Đúng như những gì Ngọc Tiểu Long nói, thể diện của Lôi Thiên Tứ rất có tác dụng.
Con đường tiến vào bệnh viện Thánh Hòa của Tề Đẳng Nhàn không hề gặp phải một chút trở ngại nào.
Nhưng bầu không khí bên trong phòng khách trống rỗng thì lại vô cùng căng thẳng.
Nghiêm Động, tên đàn ông có huyết hải thâm thù với Hoàng Sung và thích giở trò xảo quyệt bị một số người mà Tề Đẳng Nhàn quen biết bao vây ở bên trong.
Ngay cả người chị gái của anh ta là Nghiêm Mộc Long cũng đang có mặt ở đó, sắc mặt của cô ta có hơi âm trầm, thậm chí còn mang theo một chút nghiêm trọng.
“Mọi người lố quá rồi đấy? Đúng là Nam Nhân Nhân là một đứa con hoang, nhưng dù sao thì nó cũng có quan hệ huyết thống với Nghiêm gia chúng ta mà, tôi muốn xử lý nó như thế nào cũng là chuyện của Nghiêm gia chúng ta! Đám người ngoài đó quản được chắc?” Nghiêm Động nói với vẻ mặt khinh thường.
“Còn nữa, cái tên Tề Đẳng Nhàn mà mọi người nói đến kia, đó chẳng phải là tên rác rưởi trước đây đã bị truy nã và phải trốn chui trốn lủi khắp nơi hay sao? Hắn ta đánh chết được Hồng Thiên Đô thì ghê gớm lắm à?”
“Tôi không tin rằng hắn ta sẽ có cái gan để đến đây giết tôi đâu! Còn nữa, hắn ta có giết được tôi hay không thì còn là một vấn đề đó.”
Sắc mặt của Nghiêm Mộc Long càng thêm u ám hơn nữa, cô ta tức giận nói: “Em cũng biết Nam Nhân Nhân là con của em, thế tại sao em lại làm ra chuyện quá đáng như vậy chứ? Lấy giác mạc của con bé để đổi với con trai của em?”
Nghiêm Động nghe thấy vậy thì phì cười một cái và nói: “Nó chỉ đơn giản là một đứa con hoang do con đàn bà đê tiện Nam Thiến đó sinh ra mà thôi, so với con trai của em á, nó là cái thá gì cơ chứ? Em cho nó cái giác mạc còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy đó đã coi như là nhân từ và thương xót lắm rồi! Nếu không thế á, móc mắt thì cũng móc rồi, còn bỏ ra hơn sáu mươi vạn tiền phẫu thuật để làm gì cơ chứ?”
“Có thể đổi giác mạc với con trai của em thậm chí có thể nói là một sự vinh dự đối với thứ đê hèn đó!”
Nghiêm Động có một đứa con trai, thế nhưng đôi mắt của thằng bé lại xảy ra vấn đề, vậy nên anh ta đã để mắt đến Nam Nhân Nhân.
Trước đây anh ta cho người đến gây chuyện với cửa hàng quần áo của Nam Thiến chính là để ép Nam Thiến giao Nam Nhân Nhân ra, sau đó sắp xếp cuộc phẫu thuật đổi giác mạc.
Nghe được những lời này của Nghiêm Động, những cao thủ đang có mặt ở đó đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Mặc dù bọn họ cũng có thù với Tề Đẳng Nhàn nhưng trước hết thì bọn họ vẫn là những người luyện võ và có năng lực phân biệt đúng sai.
Nghiêm Mộc Long cười khẩy và nói: “Em không biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào à, số người chết ở trong tay cái tên họ Tề đó còn ít hay sao?”
Nghiêm Động liếc nhìn các cao thủ đang có mặt ở đó và nhàn nhạt nói: “Ở đây có chị rồi cũng không nói làm gì, lại còn có cả thần thủ là sư phụ Chiến Phi, bang chủ của Hồng Bang Hương Sơn là Mạnh Thiên Sanh, giám đốc Long Môn Hương Sơn là Trần Bá Hạ, lại còn có cả cô Lục Thái do Triệu gia phái đến nữa! Có năm cao thủ như mọi người ở đây rồi mà hắn ta còn có thể lấy được mạng của em thì đúng thật là một trò cười hợm hĩnh.”
Chiến Phi bình tĩnh nói: “Một tướng bại trận không dám ăn nói hùng hồn. Lần trước khi đối đầu với cậu ta, ngay cả dũng khí để ra tay tôi cũng không có, cậu đừng có nhắc đến tôi làm gì!”
Lần trước khi ở đại hội võ đạo, Chiến Phi đã bị Tề Đẳng Nhàn làm cho khiếp sợ, từ đầu đến cuối, anh ta đều không dám ra tay với hắn.
Trong lòng anh ta thậm chí còn sinh ra sự sợ hãi đối với hắn nữa, mỗi khi nhớ đến người đó, anh ta lại cảm thấy đối phương giống như một vị thần trên trời vậy, không thể xâm phạm.
Anh ta hiểu rằng trong lòng mình đã gặp phải xiềng xích và trở ngại rồi, nếu như không thể đối mặt và đè bẹp nỗi sợ hãi này thì có lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ hoặc thậm chí là thụt lùi mà thôi.
“Nếu như không phải mọi người đều có thù với cái tên họ Tề đó thì ai mà thèm đi bảo vệ cái mạng của một tên cặn bã như cậu cơ chứ.” Chiến Phi cười khẩy và nói.
“Tôi cặn bã thì sao chứ? Ai bảo tôi được sinh ra ở trong một gia đình tốt làm gì? Ha ha.” Nghiêm Động nghe thấy lời này của Chiến Phi thì chẳng hề để tâm mà ngược lại còn cười phá lên nữa.
Hai người Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh đều yên lặng không nói, con trai của hai người bọn họ đều chết trong tay Tề Đẳng Nhàn, thù giết con không đội trời chung!
Lục Thái là đầy tớ của Triệu Minh Luật, bất kể chuyện gì, không kể đúng sai, chỉ cần Triệu Minh Luật mở miệng thì cô ta đều sẽ đi làm.