Đối với việc của Hoàng gia, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ tận lực giúp đỡ.
Dù sao, quan hệ giữa hắn và Hoàng Kỳ Bân coi như cũng không tệ, nói như thế nào cũng là bạn bè.
Hơn nữa, Hoàng Văn Lãng là người đứng đầu thành phố Trung Hải, giúp ông một chút, bản thân làm việc ở thành phố Trung Hải cũng dễ dàng hơn.
Hoàng Văn Đào có việc tìm Hoàng Tình Ca để nói, Hoàng Văn Lãng có việc cũng tìm Hoàng Tình Ca, điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra, chuyện lần trước, vẫn là để cho hai huynh đệ họ không dám đối mặt với hắn .
Hoàng Tình Ca thấy biểu cảm kỳ lạ của Tề Đẳng Nhàn, vội vàng nói: "Không phải bố tôi bảo tôi đến tìm anh, mà là tôi lo lắng, cho nên tới tìm anh.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi kinh ngạc ồ một tiếng, nói: “Không phải ông bảo cô tới tìm tôi? Vậy thì có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, bố tôi lúc mà còn chưa làm thị trưởng, đã từng lập được công lao lớn.”
“Ông ấy phá được một vụ án mua bán tài nguyên trái phép, liên quan đến một nhân vật rất quyền lực.”
“Nhân vật quyền lực này trước khi sự việc xảy ra đã trực tiếp trốn khỏi Hoa Quốc , trốn ra nước ngoài.”
“Hơn nữa, vụ án này cũng bị liệt vào bí mật cao cấp và được niêm phong. Nhưng gần đây, vụ án này lại bị rò rỉ ra bên ngoài...”
Hoàng Tình Ca đem chuyện này kể lại cho Tề Đẳng Nhàn, vẫn là chuyện trước khi Hoàng Văn Lãng trở thành thị trường.
Vụ án được liệt vào cơ mật cao cấp bị lộ ngoài, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cũng chẳng có gì lạ, Hoàng Văn Lãng thân ở địa vị cao, khẳng định là có một vài kẻ thù.
Đối thủ của ông vì đối phó ông, đem chuyện năm đó cố ý tiết lộ ra ngoài, mượn tay người khác tấn công ông, bản thân không mất chút sức lực, quả thực không quá thoải mái.
Hoàng Tình Ca nói: “Nhân vật quyền lực này sau khi biết được tin này , đã phát ra tin đồn rằng sẽ trả thù trả thù.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đơn giản mà, bố cô là thị trưởng thành phố, trực tiếp tìm sự bảo vệ từ Cục An ninh quốc gia hoặc Bộ chiến tranh là được mà.”
Hoàng Tình Ca cười khổ, nói: “Sự việc nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi... Lúc trước vụ án này cũng không ai dám điều tra đến cùng, vì liên quan đến quá nhiều đại nhân (quan chức cấp cao).”
“Đây cũng coi như là một vụ bê bối lớn, cấp trên vì không muốn làm lớn chuyện nên mới niêm phong hồ sơ.”
“Cho nên, bố tôi căn bản không thể tìm sự giúp đỡ từ phương diện này, chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng phương thức tương đối bí mật để giải quyết.”
“Bên cục an ninh quốc gia mặc dù phái một vị cao thủ đến bảo vệ bố tôi, nhưng tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi gật gật đầu, hắn sinh ra trong một gia đình quyền quý, tự nhiên là rất rõ có một số chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, bên trong lại cất giấu nhiều điều xấu xa.
Ví dụ như một số chính sách đặc biệt, thoạt nhìn là đem lại lợi ích cho mọi người, nhưng thực chất chứng chỉ nhằm tạo điều kiện thuận tiện cho một số tầng lớp đặc quyền quang minh chính đại rửa tiền mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cho nên, nhân vật quyền lực này là ai?”
Hoàng Tình Ca mím môi, thấp giọng nói: “Tôi cũng là nghe lén cuộc đối thoại giữa bố tôi và bác cả tôi mới biết được chuyện này, anh đừng nói ra ngoài.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, ý là cô ấy muốn nói hay không cũng được.
Hoàng Tình Ca nhìn thấy bộ dạng Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút tức giận, cái tên này, khiến người ta thấy ghét thực sự, hận không thể chén hắn một đao!
“Người đó tên là Hồng Thiên Đô, hẳn là anh đã nghe qua rồi.” Hoàng Tình Ca nói.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được cái tên này không khỏi tức giận nhíu mày, nói: “Nhân vật chính của vụ phản quốc năm đó, ông trùm nổi tiếng của Cục An ninh quốc gia, Hồng Thiên Đô người được ca ngợi là la hán quốc gia ?”
Sau khi nói xong lời này, hắn không khỏi bĩu môi, nói: "Vậy bố cô thật đúng là gặp phải đại nạn... Hồng bang thế lực này, chậc..."
Hồng bang, là một thế lực đã được hình thành cách đây hàng trăm năm trước, vẫn còn tồn tại cho đến nay, có nền móng mạnh mẽ, dù số lượng đệ tử tuy không nhiều như Long Môn, nhưng cũng có thể nói là hàng ngàn người.
