Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Biện Tử cảm nhận được ruột của mình đã đứt đoạn, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng ít nhất hai ba tháng mới có thể hồi phục lại.

Sau khi Tề Bất Ngữ đánh ra một quyền này, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái, há miệng hô một tiếng rồi thở ra một hơi.

Một hơi này tựa như mây mù, hóa thành một đường thẳng tắp bay ra xa tầm hai mét, thổi bay cát đá trên mặt đất.

"Có ngài ấy ở, làm gì có tên nào dám gây sự trong nhà tù U Đô? Mất mạng như chơi.” Tham Lang run rẩy.

Tề Bất Ngữ vẫy vẫy tay với Tham Lang, anh ta vội vàng đi lên phía trước, sau đó Tề Bất Ngữ mở hành lý, lấy ra một đôi giày thể thao rồi mang vào.

Mang xong ông hài lòng dậm chân, vung tay hướng về phía Tham Lang, ý muốn trở về.

Tham Lang ngẩn người, chỉ vào Triệu Biện Tử đang nằm trong bãi chiến trường hỏi: "Đại đương gia, ngài không giết chết ông ta sao? Ông ta là một uy hiếp rất lớn đó!”

Tề Bất Ngữ lắc đầu, khoa tay múa chân, ý muốn nói chưa đến lúc đó.

Đối với Triệu gia mà nói,Triệu Biện Tử có địa vị không hề tầm thường, nếu cứ như vậy mà đánh chết ông ta, vui thì có đấy nhưng phiền toái cũng rất nhiều.

Đến lúc đó Triệu gia sẽ liều lĩnh đánh trả, theo như tình hình bây giờ mà nói, tất cả mọi người không ai mong muốn sự việc sẽ đi tới nông nỗi này, cho nên giữ lại cho Triệu Biện Tử một mạng cũng là điều tất yếu.

“Tề Bất Ngữ, ông quả nhiên lợi hại! Năm đó là Triệu gia chúng ta nhìn nhầm!” Triệu Biện Tử phun ra một ngụm máu đen, lạnh lùng nói.

"A..." Trong cổ họng Tề Bất Ngữ phát ra một âm đơn, ánh mắt mỉa mai mang theo ý sự khinh thường vô cùng đậm.

Ngay sau đó, ông đưa một ngón tay chỉ trời, một ngón tay chỉ vào ngực mình.

Triệu Biện Tử không hiểu động tác này.

Tham Lang liền phân tích: "Ý của Đại đương gia là tâm lớn bao nhiêu thì bầu trời rộng bấy nhiêu. Tuy rằng Triệu gia lợi hại nhưng cũng không thể giam cầm được lòng người. ”

Tề Bất Ngữ nhìn Tham Lang với ánh mắt tán thưởng, gật đầu.

"Ô..."

Triệu Biện Tử thở ra một hơi thật sâu, làn hơi cũng như mây như sương, nhưng trong đám mây mù kia lại mang theo mùi tanh hồng của máu trong cơ thể ông ta.

Trải qua trận chiến này, Triệu Biện Tử đã bị thương nặng, ông ta không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn, cũng vì thế nên không thể nào đụng tới Tề Đẳng Nhàn.

Nếu như lúc này ông ta còn liều mình đến tìm Tề Đẳng Nhàn để đánh tiếp, kết quả sẽ là đi chầu ông bà sớm hơn một chút.

Nếu Tề Đẳng Nhàn chủ động ra tay, chắn chắn hắn sẽ không bao giờ nhân từ như Tề Bất Ngữ.

Triệu Biện Tử lạnh lùng nói: "Nếu như ông đổi ý, lời tôi vừa rồi, lúc nào cũng có hiệu lực!”

Tề Bất Ngữ cười lạnh, dẫn Tham Lang rời đi.

Ông muốn gặp Triệu Tư Thanh còn cần phải để người ta cho phép sao? Đó là vợ ông đấy!

Ngay lúc này, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại.

"Cái gì, ông cụ Triệu thua rồi? Bị Tề Bất Ngữ đánh bị thương nặng?" Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe được tin tức này, cô có cảm giác khiếp sợ không thôi.

Cô biết Tề Bất Ngữ rất lợi hại, năm đó chỉ có một mình mà khiến cho cả Đế Đô phải khiếp sợ, nhưng mà cô không nghĩ tới Tề Bất Ngữ lại có thể đánh bại được thần hộ mệnh của Triệu gia, Triệu Biện Tử!

"Hai cha con nhà họ Tề là loại quái thai gì vậy..." Từ Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Không có Triệu Biện Tử trấn giữ ở Thượng Hải, vậy không phải là Tề Đẳng Nhàn có thể tuỳ tiện gây chuyện, hô mưa gọi gió sao? Còn ai là đối thủ của hắn nữa đâu?

Mang theo tâm trạng lo sợ bất an, cô bước vào khách sạn Thiên Địa ở Thượng Hải.

Ngày hôm nay buổi lễ đính hôn sẽ được tổ chức ở đây.

Nhà gái chính là Từ Ngạo Tuyết cô đây.


Còn nhà trai là con cả của Dương gia, thượng tá phòng chính trị, Dương Tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK