Kỳ thật, tư chất kiếp này cùa Dương Phàm cũng chỉ sàn sàn như kiếp trước, tương đối binh, thường.
Tuy nhiên, gia đình mà hắn sinh ra không tẩm thường, nhãn giới vượt xa người bình thường.
Phụ thân Dương Lâm hắn chính, là Thành, chù của Lâm Viễn Thành, một trong một trăm lẻ tám. thảnh, cùa Ngư Châu, thân phận cao quý, có thể coi là bá chù nhất phưcmg. sánh ngang với Tinh. Quân ở Tinh. Hà thế giới.
Còn nữa, Đại công từ Dương Cương và Nhị công từ Dương Đông đều là tuyệt thế thiên, tài. thiên kiêu chi từ. bễ nghễ cùng thế hệ. như một ngôi sao rực sáng.
So với đó. Dương Phàm rất được kv vọng lại có thiên, phú tư chất khá ảm đạm.
Dù là thất vọng nhưng chung quy vẫn chính là cốt nhục thân sinh, cùa mình.
Lúc này. ánh. mắt Dương Lâm khi nhìn Dương Kỳ mặc đù vẫn vô cùng quan tâm nhưng cũng không quá chờ mong.
Mẹ để Nam Cung Nguyệt lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả! Đối với Dương Phàm là con út nên càng cưng chiều và quan tâm. Loại tình cảm này thậm chí còn vượt qua cả Đại công từ và Nhị công từ.
Chỉ là Tam công từ Dương Kỳ so với bất cứ đứa nhò nào đều hiểu chuyển, hcra. đa số thời gian đều lâm vào ngù say.
Ba tháng sau. Dương Phàm dưới sự cổ vũ cùa Nam Cung Nguyệt đã bắt đầu biết đi.
Khác với những đứa trừ khác, Dương Phàm chỉ lay động mấy cái rồi sau đó chậm rãi đứng lên. bắt đầu đi lại.
- Tam công từ thật thông minh!
Nha hoàn, gia đinh trong Phù Thành chù hết lòi khen ngợi.
- Chưa từng nhìn thấy đứa nhò nào thông minh như vậy!
Lão già chuyên chăm cây cảnh tươi cười nói.
- Mấy vị công từ của Thành chù đại nhân đều là kỳ tài kinh diễm, người sau càng mạnh hơn người trước. Lúc trước khi Đại công từ còn nhỏ, Thành chù đại nhân đã xưng hắn là kỳ tài trăm năm khó gặp! Chỉ mất bảy tám trăm năm đã Tần chức cảnh, giới Chân Tiên! Mà nay. qua mười vạn năm đã Tần chức Đại La Kim Tiên!
- Nhị công từ xuất thế không lâu. Thảnh chù đại nhân đã vô cùng kinh, hỉ, xưng hắn là kỳ tài ngàn năm khó gặp. Kết quả đùng tới mấy vạn năm thời gian cũng đã tắn chức cảnh, giới Kim Tiên, tư chất còn mạnh, hơn cả Đại công từ!
Một gã văn sĩ nho nhã trong phù cười nói.
Nhìn tinh. cảnh. này. địa vị cùa hắn trong phù cũng không thấp.
Mọi người khi nhìn về hắn, ánh mắt luôn tràn ngập kính sợ.
Hóa ra vị văn sĩ nho nha này từng là lão sư cùa Nhị công từ.
Những gia đinh, nha hoàn còn lại không khỏi hô lên:
- Hai vị công từ trước đó đều kinh nhân như vậy, biểu hiện trước mắt của vị Tam công từ này vượt xa hai vị trước, vậy thiên, phú của ngài không phải là càng thêm, đáng sợ sao?!
Những gia đinh, và hạ nhân này đều âm thầm phòng đoán, tràn ngập mong chờ đối với đứa trẻ vừa biết đi này!
Mà trong mắt vị văn sĩ nho nhã lại hơi lộ ra một tia trào phúng.
