Thời hạn ngàn năm chỉ còn lại năm mươi năm cuối cùng, nếu thật sự không thể tim được Truyền Tổng Trận thì kết cục chờ đợi chính là cái chết!
Chẳnglẽ DươngPhàm khôngbiết hậu quả này?!
Bỡi vi Thiên Chấn và Hồ Phi biết Dương Phàm không phải là kẻ ngốc, ngược lại còn là hạng trí tuệ hơn người. Hắn làm như vậy hẳn là có dụng ý riêng.
- Chỉ còn năm mươi năm nữa, Dương lão đại sẽ không phải vi tu luyện mà quên mất thời gian chứ?!
Lúc này. ngay cả Hồ Phi cũng Bắt đầu có chút lo lắng.
Bọn họ không biết, trên quảng trường này, thậm chí cả toàn bộ Đại Hư Mê Cung đang có hai người lơ lửng nơi đó.
Một ngm một nữ.
Điểu khó tin chính là tất cả Thí luyện giả nơi này đều không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Dường như bọn họ và chúng Thí luyện giả không ở cùng một không gian, không có tiếp xúc gi với nhau.
- Tú Ninh sư muội, ngươi tới nhìn hắn sao?
Dần đạo giả Vân Dịch đã thu liễm huyết quang quanh thân, vẻ mặt tràn đẩy tươi cười ôn hòa.
Nữ nhân như nữ thần đứngbên cạnh hắn chợt cười khẽ:
- Ngươi hẳn là biết chỉ có hắn mới có thể xông qua tất cả các cửa phải không?! Tuy là Man HoangTô Giới, Tô Thân, bọn họ cũng không dám tiếp nhận thửthách cửa thứ chín!
- Sư muội, đừng nói với ta rẳng ngươi đã yêu thương hắn nhé!?
Vân Dịch cười cười.
- Làm sao có thể?
Sắc mặt Tú Ninh khẽbiến. thanh lãnh nói:
- Thích hắn chính là Vũ Văn Hâm.
- Ha ha ha... Nếu không đoán sai thì khi ở cửa thứ tư, khẳng định, ngươi đã âm thầm trợ giúp hắn. Băng không, với một tấm Thánh thú đô. hắn sao có thể tìm ra Thông Thiên Tháp nhanh như vậy?!
Vân Dịch chống hai tay bên hông, cười hắc hắc:
- Cân thận không ta tố cao với Đại sưhuynhđó!
- Các ngươi đang nói gì đó?
Một thanh âm đầy chất ngm tính truyền tới.
- Quách sư huynh!
- Đại sư huynh!
Vân Dịch và Tú Ninh vội vàng thi lễ.
Đại sư huynh trong miệng hai người đang được bao phủ trong một tầng quang mang màu xám mông lung, thân thể như kim cương đứng đó, một cỗ khí tức hỗn độn nguyên thủy nhộn nhạo ra.
Nếu Dương Phàm đứng nơi này chắc chắn nhận ra vị Đại sư huynh này và dân bản xứ Thiên Cô ở Tiên Hông không gian có khí tức cực Kỳ giống nhau.
- Tú Ninh, vừa rồi nghe được, hình như ngươi chiếu cố thêm cho một Thí luyện giả. Có chuyện này sao?
Quách sư huynh thản nhiên nói.
- Không!
TúNinh có chút khân trương, cắn chặt răng nói:
- Ta thu của hắn một khối linh thạch làm thù lao. không vi phạm quy tắc!
- Một khối linh thạch?
Vẻ mặt Quách sư huynh và Vân Dịch đều hiện ra chút cổ quái.
- Người kia là ai? Ta cũng muốn đối đãi, chiếu cố hắn thêm chút!
Quách sư huynh hừ lạnh một tiếng.
- ở ngay phía dưới, ngươi có bản lĩnh thì đi mà động thủ!
TúNinh cười tươi, hiện ra vẻ quyến rũ động lòng người hiếm có.
- Là hắn...
Quách sư huynh nhìn về phía Dương Phàm ở trong nhà trọ động phủ.
Cả người hắn không kim được phải nàng mình một cái.
- Như thế nào? Sư huynh không dám ra tay sao?
