Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mình đã gây ra họa lớn hay sao?” Sắc mặt Hướng Minh trắng bệch, môi run run hỏi.

Đạo diễn Từ cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc, run rẩy nói: "Cậu chủ Hướng, chuyện này chúng ta tốt nhất nên nói cho Hướng tiên sinh càng sớm càng tốt, để ông ấy xử lý."

Hướng Minh đá giám đốc Từ ngã xuống đất, chửi mắng: “Nếu không phải do ông thì tôi sẽ gây ra chuyện lớn như vậy không?”

Sau khi nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho bố mình.

Tề Đằng Nhàn đang muốn ôm em gái cao kều rời đi, Hướng Minh đã gọi điện xong bèn chạy tới, lịch sự cười nói: “Chào anh Tề, chuyện kia… Chỉ là có chút hiểu lầm, tôi vừa bị bố tôi mắng, anh có thể chờ một lúc được không, ông ấy sẽ tới đây ngay."

Tề Đằng Nhàn nghiêng đầu nhìn Hướng Minh, hỏi: "Như thế nào, cậu chủ Hướng tìm bố mình phái người tới đây chém tôi hay sao?"

Trên trán Hướng Minh bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: "Không dám, không dám, tôi sao dám làm như vậy? Vừa rồi đều là hiểu làm, đều là lỗi của tôi!"

Tề Đằng Nhàn cười nhạo một tiếng rồi nói: "Không phải vừa rồi anh rất kiêu ngạo cảnh cáo tôi và em gái cao kều hay sao? Tại sao bây giờ anh nhanh chóng nhượng bộ như vậy!"

Hướng Minh không dám dài dòng nói: “Mời anh di chuyển đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lát. Bố tôi sắp tới đây, tôi sẽ cũng sẽ bồi thường cho hành vi ngốc nghếch và ngu xuẩn vừa rồi của mình.”

Tề Đằng Nhàn suy nghĩ, oan gia nên giải không nên kết, sau này em gái cao kều vẫn còn lăn lộn trong giới giải trí Hương Sơn, hơn nữa địa vị của nhà họ Hướng ở đây rất phi thường, cho nên có thể giải quyết mâu thuẫn.

Vì vậy, hắn nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Em nghĩ sao? Nghe theo cậu chủ Hướng nói, sang quán cà phê kia ngồi? Vừa lúc anh muốn uống cà phê đen."

Giang Khuynh Nguyệt biết Tề Đằng Nhàn thích uống cà phê đen đắng đến mức gần nhe răng nên cô ấy vui vẻ đồng ý, để thể hiện sự hiền lành của mình, cô ấy còn cố ý yêu cầu người phục vụ pha cà phê đậm hơn.

Hướng Minh ở một bên liên tục xin lỗi Từ lão quái: "Đạo diễn Từ, rất xin lỗi, vừa rồi tôi quá bốc đồng, tuổi trẻ không hiểu chuyện! Bây giờ tôi mới tỉnh ngộ lại, ông đang giúp đỡ nhà họ Hướng chúng tôi, cảm ơn ông, xin ông đừng so đo sai lầm của tôi..."

Từ lão quái cũng là người rộng lượng, gật đầu nói: "Cậu chủ Hướng có thể hiểu được chỗ khó của tôi là được rồi. Nếu vừa rồi cậu kiên nhẫn nghe tôi nói hết lời, hiện tại cũng không phải như vậy... "

Hướng Minh cười khổ, cũng không biết nói cái gì.

Tề Đằng Nhàn là người không để tâm đến những điều này, Giang Khuynh Nguyệt cũng là người rộng lượng, hai người ngồi cùng nhau uống cà phê và nói chuyện tình cảm, rất vui vẻ.

"Em gái cao kều, anh thấy bố mẹ em cũng không cao lắm, vì sao chân em lại dài như vậy?" Tề Đằng Nhàn dùng một chủ đề rất rõ ràng, sau đó dùng tay đặt lên đôi chân dài của Giang Khuynh Nguyệt.

"Em không biết, có lẽ em chỉ là may mắn thôi." Giang Khuynh Nguyệt nhún vai, rất thân thiết dựa vào tay hắn.

Khi cốc cà phê gần như đã uống xong, xe của Hướng Vấn Thiên cuối cùng cũng đã đến.

Hướng Vấn Thiên là một người đàn ông trung niên rất có khí chất, mặc một bộ âu phục đen chỉnh tề, dẫn hai vệ sĩ đi tới.

Hướng Minh nhìn thấy Hướng Vấn Thiên, lập tức chào hỏi: "Bố..."

"Chát!"

Sắc mặt của Hướng Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, giơ tay tát vào mặt Hướng Minh một cái.

Hướng Minh bị tát mạnh như vậy nhưng cũng không dám lên tiếng, anh ta thậm chí còn hiểu rất rõ, cái tát của bố mình có lẽ là để cho Tề Đằng Nhàn nhìn thấy.

Muốn xin lỗi thì phải tỏ thái độ xin lỗi, cũng không thể để cho người ta bảo luật sư gửi thư cảnh cáo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK