Dương Phàm đứng dậy đánh giá lão già tàn tật lưng còng này. cảm thấy trong lòng hồi hộp lo lắng. Ánh mắt đục ngầu của đối phương đảo qua hắn. hai tròng mắt ảm đạm. dường như khuyết thiếu sự minh mẫn vậy. Nhưng trong lòng Dương Phàm lại có một loại cảm giác kỳ quái. vừa mới chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe lão già lưng còng sang sảng cười:
- Thì ra là người trong đồng đạo. Tiểu huynh đệ. mời ngồi.
"Người trong đồng đạo?"
Dương Phàm nao nao. cũng lập tức hiểu rõ, lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối. ngài làm sao nhìn ra thân phân tại hạ.
Lão già lưng còng này ám chỉ đồng đạo đương nhiên là chỉ thân phận dược sư của hai người, trước đó cháu gái Lạc Thủy của lão cũng đã nhắc tới. Lão già lưng còng tùy ý ngồi xuống. Lạc Thủy dâng trà lên cho hắn rồi đứng ở một bên lắng nghe. cũng tò mò hỏi:
- Gia gia! Vì sao gia gia thấy được mà con lại không nhìn ra?
Liếc mắt một cái liền nhìn xuyên thấu Dương Phàm thân là dược sư. có thể thấy được ánh mắt của thôn trưởng sắc bén nhường nào. so với hai tròng mắt ảm đạm của hắn hoàn toàn trái ngược. Lão già lưng còng này tuyệt đối không đơn giản. Dương Phàm cảm thấy thất kinh. nhưng bề ngoài vẫn không chút đổi sắc.
- Ha ha! Lão phu chỉ dựa vào cảm giác. Hơn nữa loại cảm giác này chưa từng nhầm lẫn. Nếu là dược sư. mặc kệ cách ăn mặc và phục sức thế nào. ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Lão già lưng còng như cười như không cười nhìn Dương Phàm. nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. động tác đó quá thật vô cùng tao nhã.
- Cảm giác?
Dương Phàm bán tín bán nghi.
Lạc Thủy lại hoàn toàn không tin. bĩu môi trợn mắt hừ một tiếng nói:
- Gia gia lại nói ba hoa rồi, có phải vừa rồi nghe lén con nói chuyện với Dương công tử hay không?
... A!
- Ngươi không tin cũng thế...
Lão già lưng còng cười khổ nói, chợt lại hỏi Dương Phàm:
- Tiểu huynh đệ. ngươi có ý kiến gì không?
Dương Phàm suy tư một lát. sắc mặt nghiêm túc nói:
- Nếu lời tiền bối nói không giả. vậy chính là dược trung chi vương, ỵ giả chi thánh, thuật y đạo đã đạt tới một cảnh giới thành thạo không thể tưởng tượng. (dược trung chi vương. y giả chi thánh: Vua trong giới dược sư. thánh trong những y nhân)
- Lời nói của tiểu huynh đệ rất có ý tứ. ta thấy ngươi cùng có chút thuận mắt. Năm nay mới mười tám tuổi mà đã có được tu vi và nhân lực như vậy. tạo hóa sau này không nhỏ. Nếu có hứng thú. có thể lưu lại trong thâm sơn tuvệt cảnh này cùng ta một thời gian. ngươi và ta cùng thảo luận nghiên cứu thuật y đạo một chút.
Lão già lưng còng tủm tỉm cười. trong ánh mắt vốn đục ngầu không ánh sáng kia đột nhiên toát ra một tia tinh quang, sau giây lát rồi biến mất. Dương Phàm trong lòng cả kinh. thầm nghĩ xem ra đối phương đã nhìn ra tuổi chính xác của mình rồi sao?
Hắn đã thi triển khô mộc công. giấu kín hơi thở trên người mình xuống đến mức tận cùng. cho dù có thần thức quét qua cũng khó có thể đánh giá tuổi cụ thể của hắn.
- Ý của tiểu huvnh đệ thế nào?
Lão già lưng còng hỏi.
- Dương công tử! Đã như thế ngươi cứ ở lại thôn Dật Hà chúng ta một thời gian.
Lạc Thủy cô nương lộ vẻ chờ mong nói.
- Đa ta tiền bối!
Dương Phàm vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ. Lão già lưng còng trước mắt này trên phương diện y đạo tuyệt đối có trình độ không thể tưởng tượng, nói là cùng nhau nghiên cứu còn không bằng nói truyền thụ kinh nghiệm của mình cho ta.
- Dương huvnh đệ khách khí rồi. Ngươi và ta gặp nhau coi như cũng có duvên. Lão phu cùng biết chút thuật xem tướng, biết được nhân sinh của ngươi sẽ thay đổi rất nhanh. Trước mắt tuy rằng là thời điểm rơi xuống thung lũng. nhưng sau này tạo hóa cùng là không thể hạn lượng.
Lão già lưng còng thong thả nói.
Dương Phàm vừa nghe xong lời ấy, trong lòng lại càng nổi sóng.
Nhân sinh thay đổi rất nhanh không phải là chỉ mình một đêm tán công sao. Từ thiên tài tu tiên cao cao tại thượng biến thành một phế nhân?
Trước mắt đang rơi vào trong thung lũng? Cũng là chỉ thực trạng hiện tại của Dương Phàm. làm việc gì cùng rất ẩn nhẫn. thậm chí còn bị người đuổi giết. Trong tình cảnh đó. Dương Phàm thân mang kỳ ngộ. đạt được Tiên Hồng Giới. chỉ cần nằm gai nếm mật. ẩn nhẫn một thời gian tự nhiên không thành vấn đề.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
Dương Phàm thực sự cảm thấy kính nể. đối với thần thông của lão già này sinh ra một chút kính sợ. Có thể gặp được kỳ nhân như thế ở trong thâm sơn tuyệt cảnh này cũng coi nhu là một cơ duyên của mình.
Người tu tiên truy tìm con đường trường sinh bất tử. bắt buộc phải tự mình trải nghiệm tất cả đau khổ và khảo nghiệm, nếu muốn tu thành chính quả. thiên phú. nghị lực. cơ duyên tạo hóa chính là ba nhân tố quan trọng nhất.
Trong đó cơ duyên tạo hóa là mù mờ bất định nhất.
Dương Phàm cảm giác hiện tại bản thân mình như gặp được đại kỳ ngộ thứ hai trong đời, gặp được kỳ nhân.
- Ha ha! Lão phu chỉ là một người vô danh. nói ra cũng không người nào biết đến. Tiểu huynh đệ cứ gọi ta một tiếng tiền bối là được rồi, không cần chú ý.
Lão già lưng còng hiển nhiên không định nói ra tên thật của mình.
Dương Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái. liền cùng nói chuvện với lão già lưng còng.
- Trong nhà tiền bối chỉ có hai người là ngài và Lạc Thủy cô nương thôi sao?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Đúng vậy! Thực ra đứa cháu gái này của ta vốn là người trong thôn. từ nhỏ đã mất cha mẹ. ta thấy nó thiên phú bất phàm mới nhận nó làm cháu gái. năm nay mới mười sáu tuổi.
Lão già lưng còng cười đáp. trong ánh mắt nhìn về phía Lạc Thủy lộ ra vài phần từ ái.
Sau đó. Dương Phàm lại lĩnh giáo lào già lưng còng một số kiến thức y đạo. rất nhiều vấn đề đều vô cùng sâu xa và khó hiểu. Nhưng bất kể Dương Phàm hỏi cái gì. lão già lưng còng đều có thể nhất nhất giải đáp. Hơn nữa bình tĩnh suy một ra ba phân tích bản chất vấn đề vô cùng sâu sắc.
Cho đến lúc này. Dương Phàm đã hoàn toàn tôn sùng và bội phục lão già lưng còng này.
Theo thời gian trôi qua. những vấn đề Dương Phàm hỏi không còn giới hạn trong y đạo nữa. mà mở rộng cả sang phương diện luyện đan và thảo mộc. Học thức về luyện đan và thảo mộc cũng có quan hệ chặt chẽ với y đạo.
Kết quả khiến Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện lão già lưng còng này trong hai phương diện đó đồng dạng có trình độ không thể tưởng tượng nổi, đối với vấn đề của Dương Phàm cũng đều là tri vô bất đáp (biết sẽ nói. không biết không nói).
Hỏi đáp. hỏi đáp. Dương Phàm đơn giản nói ra những nghi hoặc về Luyện Đan Thiên. Thảo Mộc Thiên và một số nghi hoặc khác. Mấy vấn đề này lại có chút khó khăn. lão già lưng còng nhíu mày suy tư một lát. với học thức uvên bác và kinh nghiệm phong phú của hắn vẫn có thể giúp đỡ Dương Phàm như cũ, phân tích ra thực chất của vấn đề.
