Hôm sau khi Kiều Thu Mộng đến tập đoàn Kiều thị, phần đầu của cô ta bị tổn thương, mất một phần ký ức, nhưng phần ký ức đó gần như là những điều mà cô ta không muốn nhớ lại.
Cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống hàng ngày của cô ta.
Chằng qua là hôm nay khi cô ta đến công ty, thì đã bị toàn bộ người ở tập đoàn Kiều thị ép từ chức!
"Hả? Muốn xoá bỏ chức vụ chủ tịch tập đoàn Kiều thị của tôi? Dựa vào đâu?" Sau khi Kiều Thu Mộng nghe thấy tin tức này, cô ta như bị sét đánh, nói với giọng điệu tức giận.
"Dựa vào đâu? Dựa vào những chuyện mà cháu đã gây ra!" Kiều lão gia tử đẩy cửa bước vào phòng họp, ông ta lạnh lùng nói với Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng nhíu mày nói: "Ông nội? Cháu gây chuyện? Cháu gây ra chuyện gì?"
Kiều Thanh Vũ cười giễu cợt nói: "Cô chọc phải Long Tông Toàn chủ tịch Long thì không phải là đã gây chuyện à? Nếu không phải chủ tịch Long hiểu rõ nghĩa lớn, nếu không phải chủ tịch Long không muốn dây dưa với cô, thì cô vẫn còn có thể như ngày hôm nay?"
Kiều lão gia tử cũng nói: "Không sai, lần này cháu đã gây ra chuyện lớn, không thể để cháu tiếp tục trở thành tổng giám đốc được nữa! Đạo đức của cháu không xứng với chức vụ này, cháu không đủ tư cách!"
"Không thể nào... Rõ ràng là chồng của cháu đã giải quyết chuyện này, các ông không thể chuyện bé xé ra to!" Kiều Thu Mộng nhíu mày nói.
"Chồng của cô? Ha ha ha, cô bị ngu đúng không, Kiều Thu Mộng!"
"Trước khi cô và Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa ly hôn, cô còn không thèm nhìn người ta lấy một lần!"
"Bây giờ ly hôn rồi, cô còn không biết nhục mà gọi người ta là chồng? Có biết nhục không vậy?"
"Loại phụ nữ ghê tởm giống như cô, đúng là tôi mới nhìn thấy lần đầu đấy?"
Sau khi Kiều Thanh Vũ nghe Kiều Thu Mộng nói xong, cô ta cười to ngay lập tức.
Kiều Thu Mộng cảm thấy đầu óc của mình trở nên ngây ngốc, một tiếng rền vang, nháy mắt cô ta đã thông suốt.
"Chẳng qua là tôi và hắn chỉ giả vờ ly hôn mà thôi, hắn liên minh với tập đoàn Hướng thị để đối phó với tập đoàn Từ thị, vì tránh làm liên lụy đến nhà của chúng tôi, nên mới giả vờ ly hôn với tôi." Kiều Thu Mộng nói.
Kiều Thanh Vũ phụt cười ngay lập tức, cô ta nói: "Cô có trí tưởng tượng phong phú quá rồi đấy! Nếu tôi nhớ không nhầm là do cô chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, theo đuổi lão tổng thần bí nào đó trong mấy tin đồn thất thiệt."
Kiều Thu Mộng nhíu mày nói: "Lão tổng thần bí? Tôi biết ông ta thích tôi, thậm chí là mua xe cho ba mẹ của tôi, nhưng trong lòng của tôi chỉ có một mình Tề Đẳng Nhàn."
Kiều lão gia tử vung tay lên, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đủ rồi, không cần phải nói nữa! Kiều Thu Mộng, cháu đừng diễn kịch ở đây, dù cháu có nói những lời này với ông thì cũng không có ích."
Sau khi nói xong lời này, một người đàn ông trẻ tuổi được mọi người trong Kiều gia vây quanh cung kính mời vào trong.
"Người này chính là cháu trai của ngài Long Tông Toàn tên là Long Quốc Kim, từ đây về sau cậu ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị của chúng ta!" Kiều lão gia tử nói.
Sau khi Kiều Thu Mộng bị Long Tông Toàn đánh ở Kiều gia thì đã chuẩn bị sẵn sàng bằng cả hai tay, trực tiếp liên lạc với Long Quốc Kim, đồng thời ra một mức lương cao để mời cậu ta đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Cứ như vậy, tập đoàn Kiều thị cũng đã có quan hệ với người nhà họ Long, vậy Long Tông Toàn cũng không cần phải tự mình ra tay.
Kiều Thu Mộng ngơ ngác, Long Tông Toàn đánh cô ta, nhưng những người Kiều gia này lại ngoảnh mặt nịnh bợ cháu trai của Long Tông Toàn!?
Nhất thời cảm xúc trong lòng cô ta trở nên phức tạp, ấm ức, tức giận, bất lực, đau khổ, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng cô ta.
Vì thế chút cảm xúc không thoải mái trong lòng cũng đã bắt đầu đau nhói.
Vẻ mặt Long Quốc Kim tràn đầy ý cười, cậu ta nói: "Mọi người khách khí quá rồi, Kiều lão gia tử không cần phải bày chiến trận lớn như vậy, chỉ cần có ý là được rồi."
