Đám người tu tiên trên lầu ba đều rơi vào chấn động. Không nghĩ tới vị thiếu nữ thần bí giống như tiên tử bị đọa xuống hồng trần này, lại đến từ Dược Tiên cốc môn phái ẩn thế của Tu Tiên giới Ngư Dương quốc.
"Dược Tiên cốc? Thì ra các ngươi tìm tới là muốn lãnh giáo y thuật của Dương thần y!" Lục Hồng vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu rõ ý đồ của hai thiếu nữ.
Từ khi danh tiếng của Tiên Hồng Y Quán cùng với Dược Sư truyền kỳ thứ nhất của kinh đô loan truyền bay xa, người tới đây cầu kiến Dương Phàm vô số kể, trong đó không ít người tu tiên tu vi không tầm thường. Những người này cầu kiến, mục đích không giống nhau, có người là nghe nói thần thuật khởi tử hồi sinh mà đến; cũng có người đến là muốn lãnh giáo y thuật: cũng có người tới đây cầu sư.
- ồ! hy vọng Dược Sư có thể thay lời nhắn dùm.
Vân Vũ Tịch nhún người, dáng tao nhã tự nhiên, còn có một khí chất dễ thân cận. Trong đôi mắt trong sáng lộ rõ vẻ chờ mong.
- Trước kia, mỗi tháng người đến cầu kiến thần y nhiều vô sổ kể, trên cơ bản thần y đều cự tuyệt. Dù sao thần y đại nhân bề bộn nhiều việc. Tuy nhiên, cô nương là đến từ Dược Tiên Cốc thân phận đặc thù, nếu là ngàv thường, hoàn toàn có thể thay lời nhắn dùm...
Lục Hồng khẽ thở dài một hơi:
- Chỉ tiếc...
- Chẳng lẽ hôm nay có tình huống gì đặc biệt?
Lâm Vũ kinh ngạc hỏi.
- Hôm nay thần y đại nhân bế quan tu luyện! Đang lúc luyện đan không rãnh tiếp khách. Lúc sáng sớm đã từng căn dặn chúng ta.
Lục Hồng cũng hết sức tiếc hận nói.
Trước mắt Vân tiên tử khí chất xuất trần, khác xa người tu tiên bình thường, hơn nữa đối phương đến từ môn phái ẩn thế Dược Tiên cốc, thân phận lại đặc biệt và siêu nhiên như vậy. Vân Vũ Tịch nghe nói lời ấy có vẻ thất vọng, nhỏ giọng nói:
- Không đúng lúc như thế... vậy ngày khác ta lại đến. Nhất định phải gặp để mở mang kiến thức về thần thuật khởi tử hồi sinh của hắn.
Lâm Vũ đứng bên cạnh nghe nói lời ấy, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Tiểu sư muội! Hôm nav chúng ta trở về đi! Hừ! Kiểu cách của Thần y này thật đúng là phách lối!
Vân Vũ Tịch yên lặng không nói gì chỉ là liếc mắt nhìn lên tầng bốn, tầng năm y quán một cái rồi theo Lâm Vũ đi xuống khỏi lầu ba y quán.
- Lâm tiểu thư! Mau nói cho chúng ta biết phương danh của Tiểu sư muội của tiểu thư này.
Có vài người tu tiên từ phía trên đuổi theo xuống, vẫn không chịu buông tha cho.
- Các ngươi hãy lui đi! Tiểu sư muội của ta thân phận đặc thù đừng làm phiền!
Lâm Vũ lạnh lùng nói.
Những người này đều là Luyện Khí kỳ, sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng càng đừng nói có thể gặp gỡ kết giao với sư muội.
- Lâm tỷ! Ngài cứ thế mà đi được sao!
vẫn có người không chịu buông tha cứ bám lấy. Lâm Vũ cũng không biết làm sao.
- Được rồi, ta nói cho ngươi biết Tiểu sư muội họ Vân, chỉ có thể nói bao nhiêu thôi!
