Địa Cầu ở trong mắt chư Phật là một thế giới Sa Bà, Sa Bà thế nào? Đó là ngũ trọc thế giới trong miệng Oán Quỷ, tương tự, thế giới này cũng tiến vào thời đại mạt pháp, không có người tu hành nào có thể tu thành chính quả A La Hán.
Vì thế, chư Phật Bồ Tát vứt bỏ ngũ trọc thế giới mà đi, chỉ có một Địa Tạng Vương Bồ Tát ở lại.
Bởi vì ngài từng nói ra ý nguyện vĩ đại —— địa ngục không trống thề không thành Phật.
Cái này và lý niệm của Thánh Giáo không khác biệt lắm, Thánh Giáo nói Thánh Chủ đã vứt bỏ nhân loại, vì vậy, con người và Thánh Chủ không thể tiếp tục chủ động sinh ra liên hệ, mà cần phải được Thánh Chủ lựa chọn.
Tuệ Ngộ lập tức lạnh lùng nói: “Đạo trưởng không nên ăn nói lung tung trong lễ truy điệu của Lôi thí chủ, bôi nhọ người khác! Tôi còn chưa nói xong những lời phía sau, ông đã chỉ trích tôi nói dối, chẳng lẽ không phải trò cười sao?”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “Ông chính là một trò cười rồi, mau cút đi! Đừng ở chỗ này làm xấu hổ!”
Trong khi nói chuyện,bàn tay to của ông ta một trảo, trực tiếp bắt lấy bả vai của Tuệ Ngộ, mang hòa thượng theo đi ra ngoài.
Sắc mặt Tuệ Ngộ đại biến, lão đạo sĩ chỉ nhẹ nhàng một chút, đã có thể bắt lấy gân mạch của ông ta, làm cho ông ta không phát huy thực lực được.
Hơn nữa, lực tay của lão đạo sĩ quả thực thái quá, một chút đã phá được kim chung tráo của ông ta.
Mắt thấy lão đạo sĩ dẫn theo Tuệ Ngộ ra khỏi nhà thờ, tùy tay ném một cái là có thể ném người ra thật xa.
Tuệ Ngộ ngã ngồi trên mặt đất, cả người tê mỏi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kiêng kị, không dám tiếp tục giằng co với lão đạo sĩ nữa, xoay người rời đi.
Lão đạo sĩ cười cười, cũng không vào trong nhà thờ nữa.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trở về, mới chậm rãi nói: “Lôi tiên sinh là người thích làm việc thiện, là tín đồ do Thánh Chủ lựa chọn… Linh hồn ông ấy đã hóa thành ánh sáng linh thiêng, tiến vào Thần quốc của Thánh Chủ, có được cuộc sống vĩnh hằng.”
Sau khi nói xong lời này, hắn buông thánh điển xuống, dùng tay vẽ hình chữ thập trước ngực.
Ở đây cũng không thiếu tín đồ Thánh Giáo, tất cả đều đứng dậy vẽ hình chữ thập tiến hành cầu nguyện theo.
Kế tiếp, đó là những người bạn tốt của Lôi Thiên Tứ lên bục kể lại những hồi ức về Lôi Thiên Tứ, trong đó có không ít những ông trùm truyền kỳ và cá sấu lớn giới chính trị đã lui về ẩn cư, bọn họ đều đánh giá cao cuộc đời Lôi Thiên Tứ, hơn nữa cũng tỏ ra tưởng nhớ.
Lôi Chấn Kỳ đứng ở phía dưới, khom lưng cảm ơn với những người thân bạn bè từ trên bục đi xuống.
“Hôm nay cũng may có lão đạo sĩ đó giải vây, nếu không, tôi sợ sẽ phải đích thân kết thúc bằng Avada kedavra trước mặt đám muggle này.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm trong lòng, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cái gì mà chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hắn nhớ kỹ rồi, về sau sẽ vào lúc mở đại hội tôn giáo phải cho bọn họ biết tay, thật sự coi Tề Tổng giám mục là bùn mà nắn à?
Sau khi nghi thức chấm dứt, các khách mời đều ra về.
“Chuyện Tàu thuyền Lôi Thị, hai anh em các người vẫn nên mau chóng thương nghị xong đi, Lôi lão đã không còn nữa, các người cần phải tính toán kỹ càng làm sao mới có thể bán được một cái giá tốt.” Lục Thái một thân hắc y hôm nay cũng tới tham dự lễ truy điệu, trước khi đi cô ta còn nói với hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân.
“Tàu thuyền Lôi Thị không có chuyện của các người.” Tề Đẳng Nhàn lại đi tới, lạnh lùng nói.
Lục Thái nghe xong, có chút khinh miệt cười cười, nói: “Võ công của anh là rất lợi hại, nhưng võ công lại không dùng được trong tranh giành quyền lực và thương nghiệp đâu! Anh không giữ nổi Tàu thuyền Lôi Thị đâu, trừ phi, anh đưa năm mươi tỷ đô la Mỹ ra đây.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ lạnh lùng, hiện tại muốn tìm Gusinsky đòi năm mươi tỷ đô la Mỹ đã thực khó khăn, mâu thuẫn giữa bố già Tuyết Quốc và Chính phủ sắp đến trạng thái đỉnh điểm, nơi nơi đều cần phải dùng tiền, không có khả năng rút ra được số tiền lớn như vậy cho hắn mượn.