Kiều lão gia tử chắp tay nói: "Cậu Long đừng khách khí với chúng tôi, sau này tập đoàn Kiều thị chỉ có thể dựa vào cậu Long mà thôi! Dù sao từ nay về sau cậu Long chính là tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị của chúng tôi."
"Mọi người thật là quá đáng!" Kiều Thu Mộng không kiềm chế được sự tức giận, cô ta lớn tiếng nói.
"Cháu nghĩ mình là ai? Kiều gia của chúng ta sinh cháu ra nuôi cháu lớn, đối với cháu có công ơn lớn như biển trời, thế mà bây giờ cháu lại dám nói như vậy?" Ánh mắt Kiều lão gia tử lạnh lẽo nhìn về phía cô ta, lớn tiếng chất vấn.
"Ông nội, mọi người..." Nước mắt của Kiều Thu Mộng sắp rơi xuống, uất ức chịu không nổi.
Kiều lão gia tử nói: "Nếu cháu vẫn còn muốn là người của Kiều gia, vậy thì hãy nghe theo sự sắp xếp của Kiều gia, nếu không cháu sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!"
Long Quốc Kim liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng, cậu ta dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Thế nào, cô cảm thấy không phục? Hình như cô không muốn tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc?"
"Cô nên nhớ, người mà cô đã đắc tội là chú Long Tông Toàn của tôi, chú ấy là người lớn nên không chấp chi lỗi của trẻ con, không muốn truy cứu trách nhiệm của cô, đó đã là sự may mắn của cô."
"Tôi đồng ý đến đây để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị, là đã cho Kiều gia của các cô thể diện rồi, đồng thời không để lửa giận của chú tôi liên lụy đến Kiều gia."
"Loại phụ nữ giống như cô, quả thật là không biết tốt xấu!"
Kiều Thu Mộng vô cùng tức giận nói: "Đây là lý lẽ gì chứ?"
"Long Tông Toàn đánh cháu không rõ lý do, mọi người không nói nghĩa lý thay cháu thì thôi."
"Người cùng một nhà, ngược lại mọi người lại đi nịnh bợ cháu trai của ông ta?"
"Mời cháu trai của ông ta trở về để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, còn muốn đuổi cháu ra khỏi gia tộc?"
Kiều Thanh Vũ khinh thường nói: "Kiều Thu Mộng, cô đừng nói chuyện dài dòng ở đây, nếu muốn trách thì hãy trách cô có mắt như mù, đắc tội Long tổng!"
Long Quốc Kim cũng lạnh lùng nói: "Con đàn bà thối tha, đừng lải nhải trước mặt tôi gây phiền phức nữa, nếu không lát nữa tôi sẽ vả vào miệng cô!"
Kiều Thu Mộng tức giận đến mức trước mắt trở nên tối sầm, cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.
Mọi người ở Kiều gia cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giống như Kiều Thu Mộng không có bất cứ quan hệ ruột thịt nào với bọn họ.
"Hay hay hay, các người hay lắm!
"Nhưng tôi cũng muốn nói cho các người biết một điều ——"
"Các người nịnh bợ sai người rồi!"
"Long Tông Toàn đã bị chồng tôi Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn từ lâu rồi!"
"Thế mà bây giờ các người thiếu điều quỳ lạy để nịnh bợ cháu trai của ông ta, thật sự là khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa nhục thay, đúng là vô cùng mất mặt!"
Sau khi nói xong lời này, Kiều Thu Mộng ngẩng cao đầu tràn đầy khí thế: "Các người muốn trục xuất tôi khỏi gia tộc? Tôi cũng không cần cái gia tộc này!"
Long Quốc Kim nghe xong thì cười không ngớt ngay lập tức, cậu ta nói: "Chỉnh đốn chú của tôi?"
"Được thôi, tôi cho cô một cơ hội, cẩn thận nói lại lần nữa."
"Toàn bộ tỉnh Đông Hải này, ai dám tự mình nhận là có thể chỉnh đốn chú Long Tông Toàn của tôi?"
Kiều Thanh Vũ vẫy tay nói: "Cậu Long à, sau khi con đàn bà có mắt như mù này ly hôn với chồng cũ thì cô ta đã bị điên mất rồi, nói ngắn gọn là tẩu hỏa nhập ma, không cần phải quan tâm đến cô ta."
Kiều lão gia tử nói với gương mặt tối sầm: "Kiều Thu Mộng, không ngờ cô lại mạnh miệng như vậy!"
"Được lắm, vậy kể từ hôm nay, cô không còn là người của Kiều gia chúng tôi nữa."
"Từ đây Kiều gia và cả tập đoàn Kiều thị sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa!"
"Cô mau cút khỏi đây đi!"
Sau khi nghe thấy Kiều lão gia tử nói những câu tuyệt tình như vậy, nước mắt của Kiều Thu Mộng không thể kiềm chế được mà chảy xuống, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ.
Bản thân làm nhiều chuyện cho Kiều gia như vậy, cẩn trọng giải quyết công việc của tập đoàn Kiều thị, kết quả lại gặp phải kết cục qua cầu rút ván như vậy.
"Tôi nghĩ các người đã nhầm rồi..."
"Thu Mộng nói không cần cái gia tộc này, không phải là để các người trục xuất cô ấy ra khỏi gia tộc, mà là để cô ấy thanh lý toàn bộ các người ra khỏi gia tộc!"
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên từ cửa phòng.
Mọi người quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì lập tức ngẩn người!