Lâm Vũ cũng chịu không nổi công kích bằng lời ngon tiếng ngọt như viên đạn bọc đường của những người này.
- Họ Vân? Vân tiên tử!
Những người tu tiên này vô cùng hưng phấn, cuối cùng đã biết họ của Tiểu sư muội thần bí này, có một tên gọi thích hợp. Thoát khỏi những người bám đuôi này, Lâm Vũ khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hai người vừa mới đi ra y quán không lâu, một giọng nói nam sang sãng truyền đến:
- Vân tiên tử, Lâm tiểu thư! Đã lâu không gặp!
Trong giọng nói có một sức hấp dẫn thu hút người ta, mà không mất khí chất của nam nhân. Người ở chung quanh nghe tiếng đều biết không phải là người tầm thường. Chỉ thấy trên hiên nhà đối diện ngạo nghễ đứng một vị nam nhân tuấn tú, mặc trường bào cẩm tú màu xanh ngọc, áo choàng màu đen phất phơ theo chiều gió, trong ánh mắt lộ ra một khí thế kiên cường mãnh liệt. anh khí kinh người. Người này đứng ở trong thế tục này, khiến người ta có một loại cảm giác muốn hạ mình trước kẻ tôn quý cao vời vợi này.
- Lệ Hồng Phi? Là ngài!
Lâm Vũ dường như bộ dáng rất kinh ngạc, ý cười trong mắt lóe ra từng tia sáng lấp lánh, hiển nhiên bị hấp dẫn bời tân tú của thế hệ Tu Tiên giới Ngư Dương quốc trước mắt này. Bất kể là thực lực, khí chất, dung mạo, nam nhân trước mắt đặt ở trong Tu Tiên giới đều là cực phẩm trong cực phẩm được vô số nữ nhân ngưỡng mộ luyến ái.
- Thì ra là Lệ công tử.
Vân Vũ Tịch cười khúc khích, khẽ nhún mình thi lễ. Từ khi nàng rời Dược Tiên cốc ra ngoài, gặp qua rất nhiều nam nhân ưu tú. Trong số đó, có thể lưu lại ấn tượng ở trong lòng nàng rất ít, mà Lệ Hồng Phi này chính là một người trong đó.
Chính như lúc trước Lâm Vũ nói thẳng với Dương Phàm: ba đại tân tú trong Tu Tiên giới Ngư Dương quốc, mỗi một vị đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, sáng chói vô hạn, thế lực sau lưng lại cường đại dị thường, khiến cho người ta ngưỡng mộ. Mà Lệ Hồng Phi này, chính là một trong ba đại tân tú, lại là con của Vô Ưu cốc chủ tu sĩ bậc cao truyền kỳ của Ngư Dương quốc.
Vô Ưu Cốc chủ uy chấn Tu Tiên giới Ngư Dương quốc mấy trăm năm. Là nhân vật cao tầng vang danh Tu Tiên giới. Thành danh đã lâu, là lão quái Nguyên Anh Kỳ cùng một cấp bậc với Tam u lão ma.
- Ha ha ha! Từ một năm trước gặp Vân tiên tử đến nay, vẫn nhớ mãi không quên! Hôm nay tại kinh đô trong trăm vạn dòng người này gặp lại, thật sự là phúc phận của Hồng Phi tu tới mười đời.
Lệ Hồng Phi mặt đầy ý cười không mảy may kiêng kỵ biểu lộ tâm ý của mình với Vân Vũ Tịch.
- Đa tạ công tử còn nhớ!
Vân Vũ Tịch lại cười nói, biểu lộ sự tôn kính cơ bản, trong đôi mắt sáng lại là một vẻ điềm nhiên tĩnh mịch nhìn không ra ý nghĩ trong lòng nàng. Trong mắt Lệ Hồng Phi hiện lên một tia dị sắc, cười nói:
- Vân tiên tử đến kinh đô là vì chuyện gì?
- Vũ Tịch chỉ cầu nâng cao lịch duvệt, cùng thần y nơi đây tham thảo về y thuật!
