- Ta dường như có một niềm tin: kiếm này nơi tay, ta là thiên hạ vô địch Tu Tiên giới Bắc Tần!!!
Dương Phàm nắm cái chuôi đoạn kiếm này, vẻ mặt trang nghiêm trang trọng, trong giọng nói lộ ra một loại tự tin chưa từng có từ trước đến nay.
Vô địch Bắc Tần!!!
Bổ Thiên Quân Vương cùng Hồ Phi đều bị chấn động. Điều này cũng quá ngông cuồng...
Hai người hai mặt nhìn nhau dùng ánh mắt quái dị nhìn Dương Phàm. Ngay cả Dương Phàm bước vào Nguyên Anh cũng chỉ là cảnh giới sơ kỳ, mà Bắc Tần này cường giả Nguyên Anh không ít. Tam u lão ma là một tông sư ma đạo đẳng cấp cao cũng đã vô cùng đáng sợ huống chi phía trên còn có ba vị đại tu sĩ Nguyên Anh chí cao vô thượng. Nếu Dương Phàm thực sự có bản lĩnh như thế đừng nói giết chết Tam u lão ma quét ngang Bắc Tần cũng không phải chuyện khó.
- Thanh đoạn kiếm này rốt cuộc có huyền ảo gì có thể giúp cho ngươi thực lực tăng lớn?
Bổ Thiên Quân Vương khó hiểu hỏi.
- Đây không phải một thanh kiếm bình thường, nó được rót vào tinh khí thần suốt đời, cùng với kiếm đạo huyền ảo của Vô Song.
- Càng thêm khó tin chính là kiếm mất hồn diệt. Vô Song đã chết nhưng ý chí kiếm đạo của hắn vẫn đang gia tăng ở trên nó, làm cho đoạn kiếm này, còn lại dấu vết ý chí tinh thần cùng kiếm đạo huyền ảo của hắn.
Dương Phàm hít sâu một hơi mặt lộ vẻ khâm phục phát ra từ nội tâm.
Kiếm đoạn hồn diệt người chết.
Ý chí cường đại mãi mãi trường tồn bất tử bất diệt!!!
Phạm vi này dĩ nhiên vượt qua khả năng hiểu biết của tu sĩ hạ giới.
- Vô Song... ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?
Dương Phàm nắm chặt nửa đoạn kiếm gãy đang rung động không thôi còn tán phát ra kiếm khí boong boong ý chí bất khuất. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại đột nhiên hiện lên trong đầu hình ảnh trải qua ở quảng trường Cửu U:
"Ý nghĩ tồn tại của ngươi là cái gì?"
Vô Song trầm mặc một lúc lâu nhìn chằm chằm Hắc Tinh Ma Linh Thi cường đại đến làm cho hắn không dậy nổi ý niệm phản kháng trong đầu.
"Ý nghĩa tồn tại của ta chính là giữ gìn ý chí vận chuyển nơi đây... ồ!" Hắc Tinh Ma Linh Thi nói một nửa đột nhiên dừng lại...
Hắn nhìn chòng chọc vào Vô Song, vẻ mặt kinh hãi nói:
"Ngươi là... Vô Song? ta có thể cảm giác được cổ khí tức độc đáo trên người ngươi."
"Ngươi như thế nào biết tên của ta? Chẳng lẽ chúng ta từng quen biết?"
Vô Song cũng nhớ lại điều gì.
"Không không... không riêng ta. còn có rất nhiều người nhận biết ngươi. Ngươi cũng biết trong bảy đại giới này có bao nhiêu người nhớ về ngươi?"
"Ha ha ha... Thế giới này rất điên cuồng... Không nghĩ tới ngươi lại rơi xuống tới mức như vậy."
"Là ta tự nguyện." Vô Song nói: "Vì để chạy thoát số mệnh trong cõi u Minh đây là ở chỗ sâu trong linh hồn ta nói cho ta biết."
"Ha ha ha... Không có khả năng! Quy tắc tối cao không thể trái nghịch!" Hắc Tinh Ma Linh Thi cười to trào phúng không thôi.
"Ta rốt cuộc là một tồn tại như thế nào..."
Vô Song quên mất sợ hãi cùng kiêng kị trong lòng trong con ngươi tối đen thâm thúy mơ hồ lóe ra một thanh kiếm mờ ảo không chừng, mông lung không rõ dường như ngăn cách một thế hệ thời không Luân Hồi.
"Ngươi chính là Vô Song trên trời dưới đất có một không hai. chân chính là độc nhất vô nhị thiên hạ vô song..." Trong cặp mắt của Ma Linh Thần hiện lên một tia sáng kỳ dị lại có vẻ tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc trí nhớ của ta có hạn, rất nhiều rất nhiều chuyện đều quên rồi..."
- Trên trời dưới đất có một không hai, thiên hạ vô song...
Dương Phàm khẽ đọc lại câu này, nửa đoạn kiếm gãy trong tay càng run run mạnh hơn dường như dẫn tới cộng minh với hắn.
- Vô Song... Vô Song... dường như ta đoán được.
Dương Phàm thì thào lầm bầm.
- Ngươi rốt cuộc đoán được cái gì?
Hồ Phi không nhịn được. vội vàng hỏi.
- Chỉ là một suy đoán ai cũng nói không chính xác. Nhưng ta có thể khẳng định, Vô Song thân thế rất phi phàm, kế thừa ý chí kiếm đạo vô thượng, hơn phân nửa là đến từ thượng giới.
- Khó trách... ngộ tính của hắn. vượt qua thường nhân ngàn vạn lần.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ chợt hiểu.
- Thân thế cùng lai lịch của Vô Song tạm thời chúng ta không nói tới, ngươi sau khi nhận được thanh đoạn kiếm này, thực lực rốt cuộc tăng lên bao nhiêu?
Bổ Thiên Quân Vương nôn nóng hỏi. Lão quan tâm nhất chính là thực lực của Dương Phàm hiện có.
- Vô địch Bắc Tần.
Thanh âm trước nay chưa từng có của Dương Phàm lại vang lên.
Vô địch Bắc Tần...
Gương mặt của Bổ Thiên Quân Vương, co giật dữ dội một hồi
- Ngươi có phải nằm mơ hay không, hay là bị Vô Song nhập xác?
Hồ Phi lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Phàm nói. Cho dù hắn có ngốc nhưng vẫn là hiểu được điểm đạo lý cơ bản nhất đó.
- Đây là trực giác của ta, không thể có sai lầm.
Dương Phàm lộ vẻ mặt trầm tư:
- Chỉ có điều là...
- Chỉ là cái gì?
Hồ Phi hơi sửng sốt
"... Chính là, uy thế của đoạn kiếm này, ta chỉ có thể sử dụng một lần."
Dương Phàm vừa lĩnh hội liền nói:
- Uy thế của một kiếm này, dưới Hóa Thần không người nào có thể kháng cự. Nhưng mà. nếu ta giết không chết địch nhân. chính mình sẽ chết!
- A!!!
Bổ Thiên Quân Vương cùng Hồ Phi đều giật mình thất sắc. Điều này cũng quá quỷ dị đi.
- Như vậy... đại khái có mấy thành nắm chắc. có thể giết chết Tam u lão ma?
Bổ Thiên Quân Vương hỏi.
- Giết đại tu sĩ Nguyên Anh có bảy thành nắm chắc, giết Tam u lão ma ít nhất có chín thành nắm chắc. Hơn nữa đều là một kiếm phải giết chết.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Chỉ là... cường giả Nguyên Anh hơn phân nửa có bí thuật bảo mệnh, tỷ như Nguyên Anh xuất khiếu, hóa huyết phi độn V. V... Mà ta chỉ có một lần cơ hội xuất kiếm một khi thời cơ không nắm giữ chính xác không thể hoàn toàn giết chết địch nhân chính ta cũng sẽ chết.
- Ý chí kiếm đạo kế thừa trên đoạn kiếm này, thật đúng là cực đoan!
Bổ Thiên Quân Vương thở dài:
- Nắm chắc được chín thành đã phi thường lớn rồi, chỉ xem ngươi có nguvện ý mạo hiểm hay không.
- Trước bàn bạc cho kỹ càng, đoạn kiếm này sẽ là đòn sát thủ cuối cùng của ta. Nếu là đơn đả độc đấu ta hoàn toàn không sợ Tam u lão ma.
Dương Phàm bình thản cười:
- Cho ta một ít thời gian để lĩnh hội thêm một chút áo nghĩa trong đoạn kiếm này, nói không chừng còn có thể có chuyển biến khác.
Bổ Thiên Quân Vương gật gật đầu:
- Như vậy càng tốt! Tiềm lực của ngươi lớn hơn so với Tam u lão ma hoàn toàn có thể chờ tu vi thực lực tăng lên như vậy cơ hội thành công càng lớn hơn.
Dương Phàm chỉ cười mà không nói, nếu chính mình thật sự có thể dễ dàng tăng lên tới Diễn Căn Kỳ hậu kỳ, căn bản là không cần mượn dùng uy thế của đoạn kiếm này.
- Đúng rồi, Dương Phàm! Trước khi chết Vô Song muốn ta chuyển lại một câu...
Hồ Phi hai mắt có hơi đỏ.
- Hắn nói gì?
Dương Phàm tay nắm đoạn kiếm bỗng dưng cứng đờ.
- Hắn nói: "Nói cho hắn biết là ai giết chết ta hắn nhất định sẽ báo thù cho ta... Còn nữa nói cho hắn biết, ân tình thiếu của hắn, Vô Song đã hoàn trả".
Hồ Phi gần như là nghẹn ngào nói xong câu đó.
Thần sắc trên mặt Dương Phàm cứng lại tâm thần hắn bỗng dưng chìm vào trong nửa đoạn kiếm gãy. Hình ảnh trong ký ức hai mươi tám năm trước, không ngờ thông qua thanh đoạn kiếm này, truyền tới trong óc của hắn:
"Không! Ta lập tức sẽ chết." Giọng nói của Vô Song rất bình tĩnh: "Sở dĩ còn có thể mượn thi thể hoàn hồn là bởi vì một ý chí chấp niệm trong lòng ta. Hiện tại, ta có lời cho ngươi chuyển lại cho hắn."
"Ngươi nói đi." Hồ Phi hít sâu một hơi một lớp hơi nước trong suốt che khóe mắt.
"Nói cho hắn biết là ai giết chết ta, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta... Còn nữa nói cho hắn biết, ân tình thiếu của hắn. Vô Song đã hoàn trả."
Vô Song vui vẻ cười dường như có niềm tin tuyệt đối. Dương Phàm nhất định sẽ báo thù cho mình.
"Được, ta nhất định sẽ chuyển lời cho hắn nhưng mà ngươi đừng chết ngàn vạn lần đừng chết!" Hồ Phi cố gắng kêu lên.
"Nói cho hắn... Nhất định phải nói cho hắn biết..."
Trên người Vô Song sinh cơ đột nhiên biến mất.
Kiếm đoạn, hồn diệt, người chết.
Có lẽ từ đó về sau Vô Song không còn tồn tại nữa. Thế nhưng ý chí của hắn trọn đời bất diệt!
"A!" Hồ Phi ôm thi thể Vô Song. khóc ròng.
Hình ảnh trong đầu tan đi. Dương Phàm chấn động tâm thần chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, mắt ướt lệ. Trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không biết là cảm động, áy náy hay là kính
phục.
"Nói cho hắn biết là ai giết chết ta, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta... Còn nữa nói cho hắn biết, ân tình thiếu của hắn. Vô Song đã hoàn trả." Thanh âm này, lập lại quanh quẩn ở trong đầu.
Trong mật thất tĩnh lặng, ba người trầm mặc.
- Vô Song! Chỉ riêng lòng tin này của ngươi đối với ta, ta nhất định sẽ tự tay lấy thủ cấp của Tam u lão ma.
Dương Phàm khẽ dụi mắt thu hồi nửa đoạn kiếm gãy, sau đó hỏi Bổ Thiên Quân Vương:
- Thi thể cha ta có mang đến đây?
- Có mang đến!
Bổ Thiên Quân Vương phất tay một cái trong mật thất xuất hiện một quan tài thủy tinh, bên trong nằm một vị trung niên tuấn lãng tướng mạo có bảy phần tương tự cùng Dương Phàm. Dương Phàm xem kỹ thật lâu sau nghẹn ngào không nói gì.
- Thi thể bảo quản rất hoàn chỉnh, ngay cả hồn phách cũng không có tan đi bao nhiêu, hiện tại ngươi đã tấn chức Nguyên Anh bậc cao xem có khả năng hay không...
Bổ Thiên Quân Vương nói.
