“Xion tướng quân, nghe danh đã lâu!”
“Mạo Khôn tôi đây ở đồi Ngư bên này vẫn luôn đau đáu chờ ngài đến giải phóng đó!”
Ban nãy Mạo Khôn vẫn còn đang giả vờ giả vịt với Tề Đẳng Nhàn, kết quả vừa mới nhìn thấy Đồ Phu thôi là ông ta đã lập tức lon ton chạy tới và quỳ rạp xuống trước mặt tên mập đó, sau đó ôm lấy cái đùi của anh ta và bắt đầu nịnh hót.
Khóe miệng Đồ Phu lộ ra một nụ cười châm chọc, anh ta nói: “Ông đầu hàng nhanh thật đấy, nếu như còn kháng cự thêm một chút, nói không chừng ông đây sẽ chuẩn bị tàn sát chỗ này mất thôi!”
Mạo Khôn cười nói: “Nào dám, nào dám... Lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Xion tướng quân giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, sao tôi lại dám chống cự cho được? Sao tôi có thể chống cự cho được? Có thể đầu quân về dưới trướng của Xion tướng quân để làm việc cho ngài thực sự là mong ước to lớn của cuộc đời tôi đó!”
Ra vẻ đáng thương ở trước mặt người như Đồ Phu không hề mất mặt, dù sao thì danh tiếng của cái tên này thực sự quá lớn, con người cũng quá đỗi hung tàn...
Tiêu Tinh thở dài một hơi và không nói gì cả, ông ta không cần phải đi cầu xin sự tha thứ giống như Mạo Khôn, dù sao thì ông ta chính là một nhà tư bản, có thể dùng tiền để mua lại mạng sống của mình.
“Nhị đương gia!”
Đồ Phu đi đến phía trước căn nhà gỗ, đứng nghiêm trước mặt Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên cầu thang, sau đó cúi đầu một góc 90°.
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái rồi nói: “Tôi vốn tưởng rằng có thể xem một cuộc chiến tranh hiện đại khốc liệt, không ngờ Mạo Khôn lại là một kẻ hèn nhát, mới đó mà đã đầu hàng rồi, thật là nhàm chán.”
Vẻ mặt của Mạo Khôn trở nên trắng bệch.
Tiêu Tinh thì sợ đến run rẩy cả người.
Đồ Phu danh tiếng lẫy lừng, Đồ Phu đã giết chết hàng vạn quân chính phủ, thế mà lại kính cẩn như vậy đối với cái tên người Hoa trẻ tuổi này à? Lại còn cúi đầu với hắn nữa?!
Mạo Khôn cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút tê dại và không thể tin vào mắt mình được nữa, ông ta dùng sức bóp mạnh vào đùi mình một cái.
“Đó là Đồ Phu đó, là Đồ Phu đã giết hàng vạn quân chính phủ mà không hề chớp mắt đó! Tại sao hắn ta lại kính cẩn với một người trẻ tuổi như thế chứ?” Trong lòng Mạo Khôn thầm nghĩ, ông ta suýt chút nữa đã bị dọa cho sợ đến chết đi được.
Dù sao thì ban nãy ông ta cũng đã nói năng lỗ mãng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Việc Tề Đẳng Nhàn có thể xúi giục Đồ Phu đến đánh đồi Ngư vốn dĩ đã là không thể tưởng tượng nổi rồi, mà một loạt những biểu hiện của Đồ Phu sau khi đến đó quả thực khiến cho ông ta sợ đến chết khiếp.
Đồ Phu cười nói: “Dù sao nhị đương gia cũng đã bảo Ngỗng đầu to và Vinogradov giúp đỡ tôi mà, tôi đã cầm bao nhiêu vũ khí cao cấp như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thể đánh cho mấy tên nhà quê này sợ vãi cả cứt hay sao?”
“Xion tôi đây cả đời này chưa bao giờ đánh trận nào sung túc như thế này đâu đấy!”
“Hi hi...”
Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên một cái và nói: “Chỗ trang bị trong tay cậu có một nửa là hàng bị đào thải đấy, cậu cũng đừng có lạc quan quá làm gì.”
Đồ Phu nói: “Thế thì có làm sao đâu chứ, chỗ đó đủ để đánh với mấy tên nhà quê này rồi! Đánh với một ít quân chính phủ không có sự ủng hộ của đám quỷ lão nước Mỹ và Châu u cũng vẫn dư dả thôi.”
Có rất nhiều người đã kiếm được rất nhiều tiền trong vùng Tam Giác Độc này, thế nhưng nền kinh tế trong vùng Tam Giác Độc thì lại không thể phát triển nổi.
Suy cho cùng thì những người có thể kiếm tiền ở đây đều không muốn nó phát triển, dù sao nơi này càng hỗn loạn thì họ càng có thể kiếm được nhiều tiền.
Đây là một nơi quỷ quái mà đám người Mỹ quản trời quản đất quản không khí cũng đều phải lắc đầu khi nhìn thấy.
“Ông Tiêu, lấy quyển sổ kế toán ra đây đi nào, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn đó!” Tề Đẳng Nhàn cũng lười lảm nhảm với Đồ Phu, hắn quay đầu sang nhìn thoáng qua Tiêu Tinh đã bị dọa cho đờ đẫn ngay tại chỗ và thản nhiên nói.
Ánh mắt của Đồ Phu bỗng trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Sao thế? Cái tên họ Tiêu này không chịu nghe lời à? Tôi thấy hay là chúng ta móc một quả thận của ông ta ra trước rồi giữ ông ta lại làm kho máu để bán lấy tiền là được rồi...”
Cơ thể của Tiêu Tinh run lên một cái, suýt chút nữa đã sợ đến tè cả ra quần, ông ta vội vàng nói: “Xion tướng quân, tôi nghe lời mà, tôi nhất định sẽ nghe lời, cậu tuyệt đối đừng làm như thế!”