Vân Vũ Tịch nói xong lời cuối cùng, thoáng ngưng lại một chút dường như giảm bớt đi một ít câu nói. Lâm Vũ thì lại hơi thâm ý nhìn vị Tiểu sư muội này một cái, đương nhiên sẽ không vạch trần phần sự thật nàng giấu diếm.
- Nói như thế Vân tiên tử là đi ra ngoài du lịch?
Lệ Hồng Phi sáng mắt lên, trong ánh mắt nhiều ra vài phần hy vọng.
- Vâng!
Vân Vũ Tịch cảm nhận được ánh mắt khác lạ của sư tỷ, trên gương mặt đẹp như ngọc sau tấm sa che mặt dường như ửng đỏ lên, đôi mắt sáng cũng có vẻ hơi né tránh. Lệ Hồng Phi lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ kiệt xuất này thẹn thùng e lệ, tâm thần nhộn nhạo nghĩ rằng đối phương cố ý. Trên mặt hắn lộ đầy vẻ tự tin và chờ mong nói:
- Nếu như thế Hồng Phi cả gan xin cùng đi với Vân tiên tử du lịch kinh đô coi như làm Sứ giả hộ hoa, như thế nào?
- Cái này...
Vân Vũ Tịch có ý muốn từ chối, tuy nhiên nhìn đến bộ dáng nhiệt tình của đối phương như vậy, liền có phần không đành lòng. Lệ Hồng Phi là tân tú nổi bật trong lớp người tuổi trẻ đương đại, thân phận siêu nhiên, thực lực siêu quần, khí vũ hiên ngang, là trong số rất ít nam nhân lưu lại ấn tượng ở trong lòng Vân Vũ Tịch, trước mắt nàng thật không có ác cảm gì với hắn.
- Sư muội! Dù sao muội ở chốn kinh đô còn phải kéo dài một hai tháng. Thời gian cũng không ngắn ấy, chúng ta cùng nhau du lịch, nhiều người cũng không sao.
Lâm Vũ cười dài nói.
Nàng ngược lại rất cổ vũ Lệ Hồng Phi theo đuổi Vân Vũ Tịch. Thân phận, địa vị, tu vi các thứ của hai người này đều thập phần tương xứng.
Dược Tiên cốc là môn phái ẩn thế, dưới tình huống chính ma hai bên đều không đắc tội như thế. Một khi Vân Vũ Tịch gia nhập vào bất cứ một bên chính ma nào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thế cân bằng của Tu Tiên giới Ngư Dương quốc.
Mà Vô Ưu Cốc cũng là một môn phái vô cùng kỳ lạ, chẳng phân biệt là chính hay ma. Vừa chính vừa tà, ung dung tự tại trên thế gian, cùng Dược Tiên cốc có phần tương tự.
- Tốt lắm, ta nghe lời sư tỷ!
Trong ánh mắt chờ mong của Lệ Hồng Phi cùng Lâm Vũ, Vân Vũ Tịch cuối cùng đáp ứng.
Tại tầng năm Tiên Hồng Y Quán.
Dương Phàm nhẹ thở một hơi, thu hồi u Minh Ma Diễm thu xếp lại các tài liệu và đan dược, hắn lẩm bẩm:
- Luyện đan lần này rốt cục cũng xong một giai đoạn, hỏa hầu cũng luyện không tệ lắm, chỉ chờ tập trung đủ tài liệu, ta có thể cẩn thận luyện chế Trúc Cơ đan rồi
Đối với luyện chế Trúc Cơ đan. Dương Phàm vẫn rất chờ mong.
Luyện chế Trúc Cơ đan cần yếu nhất là Hóa Linh Thảo còn thêm vài loại tài liệu quý hiếm khác, hẳn có thể nuôi trồng trong Tiên Hồng Không Gian, dựa theo hiệu quả tốc độ tăng trưởng gấp tám lần của lục thổ địa hiện nay, không tới một năm là có thể thừa thải một số.
"Ngày mai chính là ngày bán đấu giá Trúc Cơ đan ta cũng nên đi xem cho biết."