Tú Ninh có vài phần đắcv!
Quách sư huynh lập tức xấu hồ ngượng ngùng cười:
- Không dám, đương nhiên không dám!
- Hài... Ta nói ba vị. các ngươi yên tĩnh một chút đi!
Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai ba người.
- Là ai?
Ba sư huynh muội này lập tức giật mình.
Chuyển mắt nhìn sang liền thấv được một con chó nhò rất có nhân tính, thần thái lười biếng đang nhìn về phía ba người.
- Ngươi không phải là khí linh Tiên Hồng Giới sao?! Làm sao có thể chạv tới được thần tháp này?
Quách sư huynh quát lớn nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ kiêng kị.
- Hắc hắc. nghe nói có người muốn chiếu cố chủ nhân của ta nhiều hơn một chút!
Móng vuốt của con chó nhò cào cào trong hư không mấv cái. bộ dáng như không thèm
đê ý tới.
- Úi úi, đừng xẳng bậy nha... Nơi này cũng không phải là Tiên Hồng Không Gian, không chịu nổi sự phá phách của ngươi!
Xìĩóm àỊch THL
Trên trán Quách sư huynh nồi cả gân xaritụ vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
- Hừ, muốn trách thì trách sư phụ các ngươi đi...
Vẻ mặt của con chó nhò oán hận nói:
- Còn có lão đạo đáng khinh kia nữa!
Trong quảng trường là một mảnh yên tĩnh. Trong trăm năm qua, gần như tất cả Thí luyện giả đều đã rút đi.
Chỉ còn lại Hồ Phi, Thiên Chẩn và Dương Phàm.
-Đều đã đi hết!
Thiên Chẩn giờ phút này lại trấn tĩnh hơn một chút.
Bời vi hắn phát hiện những người rời đi cuối cùng là Liễu Cừu Thiên, Hoàng Không. Thần Ảnh, những kè tu vệt cường nhất!
- Đáng tiếc quá... Không có thời gian củng cố cảnh giới!
Một tiếng thở dài truyền ra.
Dương Phàm vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hai người.
- Lão đại, ngươi cuối cùng cũng đã xuất quan, chỉ còn lại năm mươi năm mà thôi!
Hồ Phi khẩn trương nói.
-Tabiết!
Dương Phàm gật gật đầu, mỉm cười:
- Thứ tự của cửa thứ năm này đã không quan trọng... Trọng vếu chính là ta đã tu luyện tới Diễn Sinh Kv!
- Diễn SinhKv?!
Hồ Phi trợn mắt há hốc mồm:
- Nhanh như thế sao?!
Nên biết rẳng hắn và Thiên Chấn tu luyện nhiều năm như vậy cũng chi mới bước vào trình độ Tiên Đế, càng khôngnói tới nhưng Thí luyện giả khác.
Dương Phàm trong lòng vô cùng cảm khái, điều đáng tiếc nuối nhất chính là vừa tiến vào Diễn Sinh Ki’ mà thôi.
Khi ở thất giới, tu vi Dương Phàm đã tiếp cận Diễn Sinh trung ki’, thực lực gấp ngàn lần lúc này. chênh lệch quả thật quá lớn.
Đương nhiên, có thể Tần chức Diễn Sinh Kỳ đã khiến Dương Phàm rất thòa mãn rồi, thứ tự đối với hắn mà nói quả thật cũng không có nhiều ý nghĩa.
- Diễn Sinh Kv, đây là cảnh giới nào?
Thiên Chấn nhìn bộ dáng bình tĩnh tự tin của Dương Phàm, đáy lòng không khỏi tò mò.
- Xuất phát!
Dương Phàm làm người dẫn đầu, lựa chọn một thông đạo. đi vào chồ sâu trong mê cung.
Trên đường đi. hắn có thể nhìn thấv không ít những mảnh nhò màu bạc và thi thể những Thí luyện giả.
Từ đó có thể thấv được trong này từng phát sinh những cuộc chiến như thế nào!
Một đường đi tới rất thông suốt.
Mãi sau, phía trước xuất hiện một cái Truyền Tổng Trận thật lớn.
Nói là Truyền Tổng Trận không bằng nói đây chính là một quảng trường.
Trên quảng trường Truyển Tống Trận có mấv thi thể máu me bê bết nẳm đó.
Ba người đột nhiên cảm nhận được một cồ áp lực thật lớn, mỗi bước đều vô cùng gian ngn.
Thân thể Dương Phàm hơi cứng ngắc, mà Hồ Phi và Thiên Chấn lại thật sự khó thỡ, sắc mặt tái nhợt.
- Ha ha ha... Lại thêm mấv kẻ tới tim chết sao?!
Chính giữa Truyền Tổng Trận có một hoàng giả với làn da vừa giống mai rùa vừa giống như lân phiến, hai mắt u lãnh, hai chường như thiết, đứng ở đó cũng đủ thân mà tránh lui.
Thông thiên linh nhãn tập trung lên người hoàng giả đầy khí phách này, hiện ra một tin tức: Thái thượng Thạch Lâm Hiên, cường giả nghịch thiên siêu cấp!
Thái thượng Yêu Long Hoàng!
Cái tên thật ngạo mạn!
Người trấn thủ Truyền Tổng Trận trước mắt này bất kể là khí tức hay tên tuổi đều khí phách tới cực điểm!
-Ngươi... rất mạnh!
Thanh âm Dương Phàm hơi tối nghĩa:
- Nếu là ở thỏi điểm đinh phong, ta có lẽ liều mạng được với ngươi!
Trên tin tức có nói rõ Thái thượng Yêu Long Hoàng này không nghi ngờ là cường giả nghịch thiên, nhân vật sánh ngang cùng Đại Đe!
Thậm chí hắn còn mạnh hơn Đại Đế thất giới một bậc!
Sau mấv chữ “cường giả nghịch thiên” còn phải thêm vài hai chữ “siêu cấp”.
- Rất mạnh, rất mạnh!
Hồ Phi cũng khẽ gật đầu thật sâu.
-Đi!
Dương Phàm cũng không lưu lại. định rời khỏi quảng trường Truyền Tổng Trậnnày.
Bới vi người trấn thủ Truyền Tống Trận quả thật quá lợi hại!
- Chờ một chút!
Thái thượng Yêu Long Hoàng quát ba người.
- Các hạ không cho phép chúng ta sử dụng Truyền Tổng Trận thì còn có gi để nói.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Khi ngươi ở đinh phong có thể liều mạng với bổn hoàng, xem ra ngươi có hv vọng vấn đinh Phá Thiên Cảnh. Hơn nữa sự tôn tại của ngươi khiến ta nghĩ tới một người.
Người nào?
Dương Phàm nồi lên đôi chút hứng thú. Hắn phát hiện khi Thái thượng Yêu Long Hoàng nhắc tới người kia, trên mặt mang theo vè sợ hãi.
- Người kia tu luyện một bộ công phép tên là Luyện Thiên Hóa Địa. vạn vật trên Đại Thiên thế giới không gì không hóa. đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ta cảm giác ngươi rồi sẽ gặp hắn!
Thái thượng Yêu Long Hoàng nhìn Dương Phàm chằm chằm.
- Luyện Thiên Hóa Địa?
Trong lòng Dương Phàm khẽ lun lên, trong lòng như hò hét:
“Đó không phải là một bộ công pháp nghịch thiên khác sao?!"
Lúc trước hắn từng nghe Vũ Văn Hâm nói qua chuyện này.
Vũ Văn Hâm cũng từng nói rẳng mình và người kia sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
- Ha ha ha. Đã nghe nói qua! Ta biết sớm muộn gi ta cũng sẽ gặp hắn!
Dương Phàm cười cười.
Thái thượng Yêu Long Hoàng nhìn hắn chăm chú, hít sâu một hơi:
- Chăng lẽ ngươi không muốn thử một chút, chi cân có thể làm ta bị thương thì có thể sử dụng Truyền Tống Trận này!
- Làm ngươi bị thương?
Dương Phàm dõi mắt nhìn hắn thật lâu, lắc đẩu cười cười, cũng khẽ lướt mắt nhìn qua mấv cồ thi thể trên quảng trường.
- Những Thí luyện giả này chi sợ sau khi công kích ngươi mà bị đánh chết?
Lực phòng ngự của Thái thượng Yêu Long Hoàng so với Long Hoàng Tổ trong thất giới mạnh hơn không chỉ trăm ngàn lẩn!?
- Dù là thương tổn ta một sợi tóc gáy.
Thái thượng Yêu Long Hoàng hào sảngnói:
- Chi cân có thể làm được điêu đó, ngươi có thể vào được cửa tiếp theo!
- Có lẽ ta có thể làm được!
Dương Phàm dừng một chút.
- Nhưngbănghữu của ta. bọn họ lại không làm được. Ngươi có thể cho bọn họ thông qua hay không!?
- Không thể!
Thái thượng Yêu Long Hoàng lắc lắc đầu:
- Ta phải tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ bị diệt sát!
- Tạm biệt!
Dương Phàm thở dài một hơi. dẫn theo Thiên Chấn và Hồ Phi rời đi.
Hẳn không thể một mình một người xông quanh, mặc kệ hai người Hồ Phi và Thiên Chấn được!
Thiên Chẩn đi theo sau Dương Phàm, trong lòng vô cùng cảm động.
Qua thêm một lúc, bọn họ cũng gặp được mấv quảng trường Truyền Tổng Trận, đổng dạng có cường giả nghịch thiên tọa trấn, thực lực có lẽ không băng Thái thượng Yêu Long Hoàng nhưng cũng đù biến thái.
Những cường giả nghịch thiên này cũng đưa ra đủ loại yêu cầu.
Quy tắc của Thái thượng Yêu Long Hoàng là chi cẩn thương tổn hắn một sợi tóc gáy là đủ xông quan.
Còn có một cường giả nghịch thiên khắc thì phải chịu hắn một kích vài phần công lực của hắn, nếu không chết sẽ được xông quan. Điều này cũng vô cùng khó khăn! Dương Phàm có thể chịu được nhưng Hô Phi và Thiên Chấn lại không thể.
Còn có một cường giả nghịch thiên am hiểu về đánh cờ. ai có thể thẳng được hắn một ván là có thể xông quan. Nhưng vấn đề là ba người Dương Phàm lại không ai am hiêu Kỳ đạo.
Những cường giả nghịch thiên này đều dùng cái mình tinh thông hoặc am hiểu nhất để cho Thí luyện giả khiêu chiến, độ khó không cân nghĩ cũng biết.
- Ta sao lại cảm giác nhưmình tiến vào sòngbạc!
Dương Phàm cười chua xót.
Những quảng trường Truyền Tống Trận này đa phần là so đấu hoặc tv thí với cường giả tọa trấn, hoặc sẽ nguy hiểm tính mạng nhưng có cái lại không.
Hành tẩu thật lâu, lại gặp được một Truyển Tống Trận, cường giả nghịch thiên nơi này lại đưa ra yêu cẩu luận bàn về mặt trận pháp.
Yêu cầu của hắn là trong vòng mười năm phải phá giải được một trận phép mà hắn tự nghĩ ra.
- Để cho ta tới!
Thiên Chẩn có chút hưng phấn nói.
Không lâu sau, Thiên Chấn liền chìm đắm vào trong việc phá giải trận pháp.
Dương Phàm cười nói:
- Ngươi cố gắng hết sức đi. nếu có thể xông quan thì tree tiếp truyển tổng đi. không phải lo cho chúng ta!
- Được!
Thiên Chấn nhìn Dương Phàm một cái thật sâu.
Hẳn hiểu được bản thân Dương Phàm có thể nắm chắc xông quan, nếu mình có thể vượt qua được thì tồ họp ba người sẽ ít đi một trói buộc.
-Đi!
Chỉ còn lại hai người Dương Phàm tiếp tục đi thăm dò những vị trí khác nơi này.
- Dương lão đại...
Hô Phi muốn nói lại thôi.
- Ta biết ngươi muốn nói gi rồi, là cục nợ sao?!
Dương Phàm vỗ vỗ vai hắn, thần sắc kiên định nói:
- Yên tâm đi. ta nhất định sẽ mang ngươi xông qua một cửa này.
Vành mắt Hồ Phi ươn ướt. Hắn ý thức được một cửa này, hắn đã không có lực mà xoay chuyển!