Tề Đẳng Nhàn nghe Tô Chính Dương nói những lời chính trực và lẫm liệt thì không nhịn được cười.
"Không hổ là những thủ hạ đắc lực do cục trưởng Triệu bồi dưỡng ra, cách nói chuyện cũng đồng nhất như vậy, thật sự làm người ta khâm phục nha!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
"Mày điên à, thấy cục trưởng của thành phố Trung Hải còn dám giễu cợt?" Tô Chính Dương nhíu mày quát một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "A? Tôi đây nên nói chuyện thế nào với ông ta nhỉ, quỳ xuống nói sao? Anh hỏi ông ta có dám nhận hay không!"
Tô Chính Dương vừa muốn nói chuyện thì Triệu Thiên Lộc đã nổi trận lôi đình quát: "Tô Chính Dương, cậu im miệng cho tôi!"
Tô Chính Dương bị cấp trên quát mắng như vậy không khỏi sửng sốt, một lúc sau cũng không thể nói được gì nữa, sắc mặt anh ta đỏ cả lên.
Long Tông Toàn nói, "Cục trưởng Triệu, người này đả thương thư ký của tôi, lại còn lừa tôi một trăm triệu, quả thật là tội ác tày trời!"
"Thanh tra Tô là do tôi mời đến, anh ta làm việc công tư phân minh, tôi không biết cục trưởng Triệu quát anh ta là có ý tứ gì?"
"Không phải hiện tại chúng ta nên trừng trị kẻ ác sao?!"
Triệu Thiên Lộc hung tợn trừng mắt với Long Tông Toàn, nói: "Tôi là cục trưởng của thành phố Trung Hải, cách làm việc như thế nào cũng đến lượt ông quản chắc? Ông là cục trưởng sao?"
Long Tông Toàn bị những lời này của Triệu Thiên Lộc nói đến đỏ mặt tía tai, ông ta tức giận thở hồng hộc, trong lúc nhất không biết nên phản bác thế nào.
"Tô Chính Dương, tôi hỏi cậu, là ai cho cậu cái lá gan đi còng tay Tề tiên sinh?!" Triệu Thiên Lộc tức giận chất vấn.
Tô Chính Dương sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cục trưởng Triệu, tôi… là tự tôi còng tay hắn, nhưng mà là hắn chủ động còng tay tôi với hắn lại một chỗ, ngài xem tình cảnh hiện tại của tôi…"
Triệu Thiên Lộc đen mặt nói: "Cậu dám bất kính với Tề tiên sinh, hơn nữa làm việc còn bất công. Cậu viết một bảng kiểm điểm rồi ngày mai gửi đến văn phòng cho tôi, việc kế tiếp xử lý như thế nào thì phải xem thái độ nhận lỗi của cậu!"
Tô Chính Dương và các thuộc hạ của anh ta bị mắng đến ngốc luôn, Triệu Thiên Lộc vậy mà lại đứng về phía Tề Đẳng Nhàn?
"Còn có, vừa rồi cậu dám cúp điện thoại tôi? Còn muốn tôi tới đây nộp mạng sao?
"Tôi thấy cậu không cần làm thanh tra nữa đâu, cứ thay thế tôi lên làm cục trưởng đi!"
"Cậu thật đúng là rất uy phong, rất sát phạt!"
Tô Chính Dương nhìn ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm kia của Triệu Thiên Lộc, trong lòng anh ta bỗng sinh ra một luồng khí lạnh, lông tơ đều dựng đứng cả lên —
Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn đúng thật là đã gọi cho Triệu Thiên Lộc, hơn nữa Triệu Thiên Lộc còn vô cùng kính sợ hắn! Nếu không thì cũng không có thái độ này.
Nghĩ lại mình vừa mới nói chuyện như thế nào với Triệu Thiên Lộc, anh ta biết tương lai của mình không ổn rồi.
Triệu Thiên Lộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
"Tề tiên sinh, tôi muốn bày tỏ lời xin lỗi vì đã xuất hiện một con sâu lạm quyền như vậy trong đồn cảnh sát, và tôi đảm bảo với ngài rằng tôi sẽ thực hiện nghiêm túc việc quản lý nội bộ nhân viên trong tương lai, và sẽ không cho phép loại cặn bã như vậy xuất hiện nữa!" Triệu Thiên Lộc cung cung kính kính hứa hẹn với Tề Đẳng Nhàn.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Thiên Lộc móc chìa khóa định mở còng tay ra.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nói chuyện với ông ta, hắn thản nhiên nói: "Không cần."
Sau đó, hắn dùng tay trái kéo mạnh sợi xích trên tay phải ra, một tiếng răng rắc vang lên, còng tay chế tạo bằng thép đã bị hắn dùng tay bẻ gãy!
Tiếp đó, hắn nắm mép vòng của còng tay, kéo ngón tay một cái, mọi người nghe thấy một trận âm thanh kim loại ken két vang lên làm cho người nghe cảm thấy ê răng vô cùng.
