Trong lòng Từ Ngạo Tuyết lại bắt đầu cảm thấy bối rối và mâu thuẫn, cô ta hơi có cảm giác hình như mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra rồi không nhịn được mà hỏi: “Cô làm sao thế? Tôi có trêu gì cô đâu mà sao tự dưng cô lại nổi giận vậy không biết?”
Từ Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi trả lời hắn: “Cứ nhìn cái bản mặt anh là tôi lại nổi giận như thế đấy!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười đầy đắc ý, có thể nổi giận thì cũng tốt rồi, điều đó có nghĩa là hắn đã trở thành một người quan trọng khiến cho cô ta phải ghi nhớ suốt cả cuộc đời!
Sáng hôm sau Từ Ngạo Tuyết đã thu dọn hành lý và mua vé máy bay đầu đủ, chuẩn bị cho chuyến hành trình rời khỏi thành phố Hương Sơn để quay lại Nam Dương.
Nếu như cô ta còn không quay về Nam Dương thì hơn phân nửa là Tạ Thiên Bảo sẽ thực sự có cơ hội giở trò tu hú chiếm tổ chim tước mất, dù sao nhà họ Triệu cũng đã giữ im lặng mà không nêu ý kiến gì đối với chuyện lần này, thái độ của bọn họ vẫn rất mập mờ không rõ.
Tề Đẳng Nhàn đưa quả lựu đạn kia cho Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Cô cầm lấy mà phòng thân đi.”
Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết chuyển sang màu đen, cô ta nói: “Anh có bị ngu không vậy hả? Thứ này được phép mang lên máy bay à?”
Tề Đẳng Nhàn bèn trả lời lại: “Tôi từng xem qua một bộ phim truyền hình như thế này, ở trong đũng quần của nữ chính có giấu một đống bom và đạn, không biết là cô có muốn thử một chút hay không…”
“A a a a!!!”
Từ Ngạo Tuyết gầm lên một cách giận dữ, cô ta đã sắp phát điên luôn rồi, lập tức đưa tay kéo khóa va li.
Cái này hóa ra chính là lựu đạn bỏ túi thật…
“Con mẹ nó, xin cô đừng có mà làm loạn giúp tôi, cái thứ này thực sự không phải là đồ chơi để cô mang ra nghịch ngợm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói, hắn không nhịn được mà trợn trắng cả mắt lên khi thấy hình như cô ta thực sự có ý định để hai người bọn họ chết chùm với nhau.
Từ Ngạo Tuyết nắm chặt quả lựu đạn trong tay rồi nhe răng ra cười, cô ta nói: “Anh cứ bày trò nữa đi, anh cứ ở đó mà chọc tức tôi nữa đi, chỉ cần tôi kéo anh cùng đi chết là coi như xong việc rồi chứ gì!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng rồi nói: “Có gì thì cứ nói rõ ràng với nhau trước đi đã, không nên cầm lựu đạn chơi đùa cùng nhau ở chỗ này đâu, cô cẩn thận chúng sẽ sẽ thực sự phải xuống dưới kia gặp Diêm Vương đấy.”
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng rồi đáp lại: “Anh khôn hồn thì mau quỳ xuống rồi xin lỗi nhận sai với bà đây, phải nói là từ nay về sau anh sẽ không bao giờ dám chọc giận tôi thêm một lần nào nữa, hơn nữa anh còn phải làm con chó săn của Từ Ngạo Tuyết tôi đây mãi mãi!”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng giận dữ: “Sao cô không nói là cô muốn lật cả trời lên luôn đi?!”
Từ Ngạo Tuyết bèn đáp lại: “Tay tôi sắp sửa không cầm được quả lựu đạn này nữa rồi đây này, anh mau tự mình cân nhắc đi!”
Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn đen như đít nồi, hắn nói: “Nếu như bây giờ cô nịnh hót lấy lòng tôi thì tôi còn có thể tha thứ cho cô cái tội bất kính với tôi, nếu không thì cô nên chuẩn bị tinh thần tự gánh chịu hậu quả đi là vừa!”
“Anh vẫn còn dám lên mặt với tôi nữa cơ à? Để tôi nổ cho chết anh luôn!” Từ Ngạo Tuyết giơ tay lên.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên đập vào tay cô ta một cái thật mạnh, quả lựu đạn bị đập bay ra ngoài, chốt lựu đạn cũng cứ vậy mà văng ra theo.
Từ Ngạo Tuyết choáng váng cả người, cô ta hét lên một tiếng chói tai rồi ôm đầu ngồi gục xuống đất.
Kết quả là Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn đẩy mạnh một cái từ phía sau, tiếp đến là cả người cô ta bị nhấc bổng lên không trung rồi bị quăng xuống một cái giường lớn mềm mại.
Sau đó, Từ Ngạo Tuyết nghe được tiếng nhạc vô cùng kỳ quái phát ra từ quả lựu đạn đang nằm dưới đất…
Cô ta quay đầu lại nhìn, thấy Tề Đẳng Nhàn móc ra một cặp kính râm không biết lấy từ đâu ra rồi đeo lên mặt với biểu cảm đùa giỡn vô cùng ngứa đòn.
“A a a a, cái tên họ Tề kia, anh dám giỡn mặt với tôi à, tôi sẽ liều mạng với anh!” Từ Ngạo Tuyết biết mình lại bị cái tên đê tiện này trêu chọc thì không nhịn nổi mà giận đến mức mặt đỏ bừng bừng lên như cà chua chín, cô ta đứng dậy rồi chuẩn bị nhào đến chỗ hắn tính sổ.