Dương Phàm uốn mình cho giãn gân cốt xong đi xuống tầng bốn y quán.
Bởi vì hắn bế quan, nơi đây đã có thiết trí cấm chế, người ngoài khó có thể đi vào trong đó. Không biết vì sao, trong lòng Dương Phàm có cảm giác khác thường, dường như trong lúc bế quan hắn đã bỏ lỡ điều gì.
Hắn xuống tới lầu ba y quán.
Bỗng dưng, Dương Phàm cảm nhận được thoang thoảng một mùi hương thơm hoa cỏ thiên nhiên, có một loại cảm giác rất quen thuộc.
"Chẳng lẽ..." Dương Phàm lộ vẻ mặt khác thường, trong lòng thầm nghĩ: "Hay là nàng... nàng đã tới đây?"
Nhưng cách ước hẹn Hàn Viễn Sơn còn thời gian tới hai tháng. Hít sâu một hơi, Dương Phàm cố gắng cảm nhận khí tức này, đồng thời trong phút chốc tiến vào Toàn Tri Mô Thức, nắm trong tay phạm vi khu vực mấy trăm trượng. Nhưng mà, hắn chỉ bắt giữ được cổ khí tức cực kỳ mơ hồ hiển nhiên người đã đi thật xa rồi
Nghĩ đến đây, Dương Phàm liền hỏi Lục Hồng ở lầu ba y quán:
- Lục dược sư! Trong lúc ta bế quan, có người nào thân phận đặc thù tới đây không?
- Người có thân phận đặc thù?
Lục Hồng thoáng suy nghĩ một chút mắt sáng lên. nói:
- Trong lúc đại nhân bế quan có hai vị thiếu nữ thân phận không tầm thường đã tới, trong đó một người là con gái của Kinh đô Lâm gia; còn thiếu nữ kia thực thần bí, nghe nói là tới từ Dược Tiên cốc.
- Bọn họ đến y quán làm gì?
Trong lòng Dương Phàm vừa động, mặt không đổi sắc hỏi, hắn đã khẳng định Vân tiên tử đã tới nơi này.
- Dường như là muốn tìm đại nhân tham thảo y thuật. Tuy nhiên trước đó ngài đã căn dặn, trong lúc bế quan không được quấy nhiễu, cho nên không thể thông báo.
Lục Hồng đáp lại cảm nhận được một vẻ khác thường từ Dương Phàm không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ đại nhân quen biết họ?
Dương Phàm thật không có giấu điếm thản nhiên nói:
- Có gặp mặt một lần nhưng không quen, nếu lần sau tìm đến thì thông báo cho ta.
- Dạ. chúng ta hiểu.
Lục Hồng đáp, trong lòng cùng có chút hổ thẹn. Biết mình đã bỏ lỡ một chuyện của Dương Phàm. Dương Phàm đi ra y quán, nhìn biển người ra xa mờ mịt, không khỏi thở dài một hơi, mình lại lỡ dịp vai kề vai với Vân Vũ Tịch rồi
Theo Lục Hồng miêu tả trong đó có thể thấy được, Vân Vũ Tịch cũng không xác định thần y truyền kỳ của Tiên Hồng Y Quán chính là mình. Dương Phàm tiếc hận. Dương Phàm áp chế mất mát trong lòng lại càng chờ mong hơn lên, bởi vì hắn đã xác định Vân Vũ Tịch đã đến kinh đô này, hơn nữa còn đến đây trước hai tháng.
Chỉ có điều chốn kinh thành rộng lớn như thế, biển người mờ mịt, mình phải đi đâu tìm nàng đây?
Hơn nữa theo đúng nghi lễ hắn cũng không thích hợp tiếp xúc với Vân Vũ Tịch. "Tung tích tiên tử mờ mịt!"
Dương Phàm nhắm hai mắt lại, tưởng nhớ lại hai lần gặp mặt Vân Vũ Tịch, cái loại cảm giác tâm động không yên, chờ mong này, thủy chung quanh quẫn trong lòng hắn. Chỉ tiếc hiện tại thực lực của mình vẫn như cũ có chút không đủ. Dương Phàm nắm chặt hai nắm tay, thần quang trong mắt ngưng tụ làm một điểm, dường như đã hạ quyết tâm: "Trúc Cơ! Nhất định phải Trúc Cơ thành công."
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hướng Hàn Viễn Sơn xa xa.
Cùng lúc ấy, tại Hàn Viễn Sơn.
- Sư muội! Muội làm sao vậy?
Lâm Vũ đột nhiên nói.
Lệ Hồng Phi cũng tò mò nhìn về phía vị thiếu nữ thần bí toàn thân như tụ tập thiên địa linh tú trước mắt mình. Vân tiên tử dường như có vẻ thấp thỏm không yên, chăm chú nhìn về hướng kinh đô, thấp giọng nói:
- Chỉ là có một loại cảm giác kỳ lạ, có lẽ là ảo giác thôi!
- Chẳng lẽ là ảo giác!
Dương Phàm đứng ở trước cửa y quán cũng thì thào nói nhỏ.
Vào lúc ban đêm, Thương Vân mang theo không ít tài liệu quay về, báo với Dương Phàm:
- Đại nhân! Tài liệu ngài cần, trên cơ bản đã mua đủ, nhưng vẫn còn thiếu một loại tài liệu.
- À? Còn thiếu cái gì?
Dương Phàm dù bận tâm vẫn ung dung nói thấy hiệu suất làm việc của Thương Vân thật ra rất vừa lòng. Hắn đưa một danh sách mặt trên viết rất nhiều loại tài liệu, Thương Vân có thể trong vòng một ngày mua được đầy đủ như thế, có thể thấy được năng lực của hắn. Thương Vân do dự một lát, nói ra mấy chữ:
- Thiên Khuyết Thụ Căn
- Thiên Khuyết Thụ Căn?
Dương Phàm bật cười, phất tay áo:
- Tài liệu này tìm không thấy cũng không sao.
- Ồ!
Thương Vân lộ vẻ mặt kinh ngạc, nói:
- Ta tìm rất nhiều chỗ cũng không có loại tài liệu này.
Dương Phàm mĩm cười:
- Đây chỉ là một loại tài liệu vô dụng, ngươi không cần quan tâm.
- Đại nhân! Ngài còn có chuyện gì cần dặn bảo không?
Thương Vân hỏi.
Dương Phàm vốn định cho hắn liên hệ với người của Ám Huyết Vương Triều, đi truy tra tin tức có liên quan tới Vân tiên tử. Nhưng nghĩ lại hắn cảm thấy không ổn vì thế nói:
- Ngươi học y cho tốt đi, nếu có hiệu quả tốt, nói không chừng ta sẽ đặc biệt thu ngươi làm đệ tử.
- Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn thần y
Thương Vân nghe vậy vui mừng khôn xiết, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên vui mừng cùng tâm tình cảm động, nhưng không thể nói ra thành lời.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi! Ngày mai ta muốn đi Vân Phong bảo các một chuyện.
Dương Phàm nói, lại như tự nói:
- Nghe nói hội đấu giá nơi đó thực không tệ, thậm chí còn có bán đấu giá Trúc Cơ đan.
- Dược Sư ngài cũng định đi Vân Phong bảo các à?
Thương Vân hơi có chút kinh ngạc.
- Nói vậy, chẳng lẽ còn có ai cũng định đi?
Dương Phàm theo trong lời nói của hắn nắm được điều gì đó.
- Cái này... còn có mấy người Trịnh lão tiên! Rất nhiều người tu tiên ở kinh đô đều muốn đi xem.
Thương Vân đáp, trong giọng nói có chút kích động. Hiển nhiên có giấu điều gì đó, Dương Phàm ngược lại cũng không có truy hỏi tiếp cho hắn hắn đi xuống. Chờ sau khi Thương Vân rời đi, Dương Phàm lẩm bẩm:
- KỲ quái ta tra rất nhiều sách cổ, cũng không có tìm được tài liệu Thiên Khuyết Thụ Căn này. Hiện tại cho Thương Vân đi tìm mua cũng không có.
