Tuệ Tâm sư muội! Bên ngoài hơi rối loạn một chút, nhưng cũng không có chuyện gì lớn, chúng ta tiếp rục nói chuyện, thuận tiện cũng xin thinh giáo vị Lý bá này một chút về tài nghệ trồng hoa cảnh.
Mv nhân cung trang phong nhã tài hoa kia, ánh mắt Chuyên hướng nhìn Dương Phàm giả dạng thợ làm vườn Lý bá, cười nói.
- Tài nghệ trồng hoa cành?
Trong phủ đệ lại đi ra mấy nữ tu, đều lộ vẻ mặt chờ mong và hiếu kỳ nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm thầm kêu khổ. sao khéo như thấ thật đúng là bị người ta xem mình thành thợ làm vườn.
Nếu là nói về y đạo. luyện đan, hắn sánh ngang với tông sư. tự nhiên có thể ung dung ứng đối.
Nhưng “tài nghệ trồng hoa cảnh” này, Dương Phàm cũng không có nghiên cứu, ngay cả đọc lướt qua điều cơ bản nhất cũng chua từng có.
- Với thần thông quảng đại của các vị tiên tử. lão bộc sao dám ngông cuồng bàn luận về những ngành nghề nhỏ mọn này.
Dương Phàm thám kêu khô. vẻ mặt khiêm tổn nói. Khi ánh mắt nhìn lướt qua thiếu nữ thanh tú thanh lịch tuyệt luân kia, tâm thần hắn nang động, nhưng trong nháy mắt che dấu đi.
Hắn tuyệt đổikhông nghĩtới. gặp lại muội muội Tuệ Tâm lại roi vào trường hợp này.
Mà Dương Tuệ Tâm, trong đôi mắt sáng chứa đầy ý cười nhìn lão nhân tuổi già sức yếu này.
- Lão bá nói lời ấy sai rồi, chính cái gọi là thuật nghiệp có Chuyên môn, chúng ta tinh thông chính là thản thòng tiên thuật, đổi với tài nghệ trông hoa cảnh, chi là đọc lướt qua, nhát định không am hiểu bằng lão bá. Còn nữa vừa mới nghe Tuệ Tâm sư muội tán thưởng lão bá nhưvậy. nghĩ đến chắc chẩn sẽ có giải thích độc đáo.
Một nữ tu thanh tú toàn thân mặc áo hoa bách hợp, cười trong tréo nói.
- Nếu các vị tiên tử có ý này. lão bộc cứ bạo gan nói!
Dương Phàm cười nói. trong lòng thầm nghĩ: “Nếu đã ngụy trang đến nước này, cũng chi đành tiếp rục lừa bịp thôi.”
Đồng thòi hắn lại cảm giác sâu sắc về sự tuyệt vòi của cuộc sống, liếc nhìn Dương Tuệ Tám một cái. rôitrâm ngâm nói:
- Xin hòi các vị tiên tử. có vấn đề gì cứ hỏi, lão bộc biết sẽ trả lời không giấu diếm.
Dương Phàm nói tới đây, ánh mắt cố ý đào qua cách bố trí hoa và cây cảnh trong động phù.
- Không bằng trước nói về cách trang trí trong động phủ của ta đi.
Dương Tuệ Tâm chú ý tới động tác của hắn, lại cười nói.
- Hừ! Động phủ này là Tuệ Tám muội tụ mình trang trí lão làm sao còn có thể lấy ra khuyết điểm gì. hoặc là đua ra để nghị hoàn mv hơn cho được?
Trong đó một thiêu nữ mặc xiêm V tơ lụa, chu miệng nói.
Dương Phàm thẳm thờ phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi hắn cố ý đảo ánh mắt nhìn qua trang trí trong động phủ. cũng là có dụng ý này.
Hắn mặc dù không nghiên cứu về tài nghệ trồng hoa cánh, nhưng tự biết bố trí trong này chú trọng một loại phổi hợp hài hòa và phong cách độc đáo riêng biệt.
Nếu bàn về những thứ này, Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh thiên nhiên, ở hiểu biết về chiều sâu đương nhiên có điều dễ nói.
