"Mày dám đả thương tao, tội của mày sẽ càng nặng thêm! Hiện tại mày có thêm một tội nữa, đó là hành hung thanh tra viên!"
Tô Chính Dương hồi phục lại tinh thần, anh ta nói năng lớn tiếng nhưng bị Tề Đẳng Nhàn tát hai cái đã khiến người anh ta như nhũn ra, không có chút sức lực nào thậm chí đứng dậy còn không nổi.
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên cười lạnh một tiếng, hắn vung tay đánh ngay vào mặt Tô Chính Dương!
Lần này Tô Chính Dương không có cách nào để né tránh hay là ngăn cản gì cả, anh ta bị đánh thẳng vào mặt. Một tiếng vang giòn tan, đầu anh ta bị lệch về một phía, máu tươi và răng từ trong miệng phun ra.
Cái gì mà đánh người không đánh mặt?
Nhị đương gia của nhà tù U Đô không có khái niệm gì về quy củ cả, không chỉ muốn đánh mà còn phải đánh thật mạnh, thậm chí là phải treo lên đánh thật mạnh!
Một cái tát này của Tề Đẳng Nhàn thiếu chút nữa đã đánh Tô Chính Dương ngất đi.
Long Tông Toàn xem đến ngây người, người này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch đấy nhưng sao lại bạo lực như vậy chứ, ngay cả người có lai lịch như Tô Cảnh Dương mà cũng dám đánh?
Thư ký của ông ta xem đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, ông ta không tự chủ được nhớ đến cảnh Tề Đẳng Nhàn túm cổ đánh mình!
"Chú Kiều, chú đừng quan tâm cháu, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Quốc Đào đang muốn nói lại thôi, hắn thản nhiên nói.
Kiều Quốc Đào thoáng ngây người, sau đó khẽ gật đầu, không nói gì.
Ngay cả lúc này Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể có một khí chất khí định thần nhàn, điều này khiến trong lòng ông không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, như thể đứng trước mặt ông là một vị thần có thể kiểm soát sự sống và cái chết.
"Con mẹ nó tụi mày còn thất thần làm gì, còn không mau bắt người lại?!" Tô Chính Dương hét lớn.
Các thanh tra viên lập tức nhấc họng súng lên, nhắm vào Tề Đẳng Nhàn, phẫn nộ quát: "Quỳ xuống ngay, ngoan ngoãn chịu trói nếu không tôi sẽ đánh chết anh!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn gã ta khinh miệt nói: "Súng?"
Nói xong lời này, bỗng nhiên hắn duỗi tay, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng hắn đã kéo Tô Chính Dương từ dưới đất lên, kéo anh ta chắn ngay trước mặt mình.
"Tới, bắn một phát súng cho tôi xem?" Tề Đẳng Nhàn ung dung thong thả nói, nét mặt nghiền ngẫm.
Thuộc hạ Tô Chính Dương sợ ném chuột vỡ bình, muốn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn nhưng lại phát hiện cả người Tề Đẳng Nhàn đã trốn sau lưng Tô Chính Dương. Tất nhiên một khi đã nổ súng sẽ đả thương Tô Chính Dương!
Tô Chính Dương hung hăng nháy mắt với tên thuộc hạ, tên này lập tức hiểu ý anh ta.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đừng nhúc nhích, đứng cho thành thật vào, đừng nghĩ đến chuyện giở trò."
"Nếu không, một giây sau anh ta sẽ chết trong tay tôi."
"Không tin thì các người có thể thử xem!
Trong lúc nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn đã mò lên động mạch chủ trên cổ Tô Chính Dương.
Đồng thời, móng tay của hắn bật ra, như thể hắn có thể giấu chúng vào lòng bàn tay như một con mèo.
Móng tay sắc bén trắng nõn, giống như một con dao thép đánh vào động mạch cổ đang phập phồng kịch liệt của Tô Chính Dương, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt mạch máu của hắn.
Nhóm thanh tra thuộc hạ của Tô Chính Dương lập tức không dám động đậy, bọn họ sợ hành động điên rồ này của Tề Đẳng Nhàn, nói không chừng hắn thật sự có giết người để phát tiết.
"Không cần phải nghe lời hắn, chẳng qua hắn chỉ cố ý hù doạ mọi người thôi, hắn sẽ không dám làm như vậy!"
"Các cậu mau vào phòng bệnh bắt Kiều Thu Mộng đến đây, sau đó dùng cô ta uy hiếp tên này.”
"Kiều Thu Mộng là vợ của hắn, hắn không thể không để bụng."
Lúc này Long Tông Toàn lớn tiếng nói lên, ông ta xui khiến nhóm thanh tra viên ra tay với Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Long Tông Toàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Long tổng, ông yên tâm, cứ từ từ rồi một lát nữa sẽ tới lượt ông sau."
Tô Chính Dương cảm nhận được sát khí đang nổi lên trên người Tề Đẳng Nhàn, anh ta không khỏi run rẩy liên tục. Anh ta biết, tên nhãi này thật sự dám giết người, mà không phải hù doạ! Thậm chí loại người có khí chất này khẳng định là đã giết người, không chỉ giết một người mà còn…
Lúc này rốt cuộc là mình đã đá trúng miếng sắt nào rồi đây?