Thì ra Thiên Khuyết Thụ Căn cũng không phải tài liệu cần thiết để luyện chế Trúc Cơ đan. Dương Phàm thu thập tài liệu Trúc Cơ đan, vì tránh để người ta chú ý, Vì thế thêm vào một số tài liệu khác. Thiên Khuyết Thụ Căn này là tài liệu cổ quái cần cho luyện chế Duyên Thọ Đan trong Luyện Đan Thiên.
Vật ấy Dương Phàm chưa từng nghe nói tới, hiện tại lại có thể chứng thật điều đó. Duyên Thọ Đan là linh đan gần như thất truyền trong giới tu tiên. Ngay cả phối phương đều khó tìm được. Tài liệu ghi trong Luyện Đan Thiên cũng không nhiều lắm, chỉ có loại Thiên Khuyết Thụ Căn này là hơi có chút kỳ lạ.
Dương Phàm có điều nghĩ không ra. Giá trị của Duyên Thọ Đan gần như không thể đo lường được, có thể gia tăng tuổi thọ của tu sĩ, điều này chẳng khác nào tăng thời gian và sinh mệnh của tu sĩ. Tuổi thọ nhiều thêm một trăm năm, đúng là có thể tăng thêm vài phần cơ hội tìm tới tiên đạo. Nếu đan dược này có thể luyện chế thành công, giá trị của nó so với Trúc Cơ đan chỉ sợ phải cao hơn gấp mười lần. Bởi vì thời gian cùng tuổi thọ, hiện nay người tu tiên gần như là bất lực. Chỉ cần có thể tìm được Thiên Khuyết Thụ Căn, tìm thêm mầy loại tài liệu khá quý giá ở Tu Tiên giới. Dương Phàm tự tin có thể luyện chế ra loại linh dược này.
Ngày hôm sau, ông cháu Trịnh lão tiên theo ước hẹn đến cùng đi với Dương Phàm tới Vân Phong bảo các.
Theo Trịnh lão tiên giới thiệu, Vân Phong bảo các là do một thế lực thần bí ở kinh đô xây dựng nên. Bình thường là một kiểu phường thị của tu tiên, nhưng nổi danh nhất chính là hội đấu giá ở nơi này. Hội đấu giá trong Vân Phong bảo các bình thường là mỗi hai tháng tổ chức một lần, mỗi lần đều hấp dẫn rất đông người và bảo vật áp đáy hòm xuất thế. Lúc này đây, một viên Trúc Cơ đan của Vân Phong bảo các làm chấn động các thế lực lớn ở kinh đô.
Cao nhân Trúc Cơ Kỳ đặt ở trong các thế lực bình thường đó chính là nhân vật cao tầng, là cưỡng giả trung kiên. Nhiều cường giả Trúc Cơ Kỳ thì thế lực lớn mạnh. Cho nên lúc này đây các thế lực đối với Trúc Cơ đan rơi vào tình thế bắt buộc: không thể không chộp lấy, có thể nói là khí thế hùng hổ.
Ba người đồng hành đi tới sòng bạc mà buổi tối hôm trước Dương Phàm lấy thân phận Thạch Thiên Hàn đã tới đó. Rất nhanh, mấy người đi tới thế giới ngầm trong lòng đất. Ám Huyết Vương Triều ngay tại trước mắt.
Dương Phàm cũng không lấy làm lạ. Ám Huyết Vương Triều chính là kẻ thống trị trong thế giới ngầm này. Nơi này còn có rất nhiều chỗ khác, trong đó có rất nhiều giao dịch đều là không thể công khai. Vân Phong bảo các là một tòa lầu các rộng lớn như một ngọn núi, từ ở chỗ sâu dưới nền đất hướng thẳng lên trên kéo dài chừng ba mươi trượng cao. Diện tích cũng rất rộng lớn, đặc biệt lầu một chính là Phòng đấu giá, có thể cất chứa mấy trăm người.