Người trong tổ chức này, có những người vô danh lẩn trốn trong xã hội, có người thành công và đứng trên đỉnh cao của quyền lực, có những người sở hữu sức mạnh vũ tranh và coi thường pháp luật, có người gia đình giàu có một phương...
Hồng Thiên Đô chính là đệ tử Hồng Bang, sau khi gia nhập Cục An ninh quốc gia, dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc, dựa vào sự hỗ trợ của Hồng Bang, một đường lên như diều gặp gió.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng ông ta sẽ đạt được thành tựu to lớn hơn trong tương lai, thì một tin tức như sấm sét xuất hiện --- Hồng Thiên Đô đã đào tẩu khỏi quốc gia.
Bây giờ, Tề Đẳng Nhàn xem như đã hiểu, hóa ra lúc đó Hồng Thiên Đô trốn ra nước ngoài là vì nguyên nhân này!
Khó trách Hoàng Tình Ca lo lắng sau khi Cục An ninh quốc gia cử cao thủ đến bảo vệ Hoàng Văn Lãng , cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, thì ra là có một nhân vật như vậy nhìn như hổ rình mồi.
“ Cho nên, tôi mới tìm đến anh, tôi cũng không còn cách nào khác.” Hoàng Tình Ca buông tay, bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này nói thật lòng tôi không muốn tham dự vào, dù sao người liên quan là Hồng Thiên Đô, hơn nữa, không chừng ngay cả Hồng bang cũng đắc tội.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tình nghĩa của Hoàng Văn Lãng, cũng không đáng giá bằng mạng sống của hắn.
Hoàng Tình Ca lập tức sắc mặt suy sụp, nói: “Vậy mà không có chút tình người sao? Anh nếu có thể giúp tôi, điều kiện gì, tôi đều đồng ý anh.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Nói sau đi, tôi sẽ suy nghĩ về việc này.”
Nói là suy nghĩ, nhưng trên thực tế trong nội tâm đã cự tuyệt, không phải vì sợ, mà là cảm thấy làm như vậy không cần thiết, mất nhiều hơn được a!
Hoàng Tình Ca thất vọng có thể nói là bộc lộ trong lời nói, nhưng mà, cô cũng không ép buộc quá nhiều, chỉ nói: “Vậy anh nghiêm túc suy nghĩ một chút đi... Tôi đã mất mẹ rồi, không thể không có cha nữa.”
Cô ấy không dễ gì thoát ra khỏi nỗi đau năm đó, nếu như lại gặp phải đả kích lớn nữa, chỉ sợ thật sự về sau không thể đứng lên được nữa .
“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn chỉ lịch sự đáp một tiếng, cũng không có đồng ý.
Hoàng Tình Ca cười bất đắc dĩ nói: “Quên đi, không nói những chuyện này, hôm nay chúng ta vui vẻ chơi một chút. Đi thôi, tôi mời anh bắn cung, nếu anh lợi hại hơn tôi, tôi sẽ mời anh cơm tối!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Trình độ của tôi kém cỏi, đoán chừng là không có lộc ăn ăn cơm tối cô mời.”
Lời này của hắn thật giống như là đang nói với Dương Quan Quan bản thân không biết đánh cầu lông, đương nhiên, hắn nói như vậy, cũng không phải giống như trước để “Văn minh xem bóng”, mà là vì với Hoàng Tình Ca hơi kéo ra chút khoảng cách, tránh cho đến lúc đó bản thân không tiện từ chối.
Đi tới khu bắn tên, Lỗ Nam đang giương cung dựng tên, bốp một tiếng, dây cung vang lên, bia ngắm cách đó hai mươi bước bị một mũi tên bắn trúng hồng tâm!
“Lỗ Thiếu cũng giỏi quá đi, kỹ thuật này thật sự là không thể chê!”
“Tôi thấy Lỗ Thiếu tham gia thi đấu không chuyên (nghiệp dư), đạt được hai chức quán quân không thành vấn đề.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lỗ Thiếu thật đúng là văn võ song toàn, vừa là công tố viên cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố Trung Hải , lại còn có kỹ năng bắn cung xuất sắc như vậy!”
Lỗ Nam hiển nhiên là trung tâm của đám nhân vật này, dù sao trẻ tuổi có bối cảnh còn có thực lực, đáng để nịnh bợ.
Lỗ Nam trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Tình Ca cùng Tề Đẳng Nhàn đi tới, liền nói: “Tình Ca, để vị bằng hữu này của cậu cũng tham gia vào trận đấu hôm nay của chúng ta đi.”
Hắn muốn mượn cơ hội này, sỉ nhục đối thủ một chút.
Tề Đẳng Nhàn chỉ lắc đầu, nói: “Thật ngại quá, tôi là một tên nhà quê, môn thể thao quý tộc như bắn cung, tôi không xứng.”
Tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên, trò đùa tự chế giễu bản thân của hắn khiến Hoàng Tình Ca buồn cười, hung dữ nhìn hắn một cái.
“Sao lại nói hết lời thoại chúng tôi chuẩn bị mắng anh rồi?”
Mấy người tùy tùng bên cạnh Lỗ Nam trong lòng nhịn không được nói thầm, những lời trào phúng kia, những lời như thế sao có thể nói ra ở đây.