Dương Phàm gật đầu liên tục hắn sao lại không muốn cứu phụ thân của mình. Hắn nhắm mắt lại một bàn tay khoát lên quan tài thủy tinh. Sau một lát, một luồng sáng màu xanh biếc ôn nhuận trong suốt xuyên thấu qua quan tài thủy tinh lưu chuyển khắp toàn thân Dương Thiên. Dưới súc tích nuôi dưỡng của vầng hào quang ôn nhuận màu xanh biếc này, thi thể của Dương Thiên, dường như nhiều thêm vài phần sinh cơ. Duy trì liên tục thật lâu sau. Dương Phàm nhướng mày, thu hồi tay lại.
- Thế nào?
Bổ Thiên Quân Vương dò hỏi.
- Khởi tử hồi sinh. Phục Hoạt Thuật trong truyền thuyết.. Ta vốn nghĩ quá đơn giản. Thân thể mặc dù có thể dễ dàng khôi phục sinh cơ nhưng linh hồn lại không đơn giản như vậy.
Dương Phàm nói một cách bình thản.
- Vậy chẳng phải là không có hi vọng sao?
Bổ Thiên Quân Vương có vẻ thất vọng.
- Không!
Dương Phàm lắc đầu:
- Nếu tu vi của ta có thể tăng lên một tầng vượt qua cảnh giới hiện có, có lẽ có thể thi triển Hồi Hồn Thuật.
Hồi Hồn Thuật, là thần thuật nghịch thiên trong Thánh Liệu Thiên Tiên Hồng Quyết với tu vi cảnh giới của Dương Phàm hiện nay khó có thể thi triển.
- Tu vi cao hơn một tầng, vậy chẳng phải là phải tấn chức Hóa Thần Kỳ trong truvền thuyết... Nhưng mà gần mười vạn năm qua. Bắc Tần nơi này căn bản là không có xuất hiện Hóa Thần Kỳ, thậm chí cũng không có nghe nói qua.
Bổ Thiên Quản Vương nhướng mày:
- Huyền Tinh Băng Quan nhiều nhất chỉ có thể bảo quản tốt thân thể trong vòng một trăm năm, hiện tại đã trải qua ba mươi năm rồi
- Có liên quan thuật khởi tử hồi sinh, có thời gian ta sẽ đi tìm Độc Vương lão sư hoặc là Dược Vương tiền bối thỉnh giáo cố gắng xem còn có chuyển gì hay không.
Dương Phàm thở dài một hơi.
Dương Phàm thu Huyền Tinh Băng Quan vào Tiên Hồng Không Gian, lúc nàv mới bắt đầu hỏi hai người về tình hình nội bộ Ám Huyết Vương Triều.
- Ta phần lớn thòi gian đều bế quan, chỉ có mấy tên thủ hạ.
Hồ Phi lắc đầu.
Bổ Thiên Quân Vương là nguyên lão Ám Huyết Vương Triều rất hiểu rõ tình hình. liền nói kỹ càng tỉ mỉ tình hình nội bộ của Ám Huyết Vương Triều hiện nay cho Dương Phàm biết. Dương Phàm im lặng lắng nghe nhưng càng nghe. sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Thật không nghĩ tới... Ám Huyết Vương Triều quả nhiên bị các thế lực khác xâm nhập. Phệ Thiên Quân Vương sớm đã có lòng phản nghịch, có ý đồ lật đổ tổ chức!
Trong mắt Dương Phàm lóe ra một tia sáng lạnh.
- Hừ! Ta muốn tiêu diệt tên khốn đó nhưng hắn không cho.
Hồ Phi lộ vẻ mặt đầy bất mãn. lầu bầu nói.
- Ta là lo ngại sau lưng Phệ Thiên Quân Vương có thế lực cường đại duy trì nên không dám đả thảo kinh xà
Bổ Thiên Quân Vương giải thích.
- Ngài nói có đạo lý!
Dương Phàm gật đầu:
- Trước khi đối phó với Tam u lão ma chúng ta đầu tiên phải thanh lọc chỉnh đốn lại Ám Huyết Vương Triều. Đây là điều trọng yếu nhất.
Sau đó ba người bắt đầu thương nghị kế sách cùng chi tiết đối phó. Nói về bố trí âm mưu kế hoạch Dương Phàm cùng Bổ Thiên Quân Vương thảo luân say sưa mà Hồ Phi lại nhức đầu nhức óc.
Ba ngàv sau. Ân Tam vẻ mặt kích động chạy tới báo tin.
- Báo Quân vương!
- Đoàn người Phệ Thiên Quân Vương đang trên đường chạy tới Vụ Liễu trấn...