Cường giả Thông Huyền.
Mọi người nghe vậy đều cả kinh thất sắc.
Mà lúc này. nhìn màn mưa bụi vô cùng vô tận tràn ngập trên bầu trời Lục San Châu, khí thế mênh mông đó khiến cho người ta kinh tâm động phách, có thể thấy được thần thông cùa người tới lợi hại đến mức nào.
Tiếng nói vừa đứt không lâu. từ trong mân mưa bụi hạ xuống một vị lão giả mặc bố y, mày rậm, râu bạc trắng bay phất phơ theo gió. uy lực hùng mạnh tràn ngập không gian đó chính là từ trên người lão phát ra.
- Lão tả Thương vũ!
Các vị cường giả Hóa Thần phía dưới đồng loạt lên tiếng, vẻ mặt xu nịnh, đứng dậy nghênh đón.
Tông chủ Ngọc Thanh mỉm cười đón khách, trong lòng lại có chút lo âu, không biết một trong ba đại cường giả đứng đầu Đại Long Đàm, đích thân tới noi đây. rốt cuộc có ý đồ gì?
Dương Phàm không biết người tói có địa vị gì ở Đại Long Đàm, nhưng chỉ nghe bốn chữ “Cường giả Thông Huyền”, thì đã biết được thực lực cùa đối phương.
Chỉ có nhân vật bước váo Hóa Thần trung kỳ, lĩnh ngộ pháp tắc huyền ảo thiên địa, mới có thể xưng là “Cường giả Thông Huyền”.
Nếu cường giả cỡ này muốn tiêu diệt SanNgọc Tông, tất nhiên không khó khăn lắm.
- San Ngọc Tông ta có tài có đức gì mà tiền bối đích thân tới. Ngọc Thanh được ưu ái mà lo sợ!
Tông chủ Ngọc Thanh đầy ý cười trên mặt. tiệp đón lão tổ Thưcmg Vũ váo điện phủ, mời ngồi trên ghế trên.
Các tu sĩ còn lại lúc này mới khép nép ngồi xuống, nói năng rất nhỏ nhẹ cẩn thận.
- Nghe nói quý tông mới nảy sinh ra một gã Hóa Thần?
Lão tổ Thương Vũ đưa tav vuốt chòm râu bạc trắng ba thước, híp mắt cười nói.
Lão quét ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, rất nhanh đừng lại trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm mới vừa tẩn chức không lâu, không thể hoàn toàn thu liễm khí tức. ở giữa mọi người nhìn như bình tĩnh giản dị, nhưng lại toả sáng hào quang vô hạn, như hạc trong bầy gà.
- Chính là Dương mỗ!
Dương Phàm trấn định đứng dậy nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mắt cũng không tỏ vẻ kính sợ nhiều, tựa như đối đãi với tu sĩ ngang nhau bình thường.
Lão tổ Thương Vũ chợt tắt vẻ tươi cười, nhìn chòng chọc vào hắn. Toàn trường lập tức rơi vào cảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, bị vây dưới một loại áp lực tâm lý hư vô mù mịt.
Tông chủ Ngọc Thanh thầm kêu không tốt! Đối mặt với lão tổ cấp Thông Huyền địa vị tối cao. thái độ của Dương Phàm tuy rằng chưa tính là bất kính, nhưng đù để cho trong lòng đối phương không hài lòng.
Lão tổ cấp Thông Huyền. tại trường người người đều kính ngưỡng tâng bốc, vậy mà có người chẳng hề kính nể, tùy tiện hình thành mức độ chênh lệch như ngang bằng.
- Xem ra ngươi không phải tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, khi tấn công rào cản cảnh giới, ngay cả lão hủ cũng bị kinh động!
Cặp mắt lão tồ Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, đồng từ bỗng dưng co rụt lại, lóe sáng kỳ dị, trong lòng bỗng dưng nghĩ tới một vẩn đề. thẩm nghĩ: “Như thế nào có thể... số mệnh thêm thân?”
Dương Phàm chợt sinh, ra một loại cảm giác không ổn, lão tổ Thông Huyền trước mắt có năng lực hình thành uy hiệp đối với mình.
Hắn thông hiểu thiên cơ. mơ hồ đoán trước được, đối phương đột nhiên phát hiện long khí gia tăng trên bản thân mình, do đó có biểu hiện khác lạ.
Không hổ là cường giả Thông Huyền, phân thẩn cùa họ đung họp hư không, hiểu được huyền ảo thiên địa, cho nên có thể cảm ứng được lực lượng cùa số mệnh huyền bí câu thông với thiên địa trên người Dương Phàm.