"Thanh tra Tô, vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội vậy mà anh lại không quý trọng, bây giờ mất sạch mặt mũi, có thể trách ai được đây?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Mày…. Hiện tại mày quay đầu vẫn còn kịp, tao sẽ không truy cứu tội tập kích thanh tra của mày!" Tô Chính Dương lớn tiếng cảnh cáo.
Người có lý sẽ không nói chuyện lớn tiếng, vậy mà anh ta lại nói lớn tiếng như vậy, có thể thấy được trong lòng anh ta đã sinh ra sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy một người vội vàng chạy về phía cuối hành lang.
"Là cục trưởng Triệu đến đây! Chắc chắn là do động tĩnh ở đây quá lớn nên đã kinh động đến cục trưởng Triệu!'
"Không nghĩ rằng cục trưởng Triệu lại tới, thật tốt quá, tôi không tin người này dám cứng đối cứng với cục trưởng Triệu!"
"Còn giả vờ quen biết cục trưởng Triệu, bây giờ cục trưởng Triệu thật sự xuất hiện rồi đấy, tôi xem hắn có thể giải quyết việc này như thế nào!"
Mấy tên thanh tra viên nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm rồi lại cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Lúc này bọn họ bỏ súng xuống. Triệu Thiên Lộc tới, bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa, chỉ cần nghe theo lời của Triệu Thiên Lộc thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tề Đẳng Nhàn cũng tiện tay buông lỏng yết hầu Tô Chính Dương ra, sau đó đá một cú vào chân anh ta.
"Thình thịch!"
Tô Chính Dương thống khổ rên rỉ một tiếng, hai gối quỳ ngay xuống mặt đất, đầu gối đâm vào mặt đất kêu bang bang làm anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Chó chết, hắn còn dám đánh người trước mặt cục trưởng Triệu, lúc này cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được hắn!"
"Chết cũng không đủ, hôm nay tôi sẽ mở to mắt nhìn hắn chết như thế nào!"
Long Tông Toàn ở một bên không khỏi cười lạnh, Tề Đẳng Nhàn đã đánh tên thuộc hạ là thanh tra này của Triệu Thiên Lộc, cái này chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt ông ta.
Có lẽ chuyện ngày hôm nay đại khái sẽ kết thúc tại đây.
"Cục trưởng Triệu đã tới, không nghĩ đến chuyện này lại kinh động đến ngài!"
"Đúng vậy, người này thật là vô pháp vô thiên, hắn cư nhiên dám đánh lén thanh tra Tô của chúng ta, lại còn đánh thanh tra Tô trọng thương!"
"Cục trưởng Triệu, người này không chỉ đánh lén thanh tra Tô mà còn dùng tính mạng của thanh tra Tô để uy hiếp chúng ta. Tuyệt đối không thể buông tha cho tên côn đồ như vậy!"
Lúc sau, mấy tên thanh tra viên nhìn thấy Triệu Thiên Lộc đến thì đi lên vây quanh người ông ta ngay, bọn họ cứ mồm năm miệng mười mà nói.
"Cút ngay!" Triệu Thiên Lộc không khỏi gầm lên giận dữ.
Mọi người thấy Triệu Thiên Lộc tức giận như vậy đều không khỏi cười lạnh trong lòng, cục trưởng Triệu tức giận như vậy, cái tên Tề Đẳng Nhàn này chết chắc rồi!
Tô Chính Dương cũng cười dữ tợn một tiếng, nói: "Không phải mày quen biết cục trưởng Triệu sao? Bây giờ cục trưởng Triệu đã tới, tao xem mày giải quyết việc này như thế nào!"
Tề Đẳng Nhàn không biểu tình gì, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút buồn cười.
"Mày đánh tao thảm như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Chờ tao mang mày về sở, chúng ta sẽ từ từ chơi!" Tô Chính Dương thấp giọng cười lạnh nói.
Lúc này, Triệu Thiên Lộc chạy tới trước mặt Tô Chính Dương.
Tô Chính Dương ngẩng đầu lên nói: "Cục trưởng Triệu, thuộc hạ làm việc gặp phải bất lợi, tôi chỉ đến đây để bắt kẻ xấu nhưng không ngờ lại bị kẻ xấu đánh lén đến mức trọng thương, quả thật rất xấu hổ!"
"Mong cục trưởng Triệu làm chủ cho thuộc hạ, hạ lệnh triệu tập nhân thủ ngay để bắt kẻ xấu này lại!"
"Chúng tôi là thanh tra viên, sẽ không bao giờ đội trời chung với kẻ xấu như vậy, cũng tuyệt đối không chấp nhận mọi thoả hiệp nào!"
Triệu Thiên Lộc nghe Tô Chính Dương nói những lời này, ông ta thở hổn hển, đôi mắt đều đã đỏ lên.
Mọi người nhìn thấy Triệu Thiên Lộc phẫn nỗ tột đỉnh nên không khỏi sinh ra chút sợ hãi.
"Mọi người đã từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của cục trưởng Triệu lần nào chưa? Dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua, bây giờ nhìn thấy có hơi hãi hồn khiếp vía! Người này, xong rồi…"
Một thanh tra viên thấp giọng nói, đưa ra phán đoán cuối cùng.