“Ừm, đúng vậy.” Dương Quan Quan gật đầu nói, mối quan hệ giữa cô ta và Kim Thần Hi từ nhỏ đã không tệ, cái này cũng được coi như là một trong những hồi ức ấm áp không nhiều lắm của cô ta ở Thượng Hải.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô có muốn đi thăm lão gia tử nhà họ Dương hay không? Tôi sẽ đi cùng cô.”
Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Thật ra ông nội đối xử với tôi cũng rất lạnh nhạt, nhưng mà ông ấy chấp nhận chia một phần gia sản cho tôi, chuyện này tôi thật sự không nghĩ tới.”
Mẹ của Dương Quan Quan gả đến nhà họ Dương, có thể nói chính là vì những của cải đó.
Nhà họ Dương đối với chuyện này, tất nhiên cũng biết rõ trong lòng.
Dương Quan Quan chỉ có thể coi là sản phẩm dưới sự thúc đẩy của ích lợi, lão gia tử nhà họ Dương vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt với cô ta cũng là bình thường.
Nhưng mà Dương lão gia tử vẫn niệm chút thân tình và huyết thống này, dưới tình huống mọi người đều phản đối, vẫn kiên trì không sửa chữa di chúc như cũ, chính là muốn chia một phần gia sản cho cô ta.
Chuyện này làm Dương Quan Quan có chút cảm động trong lòng.
“Cho nên, rốt cuộc là có đi hay không đây?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó, hỏi.
“Đi thôi!” Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó vỗ bàn nói, “Nhưng mà những kẻ ghê tởm kia, không nhất định sẽ để tôi gặp ông ấy.”
“Không muốn cho cô gặp, vậy cô cứ đánh thẳng vào thôi, một thân công phu, mất công dạy cô à?!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.
Dương Quan Quan cười một tiếng, cũng cảm thấy bản thân lúc này do dự cái gì, nếu quyết định muốn gặp, thế thì cần quan tâm đến gian nan hiểm trở nhiều như vậy làm gì?
Nói đi là đi, cô ta lập tức về phòng thay một bộ đồ thể dục mới tính.
“Sao không ăn mặc trang trọng một chút?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Sợ lúc đánh nhau không thuận tiện.” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy như thế có lý, nếu cô ta mặc bộ váy nào đó, khi đánh nhau với người ta, dùng tới chiêu “Hoàng cẩu tát niệu”, thế thì không dễ nhìn cho lắm.
Một mình hắn xem được là được, không muốn người đàn ông khác cũng xem được theo.
Từ Ngạo Tuyết vừa đi, Dương Quan Quan rõ ràng trở nên thả lỏng rất nhiều, vừa nói vừa cười với Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn cho hắn nắm tay, cho dù là kề vai sát cánh cũng không phản cảm.
“Nên đuổi Từ Ngạo Tuyết đi từ sớm, chỉ tiếc cô ta cũng là một người phụ nữ mặt dày mày dạn.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng .
Đây là điển hình cho tâm thái của đàn ông cặn bã, mới vừa rồi còn ở trong xe khen người ta có làn da mềm mại, lúc này ở bên cạnh Dương Quan Quan, quay đầu liền mắng người ta không biết xấu hổ.
Hai người không lái xe mà chỉ đi bộ, sau đó đi tàu điện ngầm, đi tới bệnh viện số một Thượng Hải.
Dương lão gia tử nằm ở bệnh viện số một, gần đây còn hơi chảy máu dạ dày, vừa nhìn đã thấy chính là đại nạn sắp đến.
“Cũng không biết sau khi ông ấy gặp tôi sẽ nói cái gì.” Dương Quan Quan bỗng nhiên thở dài.
“Có cái gì mà phải do dự, chẳng phải gặp rồi sẽ biết sao?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.
Dương Quan Quan cảm thấy điều này cũng đúng, lập tức cùng Tề Đẳng Nhàn vào bệnh viện, rất nhanh liền đi tới khu nội trú.
Thân phận như Dương lão gia tử tất nhiên là nằm ở phòng bệnh VIP, hơn nữa ở cửa phòng bệnh còn có bảo tiêu nhà họ Dương phái đến canh gác.
“Dương Quan Quan, cái đồ con hoang nhà cô, vậy mà còn dám chạy đến đây à?!” Một người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Dương Quan Quan, ánh mắt lạnh lùng, lập tức chửi ầm lên lên.
Dương Quan Quan mặt không biểu tình mà nhìn thẳng vào ông ta, nói: “Dương Tề, tôi nể tình ông là bác hai của tôi, không so đo với ông, nhưng nếu miệng ông cứ luôn không sạch sẽ, đừng trách tôi ra tay với ông!”
Vẻ mặt Dương Tề tràn đầy phẫn nộ nói: “Ra tay? Cô to gan lớn mật, phế con gái tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ! Bây giờ cô lại còn dám ra tay với tôi?”
Dương Quan Quan nói: “Cô ta làm người không quan tâm đến giới hạn cuối cùng, tán tận lương tâm, tôi phế cô ta là tốt cho cô ta, tránh cho cô ta mang đến tai họa lớn hơn nữa cho nhà các người.”
Dương Tề bị những lời này của Dương Quan Quan làm cho giận không nhịn nổi, cười lạnh nói: “Nếu cô cứ chậm chạp không chịu từ bỏ quyền kế thừa tài sản, nghiền xương của bố cô thành tro vẫn còn nhẹ nhàng chán! Tôi không cảm thấy con bé làm sai chuyện gì, bởi vì những điều này đều do cô sai, đều do cô tham lam mới dẫn tới. Xét cho cùng, cô mới là người có trách nhiệm trong việc xương của bố cô nghiền thành tro!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong trực tiếp nhếch miệng, đây là lời của con người sao?
“Tôi sẽ không từ bỏ quyền thừa kế tài sản, nó thuộc về tôi, tôi sẽ lấy, cũng nên lấy.” Dương Quan Quan mỉm cười nói.
Đương nhiên cô ta sẽ không làm mấy việc khiến cho kẻ thù vui vẻ, nhà họ Dương càng muốn tước quyền thừa kế của cô ta, cô ta càng phải quyết tâm nắm được tài sản trong tay.
Cô ta muốn xem thử, nhà họ Dương rốt cuộc có thể làm gì cô ta!
“Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ném hai đứa con hoang vô lễ này ra ngoài!” Dương Tề vung tay lên, chỉ huy hai bảo tiêu lại đây, căn bản không định khách khí với Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan lại bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp ông nội, đây là quyền lợi của tôi, không ai có thể xâm phạm. Trừ phi ông nội không muốn gặp tôi.”
Khi nói lời này, cô ta còn bước một bước lại gần cửa phòng bệnh!
Dương Quan Quan bây giờ không biết nhượng bộ là cái gì, ở trong lòng cô ta chỉ còn một từ tiến bộ dũng mãnh!