- Ha ha! Nhìn chung động phủ này, quy mô kết cục không lớn, lại khéo léo bổ trí tinh xảo, cây cối hoa có bốn phía, đểu có khí chất thanh tú. cùng phủ đệ này hòa hợp làm một, không hẻ bài xích. Xem về cách phổi hợp và phong cách, chủ nhân động phủ là một người thanh tú thanh lịch, không tranh chấp cùng thế tục, lại không mất tính chu đáo ti mi của nữ nhân. Nhưng mà. lão bộc cũng cảm thấy được, cây cối hoa cò trong động phủ là gieo trông sau này. mà Thúy Ngọc Phủ này có sự đẹp đễ lộng lẫy bên trong, nguyên vốn là tinh Thạch hoa mỹ trắng như tuyết. sau lại nhân vì người chủ nhân yêu thích, mới chưng lên nó một lớp ngọc phi thúy, lúc này mới phối hợp cùng cây cỏ bổn phía, phổi hợp phong cách cùng nhau...
Dương Phàm nói chậm rãi, bình tĩnh, dường như nói về đạo lý rành mạch đâu ra đấy.
Hắn không để cập cụ thể về nghề trồng hoa cảnh, lại dùng cảm quan của con người, lấy đạo tự nhiên kết hợp. cũng phản tích ra ti mi.
- Lý bá nói không sai. động phủ này từng có mấy đời chủ nhân, nhung trước khi ta tới ở đây. mấy trăm năm không có người nào cư ngụ, trong vườn là một đám hoang vu, không người chăm sóc. mà phủ đệ này đúng là lộng lẫy mê người, nhung ta lại không ưa chuộng...
Trong đòi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm đầy ý tươi cười, từ đẩu đến cuối nhìn vào Dương Phàm, ánh mắt chua từng rời đi.
- Quả nhiên là cao minh!
Các thiêu nữ đều ngạc nhiên thán phục.
Trong lòng Dương Phàm lại có chút tò mò. sao có nhiều nữ tu Hóa Thần Kỳ như vậy. tụ tập ỡ trong này.
Hắn cũng không biết rằng, Bách Linh Thiên Viên này là Thánh địa hướng tới của đệ tử nữ trong Tiên Đạo Tông, cũng vi môi trường ở nơi đây được nữ nhân ưa chuộng.
Bách Linh Thiên Viên, gần như là nơi hội tụ của hầu hết nữ tu đệ thất trọng.
Tiếp sau đó. các nữ tu lại hỏi hắn một số vấn để. phẩn nhiều là Dương Phàm né tránh nghề trồng hoa cảnh, lấy đại đạo thiên nhiên để giài thích, đồng thời phát biểu cách nhìn độc đáo của chính mình.
Các nữ tu tuy có đọc lướt qua nghệ thuật trồng cây hoa. nhưng dù sao không có tinh thông lắm. nên rất khảm phục “độ cao tay nghề” của Dương Phàm.
Đúng lúc này. mấy trăm tu sĩ lục soát tới Bách Linh Thiên Viên.
- Có người tự tiện xông vào Bách Linh Thiên Viên, mời các vị quay về động phủ của mình, chúng ta phải... lục soát!
Bên ngoài, một gã đội trưởng chấp pháp dùng thần thức truyền âm nói.
Trong động phủ Dương Tuệ Tâm. các vị tiên tử vội vàng tức tốc chạy về động phủ của minh.
Rất nhanh, trong động phủ liền tĩnh lặng, chi còn lại có Dương Phàm và Dương Tuệ Tâm.
Dương Phàm hít sâu một hơi. không tự chủ được đi về hướng muội muội Tuệ Tâm, thần sắc phúc tạp, trong mắt cũng lộ ra cảm tình thật sâu.
- Đại ca...
Mắt Dương Tuệ Tâm đột nhiên đỏ lên, nước mắt chày ròng, phóng vào trong lòng hắn.
- ổ! Không ngờ muội biết thản phận của ta?
Dương Phàm chấn động, khó có thể tin.
Hắn vốn tưởng 1‘ẳng Dương Tuệ Tâm cũng khòng biết thán phận của mình, cũng không nghĩ tới tình hình như thế.
Dương Tuệ Tám lau khô nước mắt. đòi mắt thanh tú chóp chớp:
- Đại ca tuy có đổi giọng, nhung dù sao cũng không có giống Lý bá. Hơn nữa, xua nay Lý bá cũng không lui tới với muội...
- Chi dựa vào những điểm đó. cũng không đủ cho muội đoán được thản phận của ta.
Dương Phàm vẫn khó hiểu.
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười:
- Muội tu luyện công pháp, chính là Tiên Diễn Đại Đạo Pháp mật điên tối cao của Tiên Đạo Tông. Từ lúc sáng sớm đă có cảm ứng, muội lọi dụng đại đạo bí phập bấm đốt ngón tay, lại biết được có người chí thân đến thăm. Mà trùng hợp khi đại ca ẩn núp ở đây, ta đã cảm nhận được, người tới chính là đại ca...
- Tiên Diễn Đại Đạo Pháp? Muội muội lại có duyên tu luyện bí pháp bực này trong truyền thuyết?
Dương Phàm kinh ngạc không thôi.
Theo hắn biết. Tiên Diễn Đại Đạo Pháp trong truyển tHuyết chính là công pháp cao nhất của nhân giới, thậm chí có thể sánh ngang với Thái Thượng Vong Tình Quyá, thậm chí là sánh với Cửu u Ma Công.
Thế nhung, công pháp này rất khó tu luyện, mà còn có nhiều hạn chế. đổi với yêu cầu thiên phú ngộ tính rất hà khắc.
Dương Tuệ Tâm lại cười nói:
- Hiện giờ toàn bộ Tiên Đạo Tông tu luyện công pháp này đến cảnh giới tiểu thành trờ lên. chỉ có Đại trưởng lão và muội. Lúc trước, vì đê tìm người thùa kẻ Tiên Diễn Đại Đạo Pháp, Đại trướng lão không tiếc cái giá phải trả lấy bí thuật đại đạo bói toán, tìm được Ngư Dương quổc, cũng nói cho muội biết chuyện bản thân muội mang “tuệ linh tiên cái’...
- Thì ra là thế!
Dương Phàm thở dài một hơi. không nghĩ tới Tuệ Tám còn có một phen cơ duyên như
vậy.
Tiên Diễn Đại Đạo Pháp không chỉ có được tiên pháp đạo thuật vô thượng, mà còn có năng lực bói toán tính toán theo nguyên lý.
Nếu có thể tu luyện công pháp vô thượng này đến cảnh giới đại thành, liền trớ thành kẻ đại năng đại trí tuệ trong nhân giới.
Lúc trước Dương Tuệ Tâm đổi với tìm tiên học đạo. sớm đã có hướng tới, nhưng tự biết thân mình mang phế linh cái vô vọng tu tiên, chi là ăn vào các linh dược Trú Nhan Đan của Dương Phàm đua tặng. Sau lại có tiên sư tìm đển. cơ duyên chu toàn, cuối cùng nàng không chút chân chừ. bước trên đường tu tiên này.
Nhớ lại chuyện cũ. thấm thoát đã qua hai trăm năm.
Dương Phàm cùng Dương Tuệ Tám đểu cảm khái muôn vàn. chuyện xưa chuyện nay đủ để tâm sự ba ngày ba đêm.
- Không nghĩ tới muội muội lại đi trước ta một bước, bước vào Hóa Thần trung kỳ.
Dương Phàm khẽ tán thường nói.
Dương Tuệ Tâm so ra tới Đại Tần sớm hơn hắn hai trăm năm, ở nơi này linh khí dồi dào. hơn nữa bán thân mang “Tuệ linh tiên cái”, có danh sư đinh cao của Đại Tân chi điêm, tu luyện bí điển vô thượng, có thể đạt tới trình độ như thế. phẩn tư chất này chi sợ đã tiếp cận
với đương kim Tần đế kia.
Tần đế là không đến một trăm năm tấn chức Hóa Thần Kỳ, ngạo thị Đại Tần, khiến vô số kỳ tài có một không hai àm đạm thất sắc.
Dương Tuệ Tâm có thể xếp vào một trong bốn đại tân tú ki’ tài của Tiên Đạo Tòng, cũng kém không xa so với Tần đế, khônguồng công Đại trưởng lão bản tông bôn ba thiên sơn vạn thủv tìm tới nàng.
- Đại ca thực khiêm tốn. theo muội muội bấm tay bói toán, thần thông của huynh hiện giờ, không chi hơn xa muội mấy lần. Nếu như đối địch với huynh, muội không có mảv may phẩn thắng nào!
Dương Tuệ Tâm cười dài nói.
Đúng lúc này. bén ngoài truyền đến thanh âm:
- Dương sư muội! Có kẻ gian đột nhập trong viện, chúng ta lại đây kiêm tra tất cả động phủ trong Bách Linh Thiên Viên...