Có ai biết rằng vị Tam công từ nhìn như có trí tuệ vô song này lại không có thiên phú đặc biệt ưu tú. đặt trong gia tộc Thảnh chù cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Khi mới một tuồi, đa số con nít thường vừa mới tập chững, tập đi. đa phần là hiếu động, lê bò.
Trong khi Dương Phàm lại thường ở một mình, ngồi ở hậu viên Kính. Nguyệt Hồ của Phù Thành, chù!
Tại Thượng giới, trong những phù đệ bình thường đều có các động thiên, huống chỉ là của Thành chù.
Bên trong Phù Thành, chù có một phiến thiên địa, được bố trí trận pháp, bên trong tràn ngập linh khỊ hậu viên có chu vi rộng tới vạn dặm.
Kính Nguyệt Hồ chính là một noi có phong cảnh, yên tĩnh, tú lệ ở hậu viên của Phù Thành chù.
Toàn bộ mặt hồ trong xanh, yên lặng!
Dương Phàm nghe hạ nhân nói Kính. Nguyệt Hỗ chính là đo Dương Lâm dùng đại thần thông tạo ra khi Nam Cung Nguyệt bước vào Phủ Thảnh, chù.
Kiếp này, sau khi trải qua Luân Hồi sinh từ. hắn không thích sự náo động, ầm ĩ, chỉ thích, dừng chân ở mảnh đất yên tũứụ tú lệ này!
Hắn khoanh, chân ngồi bên hồ, nhắm hai mắt lại. cảm thụ làn gió nhè nhẹ bên cạnh, mặt nước nôi gợn sóng li ti, mùi hoa thơm thoang thoảng truyền tới.
Cả người hắn như đung nhập vào cảnh, vật bổn phía, trở thành một bộ phận trong đó.
Nếu Dương Phàm không phải là một đứa trẻ. nhũng người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cho rằng trước mắt mình là một cao nhân đang tham ngộ đại đạo.
Lúc này. Dương Phàm câm nhận được một ánh mắt rất dịu đàng, quan tâm từ lương đình
trong hoa uyển phía sau.
Không cần triển khai cảm quan, hắn cũng biết đó là mẫu thânNam Cung Nguyệt.
- Mẹ. mẹ một mình, tới hậu viên này là để xem tam đệ sao?! Tam đệ hắn hiểu chuyện, lại có nha hoàn và hạ nhân chiếu cố, mẹ còn lo lắng điều gì?
Không biết từ khi nào. Nhị công từ Dương Đông đã tới bên cạnh. Nam Cung Nguyệt.
Hắn mặc một thân áo trắng, thân ảnh. cao gầy. khuôn mặt tuấn tú. ánh mắt như sao. Hắn có một vẻ đẹp khiến người khác phải rất bị thu hút, thậm chí khiến nhiều nữ nhân phải ảm đạm thất sắc.
- Đúng thỊ Kỳ nhi có thể nói là người ta ít lo lắng nhất trong ba huynh, đệ các con! Từ khi ra đời, nó chưa từng khiển ta vất vả lo lắng gì. thậm chí ngay cả khi sinh, nở cũng không chút thống khổ, đau đớn!
- Điều này không phải là tốt sao?! Một đứa con hiểu chuyện khiến mẹ bớt lo không phải là điều đáng mừng sao!? Mẹ nên lấy đó làm tự hào mới đúng!
Dương Đông lại cười nói. Dù thiên tư hắn thông minh tuyệt đỉnh như cũng không đoán ra được tâm tư cùa mẫu thân.
- Nó chưa bao giờ khóc, chưa bao giờ gây chuyện, không có gì vượt quá đòi hỏi. Điều này khiển trong long ta càng thêm, áy náy! Là một người mẹ. ta cũng không làm được gì cho nó!
Trên. khuôn mặt tú lệ cùa Nam Cung Nguyệt tràn đầy tình cảm phúc tạp. tiệp tục nói:
- Cha ngươi nói thiên phú cùa nó cũng không tốt, ngày sau cũng không có nhiều thành tựu. Nhưng trong lòng mẹ lại có một cảm giác, đứa nhò này nhất định không đem. giản!
Trước mặt Dương Đông, Nam Cung Nguyệt nói hết tâm tư của mình.
- Đúng thể, Tam đệ quả không đơn giản. Nó chưa từng có yêu cầu gì. đa số thời gian đều tĩnh tọa, chẳng lẽ là đang tu luyện?
Trong ánh. mắt Dương Đông trân ngập tò mò và nghi hoặc.
Nếu không phải khi sinh ra, trong động phù này có cấm chế cường đại cách trở, không có ngoại ma xâm lấn, hắn thậm chí đã hoài nghi Tam đệ cùa mình đã bị người ngoài nguyên thần đoạt xá.
Khả năng đoạt xá hoàn toàn có thể bài trừ! Sự thật cũng đúng như thế, Dương Phàm Luân Hồi chuyển thế tới đây. không có chút bài xích bào với thân thể này!
-Tu luyện?!
Ánh. mắt Nam Cung Nguyệt hoi sáng lên. đường như nghĩ tới điều gì!
Dương Đông nhanh chóng hiểu ý. cùng mẹ mình nhìn nhau, vỗ vỗ tay:
- Tam đệ hiểu chuyện nliưvậy, lại vừa biết tĩnh tu. Sao không truyền thụ phương pháp tu luyện cho nó!?
- Có phải là quá sớm hay không?! Mẹ cảm thấy hẳn là tìm một lão sư vỡ lòng, truyền thụ học thức cho nó! Qua vài năm. nữa để nó tu luyện, cũng chưa muộn!
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Nguyệt khẽ nhíu.
- Nếu nói tới lão sư vỡ lòng, ai còn thích họp hơn mẹ chứ?!
Trong mắt Dương Đông tràn đầy hứng thú.
Không hiểu sao. đối với Tam đệ này. hắn vô cùng hứng thú và hiếu kỳ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Dương Phàm.
“Mẹ muốn dạy vỡ lòng cho ta sao?!”
Thần sắc Dương Phàm vẫn như cũ, không biểu lộ sự thích thú hay không hài lòng!
- Đúng thể, Kỳ nhi con thông minh, hơn những đứa trẻ bùứi thường nhiều lắm. đã có thể học vỡ lòng rồỊ thậm chí được truyền thụ phương pháp tu luyện!
Nam Cung Nguyệt ôm lấy hắn vào lòng, trong mắt tràn ngập sự quan tâm và yêu thương.
- Con nghe mẹ!
Dương Phàm suy nghĩ một chút, chung quy cũng không từ chổi!
Đây không chỉ vì con đường diễn hóa uẩn Sinh Kỳ mà còn là vì ở đòi trước, Dương Phàm thiếu mất điểm này.
Đời trước, khi hắn từ Thiên cẩm Nội Hải trở về. người mẹ Dương thị đã qua đời. Mặc đù đây không phải là người thân sinh, ra hắn.
Bất kể là Thượng giới hay hạ giới, sau khi một con người ra đời phải nhận được sự giáo đục vỡ lòng, có được tri thức về thế giới, cuối cùng mới thích ứng với môi trường xung quanh.
Tinh Thiên, thế giới cũng như vậy. huống chỉ là Phù Thành chù.
Khi tiếp nhận vỡ lòng, Dương Phàm cũng biểu hiện ra trí tuệ siêu nhân!
Như lòi nói cùa Nam Cung Nguyệt:
- Hoàn toàn không nhìn ra đứa nhò này lại có năng lực nhìn một lần là không bao giờ quên! Giờ cũng chỉ mới là một tuổi mà thôi!
Rất nhiều hạng người thiên tư tuyệt đùứụ khi còn thiếu niên đã có năng lực gặp qua điều gì là không bao giờ quên, hơn nữa lại là dưới tình, huống chưa tu luyện, tới cảnh giới cao.
Ví dụ như Nhị công từ Dương Đông của Phù Thành, chù. Khi hắn mới là một hài đồng, cơ bản gặp qua điều gì là khó có thể quên được.