Mấy ngày gần đây Vân Phong bảo các tụ tập vô số tu sĩ. Hiện trường gần như không đủ chứa. Vì thế, trừ tu sĩ được mời, ngoài ra tu sĩ muốn vào Phòng đấu giá mỗi người phải nộp mười khối linh thạch.
- Mười khối linh thạch?
Trịnh lão tiên há to miệng:
- Này cũng quá đắc đi.
Trịnh Vân Phi cũng là bộ dáng ngây ra như phỗng.
Quả thật mười khối linh thạch đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà nói là một con số không nhỏ. Dương Phàm mĩm cười đưa ra ba mươi khối linh thạch, nói với người nọ:
- Ba người.
- Cái này... cái này coi sao được!
Trịnh lão tiên có vẻ ngượng ngùng nói.
- Chỉ là ba mươi khối linh thạch mà thôi.
Dương Phàm hời hợt nói.
- Ngài... ngài là Dương thần y?
Một lão già Ngưng Thần Kỳ vừa tới cửa Vân Phong bảo các nhìn chăm chú vào Dương Phàm vẻ mặt đầy kích động. Dương Phàm thoáng kinh ngạc, cảm giác lão già này nhìn có hơi quen mắt.
- Chẳng lẽ ngài không nhớ sao? Một tháng trước Thần y ngài từng đích thân ra tay trị ác tật chiếm cứ nhiều năm trong cơ thể lão phu.
Lão già đi tới, bộ dáng cảm kích nói.
- Ồ! Hóa ra là ngài!
Dương Phàm lập tức nhớ tới.
Hắn tọa trấn Tiên Hồng Y Quán trị liệu đối phương bình thường đều là tu sĩ đã ngoài Ngưng Thần Kỳ. Những người như vậy ở tháng khai trương, hắn chữa trị đối tượng không ít. Bằng không tu vi của hắn cũng không thể tăng nhanh lên tới trình độ Ngưng Thần đại viên mãn như hiện nay.
- Dương thần y cũng muốn tới hội đấu giá, sao ngài không nói sớm một chút.
Lão già vô cùng nhiệt tình lại quay sang người thu linh thạch kia trách mắng:
- Mau mau trả lại linh thạch cho thần y!
- Dạ. đại nhân!
Lập tức có người đi tới trả lại linh thạch còn nguyên vẹn cho Dương Phàm. Dương Phàm thật cũng không có khách sáo, vẻ mặt bình thản cùng lão già hàn huyên vài câu, thuận tiện hỏi một chút tình hình của hội đấu giá. Lão già ngược lại biết gì đều trả lời còn để lộ một ít bí mật không muốn người ta biết.
- Thần y! Ta xếp đặt cho ngài trong một phòng trang nhã.
Lão già ra tay lấy công làm tư, tự mình dẫn ba người Dương Phàm đi về phía Phòng đấu giá. Chung quanh các tu sĩ thấy cảnh này, đểu ghé mắt nhìn rất là không phục.
- Vì sao hắn lại có Thể có đãi ngộ như thế?
Một gã đại hán mặt đen giận dữ nói thập phần không bằng lòng.
- Đi đi! Ngươi biết gì. vừa rồi đó chính là thần y truyền kỳ thứ nhất ở kinh đô.
- Cái gì? Thần y truyền kỳ thứ nhất lại là hắn?
- Khó trách có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế, thì ra hắn chính là thần y truyền kỳ thứ nhất kinh đô, nghe nói có thần thông khởi tử hồi sinh.
Có người ngạc nhiên thán phục nói.
- Ngươi còn có gì không phục?
Gã tu sĩ thu linh thạch lạnh mặt nói.
- Hắn là thần y cứu nhân độ thế! Được vạn người kính ngưỡng. Ta tự nhiên kính phục rồi!
Gã đại hán mặt đen ngoan ngoãn giao ra linh thạch. Nhưng thật ra tâm phục khẩu phục không còn lời gì để nói nữa.