- Câm miệng! Tuệ Vũ tiên tử chính là cao đổ của Đại trường lão. các ngươi cũng dám tiến vào lục soát sao?
Truỵển đến thanh âm quang minh chính khí của Tạ sư huynh.
- Nhưng...
- Việc này giao cho ta đi, các ngươi đi nơi khác kiểm tra!
Tạ sư huynh đuổi đi những tu sĩ tuần tra kia, rồi mỉm cười đi vào động phủ nói:
- Khiển sư muội chê cười rồi!
Hắn mới vừa đi vào động phủ, liền phát hiện một thanh niên bộ dáng vô cùng thân mật với Tuệ Vũ tiên tử được xưng là thanh tú trong sạch xưa nay.
-Này... là ngươi!
Tạ sư huynh sắc mặt cứng đờ. cực kỳ khó coi. khi hắn nhìn thấy Dương Phàm cùng Tuệ Vũ tiên tử tình đâu ý hợp, bộ dáng như liếc mắt đưa tình lẫn nhau, trên mặt hắn lộ ra vô tận bi thương và phẫn nộ.
Thì ra, Dương Phàm cùng muội muội cách biệt đã lâu nay gặp lại, sau đó khôi phục mặt mũi, cùng thán tình hòa hợp, sớm đã không đê ý đến ngoại vật.
Nhưng bị người ngoài cuộc nhìn thấy trong mắt. còn tướng rẳng hai người là nam nữ lén lút hẹn hò.
- Giỏi cho đồ lãng từ ngươi, thì ra có ý đồ. lại dám trừ trộn vào trọng địa Bách Linh Thiên Viên thất trọng phong, hãy chịu tội đi!
Tạ sư huynh rốt cục bị lửa giận che phủ lý trí gâm lên chất vấn.
- Tạ sưhuynh...
Dương Tuệ Tâm mới vừa lên tiếng, lại bị cắt ngang.
- Hừ! Mặc kệ là ly do gì. hắn là một người lạ. phá vỡ cấm chế của Bách Linh Thiên Viên, xâm nhập nơi đây. nhiễu loạn thanh tu của đệ tử, mưu đô gây rối, dựa theo pháp quy trong môn phái, thì phải bị tràng trị. Mà hòm nay vừa khéo Tạ mỗ là đội trướng chắp pháp nơi đây, trong chức trách phải tập nã người này!
“Vèo!”
Dứt lời thản hình hắn bồng nhoáng lên một cái. mơ hỗ không rõ.
Dương Phàm liền thấy bóng xanh chợt lóe trước mắt. một bàn tay to đã chụp tới trước người.
Tốc độ thật nhanh.
Không hổ là một trong bốn đại kỳ tài của Tiên Đạo Tòng.
Dương Phàm cũng không động, đang thẩm chuẩn bị phán kích, đã thấy Dương Tuệ Tâm mặt như sương lạnh, vung bân tay ngọc lên. chém ra một quầng sáng xanh mờ mịt. “ẩm” một tiếng, đánh Tạ sư huynh văng ra.
Dư ba sóng khí quét ngang làm toàn bộ động phủ chấn động mãnh liệt, hoa và cây cành trong vườn biến thành dập nát. may có cấm chế thủ hộ. nếu không dưới giao kích này, sớm đã hóa thành bột mịn.
- Dừng tay! Tạ Vũ! Nếu ngươi động thủ lẩn nữa, đừng trách ta vô tình, giao tình xua nay một đao đứt đoạn!
Dương Tuệ Tâm che ở trước người Dương Phàm, mắt phượng đầy phẫn nộ. mặt như sương lạnh, lại lộ rõ vài phẩn xinh đẹp khác thường.
- Tuệ Tảmsưmuội! Muội sao có thểnhưvậy...
Tạ Vũ vẻ mặt đầy bi thương, gẩn như đau khổ đến rơi lệ. tư thế oai hùng cao ngất lại có vẻ ảm đạm không còn chút sức lực. run giọng nói:
- Ta cùng với muội kết giao gần trăm năm nay. chẳng lẽ còn không bằng nam nhân xa lạ này. Nếu người này tài ba hơn xa ta thì cũng không nói. Đàng này tu vi người này tâm thường, có điẻm nào hơn ta đâu? Mà hòm nay muội lại vi người này, một đao cắt đứt giao tình trăm năm của chúng ta?