- Tiền bối quá khen! Dương mỗ ngu đốt, ước chừng theo đuổi thòi gian mấy năm, mới thành công tẩn công rào cản cùa cảnh giới.
Dương Phàm nảy sinh cảnh giác trong lòng, nhưng cũng ung dung nói không nhanh không chậm.
Lão tổ Thương Vũ hít sâu một hoi, kiềm chế mối kích động trong lòng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cười xòa nói:
- Lão hủ chi là tò mò địa phương nào mới xuất sinh Hóa Thân, đến nơi đây cũng chỉ là người khách. Vừa rồi nghe nói Triệu tông chủ cùng Dương đạo hữu đang định luận bàn, coi như lão hù làm một người trọng tài công chính, được không?
Dương Phàm không có phản đối. trong lòng thầm cười lạnh, khá lắm cáo già. muốn thừ thực lực của ta sao?
- Có tiền bối chủ trì trận luận bàn này. bản tông an tâm rồi.
Ngọc Thanh cũng không biết đụng ý cùa lão tổ Thương Vũ, ngược lại khẽ thờ một hơi nhẹ nhõm.
- Thật tuyệt vời như thể. Triệu mồ không có ý kiến gi.
Triệu tông chủ vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, trong lòng cũng là mừng thầm, có lão tổ cấp Thông Huyền chù trỊ trận luận bản này sẽ càng thêm chính đáng, thắng thua đều phi thường trọng yếu.
- Dương mỗ không có ý kiến, chỉ là một trận luận bàn. coi như hoạt động một chút cho giãn gân cốt.
Dương Phàm bình thản như không nói.
- Hoạt động cho giãn gân cốt?
Trong mắt Triệu tông chủ thoáng lộ vẻ trào phúng, đợi lát nữa ở trước mặt mọi người xấu mặt. để xem ngươi còn có thể thoải mái như thế được nữa hay không?
Sau khi qua song phương đồng ý, mọi người từ trong điện phủ đi ra. bay đến trên bầu trời thuỷ vực phụ cận ốc đảo, cách Lục San Châu ước chừng mười dặm xa.
Mặc dù như thể. chúng cường giả bậc cao của San Ngọc châu, ờ xa xa vẫn có thể trông thấy tình hình chiến đấu, cả đám đều nhiệt huyết sôi trào, chờ mong không thôi.
Trận so tài giữa Hóa Thần Kv đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói, là vô cùng hiếm thấy.
Ngay cả ở Thánh địa tu tiên Đại Tần có Chí Bảo Long Khí trấn áp số mệnh, có thể tấn chức Hóa Thần Kỳ, ờ trong ti lệ hàng tỉ người tu tiên, cũng chi trong trăm vạn người có một. Sở đĩ nhìn thấy cường giả Hóa Thần không ít. là bời vì số lượng người tu tiên nơi đây quá nhiều không chỉ gấp ngân vạn lần so với Bắc Tần. Nội Hải.
Mắt thấy hai đại cường giả Hóa Thần đối mặt nhau trẽn không trung thuỷ vực, trận đại chiến hết sức căng thẳng.
- Người nào?
Đúng lúc này, lão tổ Thương Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trời cao kêu lên.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra dị sắc, nhìn về phía bẩu trời mênh mông kia
“̀m ầm...”
Bầu trời sấm chợp nổ vang, đột nhiên hạ xuống một mân mưa phùn màu lam như thủy tinh, mông lung như ảo mộng, làm cho người ta có một loại ảo giác không chân thực.
- Trời mưa quỳ dị này!
Tiểu Hân chợp đôi mắt sáng kinh ngạc. Mưa phùn màu lam kia roi trên người, làm cho người ta có một loại tình cảm êm dịu triền miên như thơ ca.
- Thương Vũ đạo hữu! Đã lâu không gặp!
Một giọng nữ êm dịu như mưa phùn, theo trong màn mưa màu lam truyền đến.
“Vù! Vù!”
Trong màn mưa mờ mịt. một nữ nhân đáng người yểu điệu mặc xiêm y màu xanh đa trời, khí chất văn nhã cổ điển, dung nhan xinh đẹp nho nhã như thơ ca. cầm trong tav một cái ô phong cách cổ xưa, từ từ hạ xuống.
- Ha ha! Thì ra là Cơ Nguyệt đạo hữu! Ngươi cũng có hóng thú lại đây xem náo nhiệt sao?
Lão tổ Thưcmg Vũ lạnh nhạt cười nói.
- Tiểu nữ là bị dị tượng thiên địa cùa tân tấn chức Hóa Thần nơi đây hấp đẫn, không biết là vị kỳ tài tân tú nào?
Cơ Nguyệt đôi mắt sáng như nước, tiếng nói êm dịu như mưa, cầm cây ô trong tay. có một nét đẹp cổ điển.
Đầu tiên khi Dương Phàm vừa mới nhìn nàng này thi có cảm giác rất đẹp, có võ có văn có nho. cũng có nét đẹp thanh nhã cồ điển như thơ ca của Đặng Thi Dao.
Hơn nữa nàng này đồng dạng là cường giả đạt tới cảnh giới Thông Huyền, không phải tu sĩ Hóa Thần bình thường có khả năng với tói.
- Chính là vị đạo hữu này!
Ánh mắt cùa Cơ Nguyệt rất nhanh đối mắt cùng Dương Phàm, nhìn đến sức lôi cuốn toả sáng vô hạn của đối phương kia giống như được tắm dưới ánh trời chiều buổi binh minh, trong đôi mắt trong sáng của nàng đột nhiên lộ ra tia sáng kỳ dị. rất ít khi nàng nhìn thấy nam nhân có thể hình thành hấp đẫn đối với nàng.
Tuy nhiên ngay sau đó, khi Cơ Nguyệt cẩn thận chăm chú nhìn, tâm hồn nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên. giống như lão tô Thương Vũ, nàng cũng phát hiện long khí gia tăng trên người Dương Phàm.
Nàng lập tức liếc nhìn lão tổ Thương Vũ, vô tình cùng kiềm chế lẫn nhau.
- Chẳng lẽ lão tổ ngấp nghé Cừu Ngũ Chí Bảo Long Khí đã nhận chù?
Cơ Nguyệt chợp động đôi mắt sáng, ngay lúc đó đùng thần niệm truyền âm với lão tổ Thương Vũ.
Thần niệm truyền âm. là một loại thù đoạn cao siêu hơn đùng thần thức truyền âm.
Thần thức truyền âm là thù đoạn của cường giả dưới Nguyên Anh Kỳ sừ đụng, đem thanh âm phụ gia vào thần thức, sau đó dùng thù đoạn đặc thù đưa thanh âm đến bên tai mục tiêu.
Thần thức truyền âm mặc kệ cao minh đến đâu cũng phải động môi. về bản chất mà nói vẫn còn là thanh âm.
Mà thần niệm truyền âm hoàn toàn không cần sinh ra thanh âm, là một loại thủ đoạn kết nối cao minh, thường thường là truyền đi suy nghĩ tín niệm của mình tới mục tiêu.
Đồng thời. tốc độ của thần niệm truyền âm rất nhanh.
- Cừu Ngũ Chí Bảo Long Khí, ai không muốn? số mệnh thêm thân, bất kể là kỳ ngộ hay là đột phá bình cảnh, đều có trợ giúp không nhỏ.
Lão tổ Thưcmg Vũ cười lạnh nói.
- Lão tổ ngài thật đúng là si tâm vọng tường, với thực lực cấp Thông Huyền, còn không đủ để có được Chí Bảo Long Khí, cho đù ngài có thể tranh đoạt được vật ấy. nhiều nhất là đẫn tới họa diệt thân. Còn nữa, phải luyện hóa Chí Bảo Long Khí đông thòi thành công nhận chù, thật không có đơn giản như vậy.
Thanh âm của Cơ Nguyệt truyền đến cùng tiếng cười dài.
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Lão hủ chi còn lại có hai ba trăm năm tuồi thọ. giờ phút này có thể may mắn gặp được chù nhân có được Chí Bảo Long Khí, chính là kỳ ngộ ngàn năm một thuở. Ngươi nếu không có hứng thú. thì không nên tranh đoạt cùng lão hủ.
- Chí Bảo Long Khí kẻ có duyên mới có được, tiểu nữ tự nghĩ mình không duyên không phúc, càng không có năng lực thu lấy làm của mình. Nhưng thật ra lão tổ ngài muốn cướp đoạt Chí Bảo Long Khí. chỉ sợ không có đem giản như vậy. Người này đã luyện hóa Chí Bảo Long Khí, dù chỉ là tu vi Hóa Thần sơ kỳ cũng không thể coi thường.
- Cơ đạo hữu! Ngươi không can thiệp là tốt rồi! Người này có năng lực bao nhiêu, lập tức liền biết được ngay!
Thần niệm trao đồi, thời gian chi là trong nháy mắt. người ờ bên ngoài chẳng qua là nhìn thấy lão tổ Thưcmg Vũ cùng Cơ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, thời gian hơi lâu mà thôi.
Sau đó do hai đại cường giả cấp Thông Huyền chủ tri, ở dưới ánh mắt chăm chú theo dõi cùa các cường giả Hóa Thần, cùng mấy ngàn tu sĩ trên tiểu Châu đang xem cuộc chiến, rốt cục Dương Phàm cùng Triệu tông chủ bắt đầu trận so tài.
- Mời Dương đạo hữu chi giáo!
Triệu tông chù hướng Dương Phàm khẽ cung tay, Dương Phàm gật đầu:
- Được bắt đầu đi.
Lời vừa dứt. hai mắt Triệu tông chủ toát thần quang bức người, cặp mắt mờ lớn ngưng tụ lại, uy lực cường đại khiến cho nước trong vực nổi sóng dâng cao lên mười trượng.
Vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt đã có thể khiến cho quỷ hồn bậc thấp, lập tức hồn phi phách
tán.
Là thần thông bậc ba đinh của Hóa Thần Kv. nắm giữ lực lượng vượt qua tường tượng cùa bậc cao bình thường.
“Triệu tông chù này là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ nhãn hiệu lâu đời, thực lực thực không tầm thường, hăn là có thể đò xét được thực lực đại khái của người này.” Lão tổ Thương Vũ thầm nghĩ.
Dương Phàm chỉ cảm thấy một cổ uy áp tinh thần cường đại, từ trong hư không trống rỗng buông xuống, hung hăng đánh tới mặt linh hồn cùa chính mình.
Nếu đổi lại là cấp Nguyên Anh chi một chút như vậy. đù để tạo thành thương tổn về mặt tâm thần.
- Ha ha! Triệu tông chù! Ngài và ta đều là cấp Hóa Thần, thế công tinh thần như vậy đâu có ý nghĩa gì.
Dương Phàm khẽ cười. nói.
Dứt lời, hồng quang quanh thân hắn nhoáng lên một cái, lại thu liễm vào trong cơ thể rồi được thay thế bẳng một vầng hào quang màu đất vừa giản dị vừa dày đặc.
Ánh mắt Triệu tông chù chợt nghiêm lại. đột nhiên há miệng phun ra một luồng hàn khí lành lạnh hình băng long màu lam. khí thế mãnh liệt cuồn cuộn ép tới trước người Dương Phàm.
Nơi nào băng long màu lam đó đi qua. thủy vực phía dưới lập tức hóa thành tầng tầng băng hà, bốn phía nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống, nước đóng thành băng.
Dương Phàm cũng không chịu kém thối lui, thân hình ổn định vững như núi, từ từ đánh ra một chưởng, phát ra vầng hào quang màu đất đánh thăng váo băng long màu lam khổng lồ kia. chi nghe “ầm” một tiếng, đầu băng long màu lam bị bổ ra
- Trực tiếp đùng lực lượng đơn thuần nhất chống chọi với cường lực phép thuật, nhưng lại không mảy may rơi xuống hạ phong chút nào. vẫn vững vàng như núi.
Bên cạnh một vị cường giả Hóa Thần đang xem cuộc chiến, không khỏi trầm trồ ngạc nhiên và thán phục.
Các cường giả Hóa Thần còn lại đều nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác trước.
Người này mặc đù mới vào Hóa Thần Kỳ. lại có được lực lượng chống cự lại cùng cường giả Hóa Thần nhãn hiệu lâu đời.
“̀mẲm̀m...”
Trong trận chiến theo sau đó, Dương Phàm đứng sừng sững giữa không trung vững như núi. Hắn chưa từng hoạt động giữa không trung, nhưng vẫn thoải mái chiến đấu cùng Triệu tông chù.
Chúng cường giả Hóa Thần càng ngày càng kinh hãi, thoạt nhìn Dương Phàm như bị ờ vào thế bị động, nhưng kì thực trên thực tế hắn hoàn toàn ở thế bất bại. nhẹ nhàng thoải mái hóa giải tất cả công kích của Triệu tông chù biến thành hư vô.
“Người này thật sự là cường giả mới váo Hóa Thần Kỳ sao?” Triệu tông chù vô cùng nóng vội, luận bản lần này. chăng qua là đối kháng pháp lực pháp thuật đơn thuần, thế mà ngay cả bức bách đối phương nhúc nhích nửa bước đểu không làm được.
“Với thực lực của Triệu tông chủ vậy mà không có cách nào nghiên cứu đò xét được thực lực chân chính cùa người này sao?” Lão tổ Thương vũ chau mày. “Với thực lực của Triệu tòng chủ vậy mà không có cách nào nghiên cứu dò xét được thực lực chân chính của người này sao?”
Lão tổ Thương Vũ cau màv. với độ cao Thông Huyền cùa lão tự nhiên có thể vừa liếc mắt một cái đã nhin thắu được. Dương Phàm ỡ thể bất bại. đồng thời hoàn toàn có thừa sức lực.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dưới tinh huống không biết thực lực của đối thủ. lão tổ Thương Vũ mặc dù tu vi cao hơn Dương Phàm một bậc, nhung cũng không dám tùy tiện động thủ với chủ nhân của Chí Bào Long Khí.
“Người này thật sự là tu sĩ mới vào Hóa Thần sao?” Liên tục công kích một hỗi lâu. trong lòng Triệu tòng chủ có chút lo âu, trên trán nhỏ xuống từng giọt mỗ hôi.
Trận chiến đẩu này vốn do hắn đề xuất, chi vì muốn Dương Phàm xấu mặt ỡ trước mặt Tông chủ Ngọc Thanh mà hắn đau khổ theo đuổi. Thế mà trên phương diện tâm lý đó hắn cũng không đạt được yêu cầu.
Hắn lấy tu vi Hóa Thẩn Kỳ nhãn hiệu lâu đời. luận bàn cùng với Dương Phàm mới vào Hóa Thần, vốn phải chiếm cứ ưu thế.
Nếu dưới tình huống như vậy, hắn không thể chiếm cứ chút ưu thế gì. thì sao còn có mặt mũi gặp người ta?
Nghĩ đến đây. trong mắt hắn bắn ra thẩn quang, mơ hỗ hiện lên hai luồng băng tinh màu lam, tán phát ra uy thế trong vô hình. Đến khi phập lực trong cơ thể đột nhiên biến hóa. là lúc quanh thản hắn hiện lên một cái băng giáp màu lam đẹp lạ thường, tòa hàn khí ra bốn phía.
Dương Phàm đột nhiên cảm nhặn được một khí thế kinh người đè ép tới, thân hình vội vàng thối lui mười mấy trượng. Một luông băng quang màu lam rực rỡ lướt vèo qua vị trí hắn vừa đứng.
“Vèo! Vèo!...”
Trong không khí đông đặc lại thành vô số hạt băng châu nho nhỏ. Ngay cả Dương Phàm né tránh nhanh như thế. trên cánh tay cũng ngưng kết một lóp bông tuyết, máu huyết như bị đông lại.
Càng đáng sợ chính là theo da thịt máu huyết toàn thân, dẫn nhập vào lục phủ ngũ tạng thậm chí vào linh hôn.
Thản thể Dương Phàm đột nhiên có một loại cảm giác trì độn.
Triệu tông chủ lơ lửng giữa không trung, băng giáp màu lam quanh thân hắn nhộn nhạo nôi lên từng vòng từng vòng băng văn, lấy hắn làm trung tâm. khí băng hàn vô tận mênh mòng cuồn cuộn lan tràn trong hư không, hình thành Băng Phong Bạo màu lam tròng thật đáng sợ.
“Vù vù...”
Băng Phong Bạo màu lam đáng sợ đó lan rộng ra bốn phía, phạm vi ba mươi trượng... năm mười trượng... một trăm trượng...
Chi chốc lát. từ trong băng giáp màu lam kia phóng xuất ra một cái lĩnh vực Lam Băng hình câu, hết thảy sự vật phàm là lọt vào trong khu vực này, đêu trong nháy mắt bị ngưng đọng lại thành bông tuyết, sau đó hóa thành mánh băng vụn.
Đồng tử trong mắt Dương Phàm hơi co rút lại, thân hình lui nhanh, bị bức ra xa ngoài một dặm.
Bời vì lĩnh vực Lam Băng Phong Bạo kia bao trùm cả phạm vi một dặm.
- Đó là thông linh pháp bảo của Triệu tông chủ... Hàn Băng Giáp!
Chúng cường giả Hóa Thần đang xem cuộc chiến ớ bổn phía, đều lộ thần sắc nghiêm trọng vài phần, cũng có mấy người lộ vẻ mặt kiêng kị.
- Tiểu tử họ Dương này thật đúng là có tài. mói vào Hóa Thẩn Kỳ mà có thể bức bách Triệu tông chủ sử dụng Hàn Băng Giáp!
Trong mắt Lam Quy Đạo lộ ra vẻ kinh dị, chăm chú quan sát trận chiến đấu giữa hai người, đôi mắt quỷ láo liên nhìn bên này bên kia, trong lòng lại mừng thầm.
“Không hổ là cường giả Hóa Thần thảnh danh mấy trăm năm ớ Đại Long Đàm! Một khi phát động lĩnh vực Lam Băng của thông linh pháp bào Hàn Băng Giáp, một hai tu sĩ Hóa Thản bình thường cũng khó có thê chiến thắng hắn. Ngay cả đê ta đích thân ra tay, cũng phải phi chút tay chân.” Lão tổ Thương Vũ thẳm nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ tán thường.
Thản thể Dương Phàm nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ánh mắt chăm chú nhin Hàn Băng Giáp quanh thán Triệu tông chủ, trong lòng thám nghĩ: “Thòng linh băng giáp này để phòng ngự là việc chính, đồng thời có thể phát động lĩnh vực cùng phạm vi công kích, lấy năng lực của Hóa Thân cùng cấp, nếu muốn áp sát tới gân hắn rất khó, càng đừng nói công phá phòng ngự của hắn.”
Triệu tông chủ lộ ra một chút ý cười trong mắt. khóe miệng khẽ nhếch, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay. Dưới giúp sức của Hàn Băng Giáp, chăng những hắn ớ vào thế bất bại, mà mỗi cái giơ tay nhấc chán đều có thẻ phát huy Băng PhongBạo hủy diệt hết thảy vạn vật.
Tuy nhiên khiến hắn có điểu ngoài ý muốn chính là công kích Hàn Băng vừa rồi khi lan đến Dương Phàm, chi trong nháy mắt đổi phương đã hóa giải mất tiêu.
“Dương đạo hữu. đây là lĩnh vực Lam Băng của Triệu mỗ dùng thông linh pháp bảo phát động, ngươi cũng nên cẩn thận.
Triệu tòng chủ vẫn thần sắc bình tĩnh, băng tinh màu lam trong mắt bỗng dung co rụt lại. băng văn màu lam quét ngang bốn phía phạm vi mấy dặm, hình thành một vùng băng hoàn màu lam khủng bổ.
- Không xong!
Các tu sĩ đang xem cuộc chiến bổn phía, đêu lui nhanh về phia sau, phóng ra phương tiện
phòng ngự.
Các tu sĩ đang xem cuộc chiến trên Lục San Cháu ở ngoài mười dặm, chi cám thấy một luồng khí lạnh cuồn cuộn cuốn tới, phía trên thuỷ vực lập tức ngưng kết thành lóp băng dàv tới mấy thước, lan tràn đến phạm vi mười mấy dặm.
Những bậc cao bình thường dùng thẩn thức thăm dò. đểu bị một luồng hơi lạnh nhập vào người, toàn thân lạnh giá, máu huyết đông lại.
- ở tụ tập địa tu tiên Đại Long Đàm, ớ trình độ pháp thuật về phương diện băng hệ. Triệu tông chủ đủ bản lãnh để sắp xếp vào tốp năm người đứng đầu.
Cơ Nguyệt chóp đôi mắt sáng, mim cười nói hàng mi thanh tú khẽ chóp động, cây ô trong tay xòe ra, hình thành một màn hào quang màu xanh da trời như mộng ảo. băng phong màu lam kia vừa quét tới liền bị nó hấp thu sạch.
Còn lão tổ Thương Vũ quanh thân lưu chuyển một màn mua bụi. thân hình lúc ẩn lúc hiện mơ hô không rõ, cũng nhẹ nhàng như gió thối lui ra phía sau một khoảng cách.
Còn các cường già Hóa Thẩn khác, thẩn sắc thoáng hơi có vẻ hoảng sợ, thân hình cấp tổc bay lui, để tránh bị lan đến gần.
Người đang xem cuộc chiến ớ bốn phía còn như thế, như vậy Dương Phàm bị vây ớ phạm vi trung tâm, Ngay mặt chổng lại, chính là cục diện như thế nào?
“Vù vù...”
Băng hoàn cùng băng phong màu lam đáng sợ. bao tnìm cả khu vực vốn có Dương Phàm trong đó. đồng thời điên cuồng xoay tròn cấu xé.
Thản ờ cảnh này nếu không có thòng linh pháp bảo. dù là Hóa Thần cùng cấp, cũng khó toàn thân trớ ra. thậm chí có thê bị thương nặng tử vong.
Dù sao thòng linh pháp bảo là bảo vật đứng đầu trong giới này, ỡ trong tay cường giả Hóa Thần có thê phát hưv ra uy lực càng đáng sợ hơn, đây là bản lãnh mà cấp bậc Nguyên Anh không thể với tới.
Sau một lát. Hàn Phong che thiên phủ địa kia dẩn dẩn tiêu tán, nhung trong không gian vẫn còn bị màn sương băng bao phù, tâm nhìn chịu hạn chế thật lớn.
- Ha ha! Dương đạo hữu! Ngài có chút xem thường thì phải, đổi mặt với cùng cấp như ta. mà lại không sử dụng pháp bảo?
Triệu tông chủ đứng ngạo nghễ giữa không trang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tươi cười ôn hòa nói.
Cho dù chiến thắng, hắn không có đắc ý vênh váo chút nào. lại càng không có cảm giác thành tựu bao nhiêu. Dù sao hắn chiếm ưu thế ớ phương diện tu vi, mà còn sử dụng thòng linh pháp bảo. Bất kê là pháp lực hay là pháp bảo. đều chiếm ưu thế rất lớn.
- Tinh huống thế nào rồi?
Chúng cường già Hóa Thẩn đểu tập trung ánh mắt lại. cổ nhìn vào chỗ nào đó trong màn sương băng đang dân dân tiêu tán.
Chi thấy trong không gian đó. lơ lửng một khối băng hình người hình cẩu. toàn thân bị mánh băng phủ kín.
Mọi người trông thấy tình hình như vậy. không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Có thể phán định, sau khi Dương Phàm Ngay mặt chịu đựng băng phong khủng bố này tấn công, đã bị thương nặng đến mức mất đi sức chiến đấu.
Tông chủ Ngọc Thanh trông thấy tình hình, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, đồng thời cũng thâm nghĩ: “Dương Phàm vì sao ngốc như vậy, lấy tu vi mới vào Hóa Thản Kỳ cứng rắn chổng chọi với còng kích khủng bố của thòng linh pháp bảo. Tốt xấu cũng phải dùng pháp bảo ngăn cản chứ!”
- Có lẽ người này mói vào Hóa Thẩn Kỳ, cũng không có thòng linh pháp bảo...
Bốn phía các cường giả Hóa Thần đều hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù ớ Đại Tẩn. thông linh pháp bảo cũng vô cùng quy giá. cũng không phải mỗi cường giả Hóa Thần đều có được.
Hơn nữa phần lớn thông linh pháp bảo đểu là nhất cấp thứ phẩm, thông linh pháp bảo cao cấp hơn một chút, với tay nghể của Tu Tiên giới hiện giờ rất khó luyện chế thành.
- Không có thông linh pháp bảo?
Nghe được phòng đoán của các cường già Hóa Thần ở phụ cận đang xem cuộc chiến, lão tổ Thương Vũ khẽ chau mày: “Người này Ngay cả Chí Bảo Long Khí đều có, tự thân tất có sổ mệnh lớn, không có khả năng không có thông linh pháp bảo? Hoặc là nói. người này tình nguyện bị thương, cũng không muốn đê lộ Chí Bào Long Khí?”
Với cảnh giói cấp Thông Huyển của lão cũng chi có thể quan sát kỹ càng trong phạm vi rất nhỏ, mới có thể cảm ứng được tồn tại của long khí.
Màn sươngbăng tiêu tán... tất cả mọi ánh mắt đều hướngvào băng cầu hình người kia.
- Dương Đại ca...
Tiêu Hân nắm chặt bàn tay ngọc, ánh mắt kiên nghị, nàng tin tướng vững chắc răng Dương Phàm sẽ không dễ dàng thua trận như vậy.
Bời vì từ lúc bắt đầu giao chiến tới giờ, nàng chưa hể thấy Dương Phàm vận dụng năng lực của Hoán Nha Kỳ.
- Từ sau khi ờ Kỳ Thạch cấm Phủ Cực Bắc. không còn có thể nghiệm được lực lượng hàn băng cường đại nhưthế...
Băng cẩu hình người nọ đột nhiên nhích động không ổn định, truyển ra một tiếng nói nhỏ bé vếu ớt như tiếng muỗi vo ve.
Ánh mắt Triệu tông chủ chợt ngưng tụ. nhìn chẳm chằm vào băng cầu hình người, trong lòng lại có vài phẩn bất an.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt...”
Băng cẩu bắt đẩu lắc lư. mặt ngoài lại xuất hiện vài vết nứt.
Triệu tông chủ hơi biến sắc, vung cánh tay lên, phóng ra một chùm băng màu lam, chấn động không khí, vèo một tiếng, đánh trúng băng câu hình người, hóa thành khối băng càng kín mít, tiếp tục roi xuống.
- Dừng tay!
Tông chủ Ngọc Thanh quát lên một tiếng, thắng bại đã phần, nàng định ngăn lại trận chiến đấu này.
- Ha ha! Ngọc tông chủ không cần khẩn trương, không đến thòi điểm cuối cùng, khó mà quyết định thắng bại.
Truyển đến tiếng cười sang sàng của lão tổ Thương Vũ.
Lão là công chứng viên của trận luận bàn này, đà có lời nói trước, tự nhiên Tông chủ Ngọc Thanh muốn nói tiếp nhưng ngưng lại. rốt cục không nói gì thêm.
“Vù! Vù!”
Khối băng hình người tiếp tụcbị lớp băng tẩngbao trừm rơi xuống.
Tất cà mọi người như ngừng lại hô hấp. tình huống thực sự của Dương Phàm lúc này. ai cũng không thê quan sát được.
Mắt thấy tốc độ của khối băng hình người nọ rơi xuống càng lúc càng nhanh, sắp tới lóp băng.
Ngay tại thời điểm chi mành treo chuông này, tới lúc cấp bách đột nhiên khối băng hình người giảm chậm, rồi đột ngột dừng lại.
Đột ngột ngừng lại.
Hoàn toàn vượt khỏi định lý của sự vật roi. không có bất cứ giảm xóc gì.
- Cái gì?
Triệu tông chủ nhảy dựng trong lòng, nểu ngay cả như vậy đều không làm gì được đổi phương...
Ngay sau đó, chuyện xảy ra càng khiển cho người ta khiếp sợ. khối băng hình người phát ra hàn khí đáng sợ kia, từng chút từng chút một tan rã với tốc độ lấy mắt thường có thê thấy được, thậm chí ngay cả màn hơi nước bổc hơi đểu không nhìn thấy.
Một màn hư ánh hồng quang, từ bên trong khối băng lan tràn ra.
Chi trong chốc lát. khối băng hình người nọ trực tiệp tan rà bốc hơi sạch.
Tình hình đó thật giống nhưtờ giấy bị ngọn lửa đốt cháy, không hể có sức chổng cự.
Rất nhanh, hư ánh hồng quang nhoáng lẻn một cái, tất cà khối băng trực tiếp tan rã, Ngay cả một chút xíu hơi nước đểu không nhin thấy.
Triệu tông chủ cả kinh, hắn có thể hiểu được cảnh tượng này có ý nghĩa gì.
Nếu chi là thuộc tính tương khắc hoặc là lực lượng ngang nhau bình thường, trong quá trình nước lửa hòa tan, khăng định sẽ sinh ra một mảng lớn hơi nước, không có khả năng cứ trống rỗng như vậy bốc hơi mất.
Dưới ánh mắt hỗi hộp của mọi người, ớ trong màn hư quang màu hồng kia thân thể Dương Phàm hiện rõ dân. cô khí tức nóng bóng đáng sợ đó. khiến cho linh hòn chúng tu sĩ ở bốn phía rơi vào nóng rực khó nhịn.
Triệu tông chú ngần người ra, hoàn toàn khó mà tin tưởng đây là sự thật, hắn cắn mạnh hàm răng một cái, Hàn Băng Giáp “Vù” một tiếng, lóe ra hào quang sáng ngòi.
Thoáng chốc, trong thiên địa vô sổ băng phong cuồn cuộn tuôn ra, phạm vi vài dặm như rơi vào băng vực ỡ Cực Bắc. gió lạnh thôi quét bốn phía, toàn cảnh roi vào hôn ám.
Hàn khí khủng bố hít thớ không thông, tràn ngập mọi góc xó.
Mọi người đều cả kinh thất sắc. thảm kêu không xong.
Lực lượng đến mức này, đủ để cho cường giả Hóa Thẩn bình thường cám thấy run sợ.
Lão tổ Thương Vũ khẽ nhái hàng lông màv. lộ vè kích động.
- Dương Đại ca...
Cuối cùng dư ba từ xa xa nhộn nhạo mà đến. mang theo khí lạnh thấu xương, ánh mắt Tiểu Hân lộ rõ vẻ lo lắng..
Đám tu sĩ ờ ngoài Lục San Châu mười dặm xa cũng phát lạnh nin run.
“Vù vù!Ầm!”
Một chùm băng lạnh hình quạt khủng bổ. mang theo tính hủy diệt thẩn kinh quy khiếp của Băng PhongBạo. trực tiếp bao phủ lấy Dương Phàm.
“Phù! Phù!”
Hết thảy vạn vật ỡ bổn phía đểu bị cắt xé thành băng vụn. hết thảy trong tầm nhin đểu bị gió lổc bao phủ.
Phát ra một kích kinh tâm động phách như thế. Triệu tông chủ chi hơi thở dốc. sắc mặt thản nhiên, nhìn chẳm chẳm vào khu vực bao trùm Dương Phàm.
- Ha ha! Ngài nghĩ rẳng ta còn có thể ngâv ngốc ớ trong đó sao?
Bất chợt bén cạnh Triệu tông chủ truyền đến một tiếng cười khẽ.
- Cái gì?
Triệu tông chủ đột nhiên cảm nhặn một luồng hơi nóng bóng, trên trán hắn toát mỗ hôi lạnh, đâu tiên là ngưng kết thành hạt băng châu, sau đó trong nháy mắt bốc hơi tan rã mất tiêu.