Cao nhân. tuvệt đối là cao nhân!
Dương Phàm cảm thấy mừng rỡ. ngay cả tâm tư về nhà cũng không còn. hiện tại hắn quả thật dự định ở lại nơi này một chút thời gian. Không lâu sau. sắc trời đã tối, Lạc Thủy đã chuẩn bị một chút thức ăn nhà nông đơn giản.
Dương Phàm phát hiện trong những thực vật đó có rất nhiều loại đều là dược liệu. đặt ở trên bàn liền trở thành dược thiện. Theo lý thuvết. dược thiện bình thường hương vị cũng không được tốt. khó có thể nuốt trôi
Nhưng Lạc Thủy cô nương trù nghệ rất tốt. cùng không biết sử dụng thủ đoạn gì mà khiến cho thức ăn đầy bàn đều có hương vị ngọt ngào dễ ăn. mầu sắc hương vị đều hoàn mỹ. Hơn nữa. sau khi ăn dược thiện liền cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể ôn nhuận vô cùng. dường như được tẩy rửa một lần vậy.
Dương Phàm chỉ ăn mấy miếng liền như nghiện, không khỏi ăn nhiều hơn một chút. không kìm lòng được lân tiếng khen:
- Trù nghệ của Lạc cô nương thật tuyệt!
Lạc Thủy hé miệng cười:
- Công tử nếu thích ta có thể mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn.
Dương Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp. cảm giác thôn Dật Hà này thật đúng là an nhàn. Nếu là một người bình thường, ở một nơi thế ngoại đào nguyên như thế này, cưới một nữ tử như vậy làm vợ, yên ổn sống qua ngày. không lo chiến loạn. chẳng phải rất yên vui hay sao?
Dương Phàm không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía lão già lưng còng. ngày nào cũng được hưởng thụ thức ăn ngon như này. Nhưng hắn thấy lão già lưng còng liếc mắt nhìn Lạc Thủy một cái. hừ nhẹ một tiếng:
- Bình thường sao không thấy ngươi làm những món ăn ngon như vậy...
Trong lời nói của lão già lưng còng có vài phần hương vị chua xót. không khỏi khiến Dương Phàm ngạc nhiên. Hai ông cháu này thật là có ý tứ.
Lạc Thủy nghe xong. trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. lại len lén nhìn Dương Phàm một cái. cúi đầu không nói à.
Sau khi cơm no rượu say. Dương Phàm lại bắt đầu thỉnh giáo lão già lưng còng. Trong thời khắc này. ánh mắt hắn dừng lại ở trên chân tàn phế của đối phương, rốt cục không kìm nổi lên tiếng hỏi:
- Tiền bối! Ngài nếu có được y thuật vô thượng, vì sao không trị liệu bệnh trên người mình?
Hắn sớm nhìn ra lão già lưng còng nếu trên đùi không có thương tích. trong cơ thể cũng có bệnh.
- Đương nhiên là trị không hết. nếu có thể trị được. lão phu còn có thể đứng ở nơi đây sao?
Lão già tàn phế không ngờ liếc mắt khinh thường nói.
- Trị không hết?
Vẻ mặt Dương Phàm quái dị và nghi hoặc. lão già tàn phế này thông hiểu y thuật như thế. chẳng lẽ ngay cả chút thương thế ấy cũng trị không hết.
- Lẽ nào lão phu lại đi lừa ngươi.
Dương Phàm hơi trầm ngâm. trong lòng vẫn không tin, thuận miệng liền hỏi:
- Nếu đã như vậy, không bằng tiền bối để tại hạ thử xem.
Trong mắt hắn. mấy loại bệnh kinh mạch tắc nghẽn, xương cốt bị gẫy này hoàn toàn không đáng nói. Lão già tàn phế vừa nghe xong lời này liền cười ha hả nói:
- Bệnh này của ta ngươi không có khả năng chữa khỏi. Ngươi nếu có được đại năng đó ta sẽ truyền toàn bộ sở học cả đời này cho ngươi, ngay cả đứa cháu gái yêu quý này cũng có thể gả cho ngươi.
Lão già tàn phế này không ngờ vẻ mặt tự tin. hoàn toàn không tin Dương Phàm có thể trị được bệnh cho mình.