Triệu Hồng Tụ đã từng gặp Tề Đẳng Nhàn một lần, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, không hờn giận nói: "Em có việc gì?"
Triệu Man Nhi nói: "Em bị người khác ức hiếp, trường đấu chó bị niêm phong, còn phải ở trong ban chính trị suốt một đêm mới được ra ngoài! Chuyện này chị có giúp không?"
Triệu Hồng Tụ nói: "Không giúp."
Sắc mặt Triệu Man Nhi cứng ngắc, nói: "Dù sao chúng ta cũng cùng một cha!"
Vẻ mặt Triệu Hồng Tụ không chút thay đổi ném bút vẽ của mình xuống.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Trong nhà để chị đến Thượng Hải không phải là vì hỗ trợ chuyện kinh doanh của em sao? Hiện tại có người uy hiếp đến em, chị phải phụ trách!" Triệu Man Nhi cao giọng nói.
Triệu Hồng Tụ có chút không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, thản nhiên đáp lại: "Muốn chết?"
Triệu Man Nhi hít sâu một hơi, sởn tóc gáy.
"Chị nên giúp em…" Triệu Man Nhi giật giật khóe miệng, vâng vâng dạ dạ nói.
"Chị từ chối ra tay chuyện khảo hạch và chuyện Trần Liệt trong nhà đã có ý kiến rồi."
"Hiện tại có người muốn phá chuyện kinh doanh vàng của em, nếu chị lại từ chối…về sau chị còn muốn chơi cờ hay không?!"
Triệu Hồng Tụ cảm thấy đầu có chút đau, cô ta nhẹ nhàng xoa xoa đầu mình, hỏi: "Ai?"
Triệu Man Nhi kinh hỉ nói: "Người này tên Tề Đẳng Nhàn, là một kẻ đê tiện, rất nham hiểm, chị nhất định phải cẩn thận hắn! Em đã tìm hiểu bối cảnh của hắn, hắn là con trai Triệu Tư Thanh."
Triệu Hồng Tụ nói: "Đã biết!"
Đợi Triệu Man Nhi đi khỏi, lúc này Triệu Hồng Tụ mới có chút đăm chiêu nói: "Đúng là một cái tên kỳ lạ."
Triệu Man Nhi thân là đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Trịnh, hiển nhiên sẽ có lý do để uy hiếp Trịnh gia.
Mà để dễ hiểu hơn, cô ta chính là em gái cùng cha khác mẹ “trời đánh” của Triệu Hồng Tụ
Triệu gia phồn hoa thịnh vượng, gia tộc ai nấy đều làm ăn phát đạt, tuy rằng Triệu Hồng Tụ cũng mang họ Triệu nhưng quan hệ huyết thống với người cầm quyền Triệu gia hiện tại đã rất mong manh.
Bố của Triệu Hồng Tụ, chẳng qua chỉ là một người ngoài lề không thể lề hơn của Triệu gia.
Nhưng ông ta lại không biết điều hết lần này đến lần khác, còn mặt dày sinh ra đứa con gái như vậy.
Triệu Man Nhi quả thật vô cùng chán ghét phải động tay vào những việc bẩn thỉu của Triệu gia, nhưng bản thân cô ta cũng chẳng thể làm được gì khác.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết bản thân hắn đang chọc đến cực hạn của Triệu Man Nhi, bức cho cô ta thừa sống thiếu chết nhất quyết phải đến gặp Triệu Hồng Tụ.
Nếu như có thể đoán trước được, hắn sẽ không dùng đến loại thủ đoạn quỷ quyệt đó, dù sao thì lúc này cũng không nhất thiết phải chống lại con át chủ bài của Triệu gia.
Lúc hắn đi đến bệnh viện, Dương Quan Quan cũng vừa lúc phẫu thuật chắp vá màng nhĩ xong, trước đó, Tôn Thanh Huyền giao cho bệnh viện xử lí nên hiệu quả thu được rất nhanh.
“Anh làm gì Hàn Đông Sơn kia rồi?” Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn ung dung xuất hiện liền hỏi.
“Đánh anh ta thừa sống thiếu chết rồi tống cổ về Triều Tiên thôi, mà có khi sắp chết thật rồi cũng nên.” Tề Đẳng Nhàn uể oải đáp.
“Không phải đã nhắc trước rồi sao? Tôi muốn tự tay kết liễu anh ta, cần anh xen vào à? Người gì đâu mà lắm chuyện thế!” Dương Quan Quan đầy mặt bất mãn.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: “Có ý chí vùng lên từ thất bại là lý tưởng tốt, nhưng cô cũng phải quan tâm đến cảm nhận của tôi chứ, nếu tôi không xử chết hắn thì bức bối trong lòng lắm.”
Dương Quan Quan nghe xong những lời này của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, cũng không thèm so đo với hắn nữa, đành nói: “Được rồi, bản cô nương đây sẽ không chấp nhặt với anh nữa!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một hơi, nói: “Tôi tắm xong vào ngủ đây, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi tôi dậy là được.”
Sau khi trừ diệt toàn bộ băng đảng kia, hắn vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể và tinh thần đã mệt đến rã rời rồi, hiện tại rốt cuộc cũng được thong thả một lúc.
Hắn thoải mái tắm nước nóng, sau đó trực tiếp nằm lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
Dương Quan Quan đưa mắt sang nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, chỉ có điều, khi nhắm mắt lại, trong đầu cô ta vẫn hồi tưởng lại trận đấu trước đó, ngẫm lại xem nên tung ra chiêu thức nào mới đảm bảo nắm chắc phần thắng.
Đến gần giữa trưa ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa mở mắt ra đã thấy Dương Quan Quan đang không ngừng khua chân múa tay trước mặt hắn.
Thấy vậy hắn dở khóc dở cười, nói: “Điếc một bên tai, què một bên chân, cô còn không chịu ngồi yên một lúc à?”
Dương Quan Quan trả lời lại: “Không chịu luyện tập mới sợ phế, luyện tập rồi mới không sợ!”