Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Để không bị dân bản địa bắt nạt thế là chúng tôi thành lập các tổ chức xã hội và thương hội riêng biệt."

"Thương hội Hoa Minh được gọi là thương hội nổi tiếng và có thực lực nhất vùng Nam Dương, nhiều gia tộc người Hoa bao gồm cả Trần Thị của chúng tôi đều có ít nhiều mối quan hệ kinh doanh với bọn họ."

Trần Ngư nói về bối cảnh lịch sử của thương hội Hoa Minh với Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng nói về những việc quan trọng mà bọn họ đã làm những năm gần đây.

Ở Nam Dương vẫn còn rất nhiều người Hoa, tổ tiên của họ đều là người nước Hoa, tuy nhiên để kiếm sống mà bọn họ phải rời khỏi quê hương và đến Nam Dương kiếm tiền.

Sau đó thì định cư ở một vùng của Nam Dương...

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô với lão thái quân của Trần gia có mối quan hệ rất căng thẳng sao?"

Trần Ngư nói rằng: "Mặc dù bố tôi là anh cả, trưởng tử nhưng đã không được lão thái bà thích. Tôi đây lại càng không được thích, bà ta kiên quyết nói tôi giống như hồ ly tinh dụ dỗ ông nội của tôi, có một lần còn suýt dìm chết tôi xuống nước."

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Vậy cô có thể trở thành người có quyền lực nhất Trần Thị ở Nam Dương đúng là không dễ dàng, dù gì thì lão thái quân đang nhắm vào cô như thế."

Trần Ngư lạnh lùng nói: "Trước kia ông nội còn sống thì còn tốt nhưng sau khi ông mất thì toàn bộ Trần Thị ngày càng lụi bại! Lão thái bà này không có bản lĩnh gì còn khơi mào mâu thuẫn nội bộ và hướng ra phía bên ngoài, ngược lại đều là cùng loại người."

Nói xong những lời này, cô ấy thở dài và cười nói: "Những lời này đừng nói với người khác! Tôi là người Trần Thị ở Nam Dương nhưng vẫn có tiếng là đứa cháu có hiếu có tài."

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi vui mừng: "Vậy nhất định tôi sẽ nói cho người khác biết, cô cũng không giúp gì được cho tôi!"

"Ôi, ca ca, anh đừng như vậy mà!" Trần Ngư bỗng nhiên lắc vai tỏ vẻ hờn dỗi.

Tề Đẳng Nhàn nổi da gà toàn thân nhưng hắn có thể hiểu được tình cảnh của Trần Ngư, suy cho cùng thì Trần Thị cũng là một gia tộc lớn.

Trần Ngư muốn khống chế Trần Thị thì nhất định phải có đức hạnh không chê vào đâu được, ít nhất cũng phải giả vờ hòa thuận ra bên ngoài.

Dù sao nếu là hắn, hắn cũng sẽ không thân cận với một lão già luôn coi thường, thậm chí còn suýt dìm chết hắn... Nếu không trở tay đấm cho hai phát thì đối phương nên biết ơn, lại còn lải nhải chuyện quan trọng như cuộc hôn nhân của mình? Vậy trực tiếp mở khẩu đại bác Ý để giải quyết cho xong!

Trần Ngư uống một ngụm trà xanh, nói rằng: "Anh cũng không cần lo lắng cho tôi, tuy rằng bà ta đã đồng ý chuyện kết hôn nhưng không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý. Quyền quân sự vẫn nằm trong tay tôi, bọn họ không có cách nào ép tôi làm bất cứ chuyện gì!"

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên tôi sẽ không lo lắng cho cô, tôi cũng không thích cô."

Trần Ngư cau mày nói: "Anh không thích tôi mà cả ngày còn hỏi tôi chụp ảnh à? Chậc chậc, mặc dù là lão nhị vạn năm của nhà tù U Đô và Thánh giáo nhưng lại nói một đằng làm một nẻo, bản lĩnh ra vẻ đạo mạo này của anh hoàn toàn xứng đáng đứng nhất."

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo: "Thích cô và muốn ngủ với cô là một chuyện sao? Tôi thèm muốn thân thể cô chứ không phải là linh hồn kiêu ngạo của cô."

Trần Ngư trực tiếp cho hắn vài cú đấm nhưng đáng tiếc là lực sát thương có hạn.

"Tôi chỉ lo lắng một ngày nào đó cô thay đổi quan điểm, dù sao thì bất kể lợi ích gì cũng có thể thỏa hiệp." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nhìn cô ấy, chậm rãi nói.

"Sẽ không, dựa vào đâu mà anh cảm thấy tôi sẽ đâm sau lưng anh!" Trần Ngư hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.

"Có thể tôi không phải người kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình nhưng tôi chắc chắn không phải kẻ hèn nhát thích thỏa hiệp để cho người khác chi phối cuộc đời mình!"

"Thay vì để tôi dựa dẫm vào người khác thì không bằng cá chết rách lưới."

Tề Đẳng Nhàn nghe Trần Ngư nói, trong lòng có hơi cảm động nhưng câu cuối cùng lại khiến hắn không nhịn được muốn lái xe.

Vì thế hắn buột miệng nói: "Không muốn dựa dẫm vào người khác? Vậy từ nay về sau cô sẽ ở trên tôi."

Rõ ràng Trần Ngư bị tư duy lung tung của hắn làm cho ngẩn người, đôi mắt to trong veo chỉ có kinh ngạc, phải mất một lát mới phản ứng được.

Cô trực tiếp hất nước trà về phía Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng lòng bàn tay của Tề Đẳng Nhàn vút lên cao một vòng, toàn bộ bàn tay rung lên với tần số mà mắt thường không thể nhìn thấy, một dòng năng lượng từ lòng bàn tay hắn bắn ra từng đợt, nước trà bị hất ra lại bị hắn gom vào lòng bàn tay và biến thành một quả cầu nước.

Quả cầu nước lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn mà không tan ra.

Trần Ngư trợn tròn mắt trước cảnh tượng này và đưa tay ra đón.

Tề Đẳng Nhàn vừa buông lỏng tay, nước lập tức tràn ra làm ướt tay Trần Ngư, trà đổ cũng làm ướt một mảng váy lớn của cô ấy.

"Này, anh làm gì vậy!" Trần Ngư giật mình, tức giận hét lên.

"Là cô tự đưa tay ra." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cười nói.

Trần Ngư khẽ khịt mũi sau đó lại cười tươi như hoa: "Anh thật xấu xa, khiến người ta bị ướt."

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được để mắt tới giọt nước đang từ từ trượt xuống đôi chân thon thả của cô ấy, yết hầu lại trượt lên trượt xuống không thể kiểm soát.

Kiểu yêu nghiệt như Trần Ngư, cho dù là chân nhân giác ngộ thành Phật, sợ rằng cũng không nhịn được mà động lòng trần thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK