Mấy ngày sau.
Dương Phàm cùng đại ca chạy tới biên cảnh.
Thành Hổ Dược.
Vốn là một thành quan trọng hiểm vếu cùa Chu Vũ Thành, sau lại bị Lâm Viễn Thành công chiếm.
Thành này là nơi ranh giới biên cảnh, giữa thế lực hai bên. nhưng lại nẳm trong tay Lâm Viễn Thành.
- Tam đệ. rốt cục ngươi cũng tới rồi.
Vừa mới vào thảnh. Dương Phàm liền nhìn thấv nhị ca Dương Đông mặt mày đăm chiêu.
- Tình huống cụ thể nhưthế nào?
Ba người vừa đi vừa nói, Dương Phàm cũng không thể không quan tâm đến tình huống chiến đấu.
Lần này rời nhà hắn đã quyết định phải hoàn toàn diệt trừ hết thảy nhân tố không ổn định, như vậy mới có lợi cho việc tu luyện cùa hắn.
Nghĩ đến đây sát ý trong lòng hắn tự nhiên thông qua Đại Luân Hồi phản ứng ra ngoài.
Khoảnh khắc này. tất cả những người có mưu đồ với Lâm Viễn Thành đều cảm thấy hàn ý không hiểu.
Đại Luân Hồi cùng Luân hồi nhân quả có liên quan chặt chẽ. gần như bò qua không gian và thời gian.
Nếu là tu luyện đến cảnh, giới đại thành viên mãn, chi bằng ý niệm có thể thông qua Đại Luân Hồi, “Trừng phạt” địch nhân ở khoảng cách xa xôi vô hạn.
Hiện nay Dương Phàm đã ở vào cảnh giới Đại Luân Hồi tiểu thành, một chút biến hóa tâm tình cùa hắn có thể thông qua hệ thống Đại Luân Hôi mà phản ứng ra.
Điều này so với Đại Luân Hồi. tâm cảnh dung thông thiên địa không gian thì cao hơn không chỉ một tầng.
- Thiên Tường vương triều đã hạ thông điệp cuối cùng, chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng. Nếu Lâm Viễn Thành không chịu họp tác. bọn họ sẽ liên hơp Chu Vũ Thành tán. công Lâm Viễn Thành ta.
Dương Đông nói sơ qua tinh, hình một lần.
Lúc trước Thiên Tường vương triều phái cường giả tuyệt thế Kim Tiên lục trọng tới, mang đến áp lực cực lớn cho Lâm Viễn Thành.
Dương Đông thi triển hết bản lĩnh mưu kế cũng chỉ có thể kéo đài hem nửa năm mà thôi.
Một khi thời hạn cuối cùng vừa tới. ngay cả Dương Đông cũng cảm thấv không biết làm
sao.
Nhưng không biết vì sao. khi hắn nhìn thấv tam đệ tới. yên lòng một cách không rõ. thở ra một hơi đài nhẹ nhõm.
Chẳng những như thả ngay cả phụ thân Dương Lâm cũng khẽ buông lòng một hơi.
Đêm đó.
Phụ thân, đại ca. nhị ca cùng với vài tên tướng lĩnh, tâm phúc tụ tập ở thư phòng.
- Kỳ nhi, cuối cùng ngươi cũng tới. Hiện nay, Thiên Tường vương triều kia hùng hổ bức người, ngươi thấy thế nào?
Đầu tiên, phụ thân Dương Lâm hỏi Dương Phàm.
Vài vị tướng lĩnh tâm phúc đám Hổ tướng quân cũng lộ ra vẻ kính sợ và chờ mong nhìn Dương Phàm.
Ngày đó, chuyện Dương Phàm chi với sức một người giằng co với mười mấy vạn đại quân của Chu Vũ Thành, gân như là thần thoại.
- Luận mưu lược đánh trận, ta xa xa không bằng nhị ca.
Dương Phàm rất bình tĩnh, mỉm cười với nhị ca Dương Đông.
Cũng có ý là. ngươi phụ trách mưu lược cùng chi huy.
Trên thực tế cũng không phải Dương Phàm không am hiểu mưu kế. Lúc trước ở Bắc Tần, hắn cũng có một phen động, sáng lập Ngư Dương Tiên Thành. Đây không chỉ dựa vào thực lực.
Chỉ là hiện nay. khi tu luyện đạt tới một cảnh giới xuất thần nhập hóa. trong lòng chỉ có tu luyện. Những chuyện chơi đùa mưu kế thù đoạn này, hắn đã lười suy nghĩ.
Dương Đông cười khổ nói:
- Khi thực lực đạt tói trình độ nhất định, hết thảy mưu kế đều có vẻ vô lực. Cái gọi là “Nhất lực hàng thập hội” không phải không có đạo lý. (Nhất lực hàng thập hội: Một người khí lực lớn có thể đánh bại mười người biết võ nghệ. Ý chi trước vũ lực tuyệt đối, mọi mưu kế đều không ý nghĩa)
Hơi chút trầm ngâm, hắn tiệp tục nói:
- Theo ý nhị ca ta, lúc trước ý đồ phái sứ giả đi bí mật liên hệ Chu Vũ Thành, nhưng đều thất bại. Sứ giả được phái đi đều có đi mà không về.
Dương Phàm nghe vậy. âm thầm gật đầu.
Dưới tìnÌL huống như vậy. bó qua xung đột lúc trước liên hơp Chu Vũ Thanh cùng đối kháng Thiên Tường vương triều đích thật là thượng sách.
Có thể đoán được. Chu Vũ Thành cũng đồng dạng bị uy hiếp.
Hồ tướng quân nói:
- Thiên Tường vương triều kia tất nhiên phái cường giả tuyệt thế giám sát chúng ta. Hết thảy động tác đều không tránh khỏi tầm mắt bọn họ.
- Ha ha. Nếu đã như vậy, khôngbằng để ta tiếp tục làm sứ giả một lần nữa, liên họp Chu Vũ Thành cùng chống lại Thiên Tường vương triều. Nếu hai thế lực liên họp lại. có cơ hội nhất định đối kháng Thiên Tường vương triều.
Dương Phàm đề nghị, giọng điệu hờ hững.
-Này...
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau.
Trên mặt phụ thân cùng đại ca vẫn có chút lo lắng.
- Phụ thân yên tâm. Trên thể gian này. người có thể chân chính uy hiếp đến tính mạng con, đã ít lại càng ít hơn. Cho dù Tiên Quân ra tay. con cũng có thể tự bảo vệ mình.
Dương Phàm mỉm cười. Nếu không nói ra trạng huống, chi sợ đám người phụ thân không yên tâm cho hắn làm việc này.
Dù sao trước đó. sứ giả được phái đi đều có đi mà không về.
Dương Đông nghe vậy ánh mắt sáng ngời.
Từ trong giọng điệu cùa tam đệ mơ hồ có thể phòng đoán được thực lực cùa hắn.
Có thể tự giữ mạng trước mặt Tiên Quân, điều này nếu nói ra đủ để rung động bốn phương.
Cho dù là cường giả tuyệt thế Kim Tiên lục trọng gặp phải Tiên Quân cũng không có lực tự bảo vệ.
Lúc trước Tinh Không Thanh Lũy buông xuống, cường giả Tiên Quân liên thủ trực tiệp hủy diệt một viên tinh cầu khổng lồ.
Loại lực lượng này đã đạt tới trình độ kinh thiên địa.
Khi Dương Phàm nói ra những lời này. phụ thân cùng đại ca cũng đều yên tâm không ít.
Dù sao cấp bậc Tiên Quân, đõi mắt toàn bộ Tra Châu gần như không tồn tại. Cho dù chân chính có cũng đa phần chỉ giới hạn trong truyền thuyết.
Dương Phàm ở lại thành Hồ Dược mấy ngày.
Trong thời gian này. hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ lực lượng thần thông vô hình giám sát nhất cừ nhất động cùa toànbộ thành Hô Dược.
Trong lòng hắn khẽ chấn động. Nguyên lai tất cả động tác của đám người phụ thân đều trong sự giám sát của địch nhân.
Buổi tối hôm đó. nương theo bóng đêm.
Dương Phàm cùng tùy tùng Dạ Thiên lặng yên rời thành Hổ Dược, xuất phát đi tới phạm vi thế lực Chu Vũ Thằóh.
- Đối thủ lần này không phải ngươi có thể ứng phó.
Dương Phàm nói khẽ với Dạ Thiên.
Dạ Thiên nghe vậy trong lòng có chút không phục, trong mắt lại có vài tia hưng phần.
ở sâu trong đáy lòng hắn, sự tò mò đối với chủ nhân không thua gì Dương Đông.
Quả nhiên hai người mới bay ra mấy chục vạn dặm, một cỗ sát khí vô hình từ trong thiên địa phù xuống.
Cỗ sát ý này đánh, thẳng vào linh hồn.
Trong lòng bản tay Dạ Thiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã đạt tới Kim Tiên tứ trọng nhưng lại cảm thấy không yên rất mãnh liệt.
Trong vô hình có một coi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
- Hai người các ngươi nhanh chóng trở về. Nếu không, chỗ này hôm nay sẽ trờ thành nơi chôn thân cùa các ngươi.
Một thanh âm lạnh băng mờ mịt từ bốn phương thiên địa truyển vào trong đầu hai người.
Dạ Thiên chẩn động tâm thần. Người tới chỉ sợ là Kim Tiên trung vị đỉnh, cơ hồ tiệp cận cấp bậc Tiên Quân.
Bằng không cho dù là Kim Tiên ngũ trọng, hắn cũng có thể đánh một trận, thậm chí có khả năng thủ thắng.
Càng khủng bố chính là. Dạ Thiên căn bán không thể xác định đối phương ở tại nơi nào.
Chỉ có thể cảm nhận được sát khí đến từ bốn phương tám hướng, đông cứng máu cùng linh hồn.
- Ha ha. Thiên Tường vương triều thật đúng là coi trọng chúng ta. không ngờ phái sát thủ tu vi tiếp cận cấp bậc Tiên Quân.
Dương Phàm khẽ cười, trên mặt không có khẩn trương, ngược lại nhàn nhã vô cùng.
- Ngươi... Không ngờ ngươi biết... vị trí của ta...
Một thanh âm khàn khàn từ phía sau hai người truyền đến.
Đó là một nam nhân khô gầy đeo mặt nạ đen chỉ lộ ra hai mắt. trong mắt lộ ra sợ hãi thật
sâu.
Dạ Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân, lưng đầy mồ hôi lạnh.
Địch nhân... không ngờ đứng ở phía sau hai người mình, chỉ cách vài bước.
Đây là loại thần thông tiềm hành xuát thần nhập hóa cỡ nào!
Choeng!
Một cầu vồng kiếm kinh thiên vắt ngang vòm trời.
Dạ Thiên xuát kiếm, đâm xuyên qua cổ họng nam nhân mặt nạ đen.
Phịch!
Thi thể nam nhân khô gầy kia té trên mặt đất.
Trước khi chết, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Dạ Thiên yên lặng thu kiếm, trong lòng lại không bình tĩnh như vẻ ngoài, gợn lên sóng gió ngập trời.
Bời vì hắn giết chết chỉ là một thân thể không có linh hồn!
Nói cách khác, trước khi hắn ra tay linh hồn của thích khách mặt nạ đen kia đã không còn tồn tại.
Linh hồn cùa thích khách, mặt nạ đen kia đã đi nơi nào?