Chỉ trong chớp mắt mà còng tay đã bị Tề Đẳng Nhàn bóp vỡ ra, hắn nhẹ nhàng rụt tay về.
"Hít…"
Thấy một màn như vậy, dù là Tô Chính Dương cũng không khỏi hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Có thể dựa vào sức lực của mình mà tay không bẻ gãy còng tay bằng kim loại, đây là loại sức lực đáng sợ đến mức nào?
Vừa rồi mình còn không biết lượng sức đòi giáo huấn đối phương, bây giờ xem ra mình bị đánh đến chết cũng không oan uổng, thật sự là tự mình tìm chết.
"Đây là chém sắt như bùn trong truyền thuyết? Công lực của người này sao lại đáng sợ như vậy?" Tô Chính Dương cảm thấy tim đau, răng cũng đau.
Anh ta chắc chắn rằng vừa rồi lúc đấu với anh ta Tề Đẳng Nhàn còn chưa dùng hết sức lực, nếu không chỉ sợ hiện tại anh ta đã là một thi thể từ lâu!
Chiêu bát quái chưởng của "Tượng đài mùa thu" kia hoàn toàn có thể đánh đến mức bay não anh ta luôn!
Ngay cả Triệu Thiên Lộc khi nhìn thấy một màn này đều không khỏi phát run trong lòng, người này, người này vẫn còn là người sao? Loại còng tay này mà chỉ dựa vào sức lực tay không cũng có thể bẻ được?
Nếu mỗi một phạm nhân đều có năng lực như vậy thì cảnh sát bọn họ có cần làm việc nữa không?
Trong lòng Long Tông Toàn cũng bốc lên một luồng khí lạnh, vệ sĩ của mình bị đánh thành bộ dạng này cũng không phải vô duyên vô cớ…. Hiện tại ông ta cảm thấy mình còn có chút may mắn khi tên mãng phu Tề Đẳng Nhàn này đã không trực tiếp ra tay với mình.
"Long tổng, ông là người gọi người tới đầu tiên, xem ra là muốn giẫm chết tôi nha!" Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn toát ra hơi lạnh, "Bây giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Long Tông Toàn nhíu mày cười lạnh, nói: "Cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng bản thân mình có chút sức lực thì có thể khiêu chiến với tôi sao?"
Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời đã đi tới phía trước, hắn giơ tay lên, một cái tát chuẩn bị giáng xuống!
Một cái tát này khiến Long Tông Toàn quay tròn trên không trung rồi lại ngã mạnh xuống đất, ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi và cả hai chiếc răng cấm.
Mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn sao lại dám đánh Long Tông Toàn, một thương gia lớn có lai lịch ở đế đô, lại còn đánh trước mặt cục trưởng Triệu Thiên Lộ của Trung Hải?!
Đây là chuyện đùa vớ vẩn gì vậy trời!
Tô Chính Dương nhìn thấy cảnh này theo bản năng duỗi tay sờ sờ gương mặt cứng đờ của mình một chút, phảng phất cái tát kia cũng giống như đánh vào mặt anh ta.
"Cục trưởng Triệu!" Long Tông Toàn tức giận gầm lên một tiếng, ông ta cảm thấy linh hồn của mình thiếu chút nữa đã bị cái tát này đánh bay đi mất.
"Tôi không thấy gì cả, các cậu thấy sao?" Triệu Thiên Lộc quay đâu nhìn Tô Chính Dương và đám thanh tra viên, lạnh giọng hỏi.
"Không…. Không có…"
"Báo cáo cục trưởng Triệu, chúng tôi cũng không thấy gì cả!"
"Vừa mới xảy ra chuyện gì hả? Mắt của tôi hơi không tốt…"
Lúc này các thanh tra viên nghe được ý tứ của cấp trên, cả đám làm bộ làm tịch nhìn xung quanh, toàn bộ giả vờ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Long Tông Toàn nghe được những lời này không khỏi tức giận đến mức bật cười, nói: "Được được được, các cậu là người bản địa nên cùng nhau bắt nạt một người nước ngoài như tôi đúng không? Thật sự cho rằng Long Tông Toàn tôi là bùn đất nặn lên hay sao?!"
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Long tổng, loại chuyện đổi trắng thay đen này không phải ông là người am hiểu nhất sao, sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy?"
Nói xong lời này, hắn giơ một ngón tay lên, nói: "Tiếp tục gọi người!"
"Tôi nói rồi, nếu hôm nay ông không gọi người tới giẫm chết tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho ông tới nhà xác nằm!"
"Những lời này của tôi, tôi nói được làm được!"
Long Tông Toàn cắn răng, nói: "Được, để tôi xem, cục trưởng Triệu không biết tốt xấu dám quang minh chính đại bao che cho kẻ ác, những người khác cũng sẽ làm như vậy sao!"
"Tôi sẽ gọi điện cho đại ca của ông là Hoàng Văn Lãng và Hoàng Văn Đào tiên sinh, tôi muốn nhìn xem hắn sẽ nói như thế nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Long Tông Toàn nói những lời này thì trở nên cổ quái.