyện này rất tốt, việc ở lại nhà họ Hứa không chỉ giúp hắn thoát khỏi cục An ninh quốc gia mà còn có thể giúp hắn kiếm chác được một khoản từ chỗ Hứa Ức Ngọc.
Tề Đẳng Nhàn thấy có chút bội phục hiệu suất kiếm tiền của chính bản thân mình, nhất định mình chính là thần tài chuyển thế xuống nhân gian chứ còn gì nữa!
Tề Đẳng Nhàn cũng không sốt ruột đi tìm hai người Dương Quan Quan và Hoàng Sung ngay lập tức, hắn đã quyết định tạm thời bản thân sẽ ở lại nhà họ Hứa, nhân tiện tìm hiểu một chút về đại hội võ đạo gì gì đó của Hương Sơn.
Hương Sơn là một thành phố có tinh thần thượng võ rất cao, cho dù là đi đâu cũng có thể nhìn thấy các võ quán được mở ở khắp mọi nơi, bình thường cũng hay có võ quán tổ chức các loại đại hội tỉ thí võ thuật với các võ sư trấn thủ.
Đại hội võ đạo lần này là do bộ phận Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn và phân đà Long Môn chi nhánh Hương Sơn cùng hợp tác với nhau để tổ chức, bọn họ đã mời rất nhiều cao thủ nổi tiếng ở phía nam nước Hoa, thậm chí là cả cao thủ nổi tiếng đến từ Nam Dương tới cùng nhau tham dự.
Bởi vì chuyện Tề Đẳng Nhàn đánh chết Hồng Thiên Đô và Tạ Cuồng Long mà mối quan hệ giữa Hồng Bang và Long Môn bị đóng băng ngay lập tức, vốn dĩ kể từ khi Tề Đẳng Nhàn đánh chết Hồng Thiên Đô thì Hồng Bang đã cảm thấy có chút khó chịu rồi, vậy mà sau đó hắn còn đánh chết cả Tạ Cuồng Long nữa, có thể nói việc này đã khiến cho Hồng Bang thực sự bùng nổ vì tức giận!
Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách chơi trò giết người ở phương xa, hắn chạy tới tận nước Mỹ để tiêu diệt một nhân vật cực kỳ quan trọng của gia tộc Thượng Quan.
Dạo gần đây giữa đám người nắm giữ vai trò chủ chốt của Hồng Bang và những lãnh đạo của Long Môn cũng thường xuyên xảy ra cãi vã, vậy mà bây giờ hai bang phái lớn nhất của thành phố Hương Sơn lại bắt tay với nhau để tổ chức một đại hội võ đạo, quả thực có chút ý định sâu xa.
Tề Đẳng Nhàn nhắn tin cho Lý Hà Đồ để hỏi về sự việc lần này, ông ta chính là tổng hội trưởng của Long Môn, tất nhiên là ông ta sẽ biết tin tức gì đó thôi.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tề Đẳng Nhàn, Lý Hà Đồ không nhịn được mà ngạc nhiên sửng sốt, sau đó ông ta lập tức ấn nút gọi điện thoại cho hắn.
“Cậu còn có mặt mũi mà gửi tin nhắn cho tôi sao hả? Ông đây chiêu mộ cậu vào Long Môn là để cậu giúp ông đây xử lý công chuyện nội bộ, kết quả thì sao, cậu thì hay rồi, phạm cả tội phản quốc luôn cơ đấy, con mẹ nó càng lúc càng loạn!” Lý Hà Đồ nói bằng giọng vô cùng căm tức.
“Ông bớt nói vài câu đi, rốt cuộc có chuyện gì mà Hồng Bang và Long Môn lại tổ chức đại hội võ đạo ở thành phố Hương Sơn đấy? Chuyện này là làm sao thế hả?” Tề Đẳng Nhàn hỏi lại.
“Thì là do bên phía Long Môn chúng tôi hợp tác với cái lũ Hồng Bang để tổ chức chứ còn gì nữa, không chỉ vậy thôi đâu, chuyện này còn liên quan đến cậu kia kìa.” Lý Hà Đồ cười lạnh một tiếng rồi đáp.
Tề Đẳng Nhàn cau mày hỏi: “Có cái gì mà liên quan đến tôi cơ chứ? Tôi thậm chí còn không tham dự vào đại hội võ đạo này!”
Lý Hà Đồ hờ hững đáp lời hắn: “Mục đích của đại hội lần này chính là để tập hợp các cao thủ ở phía nam lại rồi lập kế hoạch bao vây và giết chết cậu đấy! Phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn đã bị hai cha con Trần thị nắm giữ quá nhiều năm rồi, bọn họ căn bản sẽ không nghe theo mệnh lệnh của tổng hội đâu.”
Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Cha con Trần thị ư? Bọn họ có quan hệ gì với nhà họ Trần ở Nam Dương à?”
Lý Hà Đồ bèn đáp: “Hai người bọn họ chẳng có chút liên quan nào đối với nhà họ Trần ở Nam Dương cả. Đà chủ Long Môn ở chi nhánh thành phố Hương Sơn tên là Trần Bá Hạ, còn con trai của ông ta tên là Trần Hùng Phi…”
“Trần Hùng Phi? Nghe vào cũng có chút quen thuộc đấy.” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt rồi nói một câu.