Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn bế Hướng Đông Tình đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần đi xuống từ nghĩa trang trên núi.

Người con gái mạnh mẽ quấn mình trong băng cứng này thực ra có nội tâm rất mong manh, dù sao thì cuộc đời của cô ta đã phải chịu một đòn đánh không gì nặng nề hơn.

“Nếu để cho chú Phúc nhìn thấy tình trạng này của cô thì ông ấy sẽ đau lòng lắm đó!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ bất lực.

Hướng Đông Tình lại dựa vào trong lòng hắn mà ngủ thiếp đi rồi, trong những ngày này, cô ta vẫn luôn sống trong lo lắng và sợ hãi.

Đợi đến khi Hướng Đông Tình mở mắt ra lần nữa, cô ta phát hiện mình đang ở trong bóng tối, điều này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Lớn tướng như thế rồi mà vẫn còn sợ bóng tối à?” Giọng nói của Tề Đẳng Nhàn yếu ớt truyền đến từ bên cạnh.

“Thì ra là anh vẫn ở đây à?” Hướng Đông Tình thở phào một hơi, mở mắt ra và nằm đó một cách lười biếng.

“Này, tôi liều mình vượt qua nguy hiểm để chạy về nước quan tâm cô, cô lại không hề cảm động một chút nào à?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà cất tiếng hỏi, hắn đưa tay nhéo nhẹ cái má mềm nhũn của cô ta.

Hướng Đông Tình khẽ giọng nói: “Ai bảo anh bốc đồng như thế làm gì chứ? Trước khi làm loại chuyện như thế này cũng không biết thông báo trước cho người ta, khiến cho người ta lo lắng, cũng khiến cho người ta trở tay không kịp!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười một cách xấu hổ rồi nói: “Đúng là tôi có chút máu dồn lên não nhưng không phải là bốc đồng đâu. Giống như việc tôi biết tình hình của cô không tốt nên cho dù có phải vượt qua núi đao biển lửa thì tôi cũng phải chạy về nước để thăm cô vậy đó.”

Hướng Đông Tình im lặng một lúc lâu, không biết đã qua bao lâu, cô ta đột nhiên cất giọng hỏi: “Sức khỏe của chú Phúc có vấn đề gì rồi đúng không? Hơn nữa anh còn đã biết từ sớm.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Vì lo cho cô nên mới giấu cô đó.”

Hướng Đông Tình bỗng nhiên bật khóc dữ dội, toàn thân co lại thành một quả bóng, cô ta biết người quan tâm cô ta nhất trên thế giới này sắp rời đi rồi.

“Có rất nhiều người đang theo dõi cô ở trong bóng tối, sáng sớm là tôi phải rời đi rồi. Vậy nên, tôi mong cô có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, ít nhất thì cũng có thể khiến cho tôi yên lòng.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vuốt ve cái đầu của cô ta, thở dài và nói.

Hướng Đông Tình nói với giọng nức nở: “Anh yên tâm... Tôi sẽ tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đã giao hẹn từ trước theo kế hoạch của chúng ta, tôi đã từng hứa rằng tập đoàn Hướng thị sẽ làm chỗ dựa cho anh, tôi nhất định sẽ làm được.”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ mong cô có thể bình an và vui vẻ.”

“Nếu đã như thế... Vậy thì tôi cũng không muốn quản lý tập đoàn Hướng thị nữa, tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ trong tay mình và rời khỏi nơi này! Anh đưa tôi đi đi, đi đến đâu cung được.” Hướng Đông Tình nói với vẻ đau khổ.

“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đồng ý với cô ta.

“Thật à?” Hướng Đông Tình khẽ giọng hỏi.

“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn trả lời một cách rất nghiêm túc.

Hướng Đông Tình cười cười và nói: “Thôi vậy, như thế thì không phải là tôi nữa. Tôi sẽ không bị những chuyện này đánh bại đâu, cảm ơn anh vì đã có thể về đây thăm tôi, cảm ơn vì đã quan tâm tôi như vậy.”

Hướng Đông Tình đã kiệt sức cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô ta cứ nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn mãi rồi bắt đầu cảm thấy khóe mắt giật giật rồi từ từ mất đi ý thức.

Đợi đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hướng Đông Tình phát hiện người đàn ông đã ở cùng mình suốt cả một đêm đã biến mất không dấu vết rồi.

Sự xuất hiện của hắn giống như một giấc mơ vậy.

Hướng Đông Tình vô thức đưa tay ra sờ gáy mình thì lại phát hiện mái tóc của cô ta đã xõa tung ra rồi, cây bút chì mà cô ta coi như báu vật cũng đã biến mất.

Điều này khiến cho Hướng Đông Tình ngây người trong chốc lát, sau đó kinh ngạc vội vàng ngồi dậy, lật chăn và gối lên để tìm kiếm khắp nơi.

Cô ta không tìm thấy.

Sau đó, cảm xúc vốn đã được điều chỉnh xong của cô ta lại đến bên bờ vực sụp đổ.

Nhưng cô ta lại nhìn thấy tờ giấy note được để lại trên mặt tủ ở đầu giường.


“Tôi đã lấy cây bút chì đi rồi, dù sao thì cũng không thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, tôi cầm nó trong tay coi như là để nhìn vật nhớ người vậy. Đương nhiên là cũng có thể để cô nhớ đến người đã lấy đi cây bút chì của cô là tôi đây.”

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK