Pháo đài trên biển Thiên Nhạc Viên dừng lại ở hải vực cách Thiên Nho Đảo hơn một ngàn dặm. Chúng trưởng lão Kim Đan ở Thiên Thư Các nhanh chóng phân phối kế hoạch. Trải qua hai bên Chấp Pháp trưởng lão cùng Chấp An trưởng lão cạnh tranh, cuối cùng rốt cuộc thương nghị ra trình tự đi phường thị trên đảo. Vài trưởng lão Kim Đan Tiết Nhân là đội ngũ ra ngoài đầu tiên. Mấy trưởng lão Kim Đan Dương Phàm là đội ngũ xuất phát đợt thứ hai.
Kế đó là đội ngũ do Từ Lập, Nghiêm Xuyên... dẫn đầu.
Bởi diện tích Thiên Nho Đảo khá lớn vì phòng ngừa tu sĩ cấp thấp tản ra và tiện liên hệ, mỗi người đều có lệnh bài thân phận cùng Thần Tấn Phù độc hữu của Thiên Nhạc Viên. Cứ như vậy, lúc rời Thiên Nhạc Viên liền có thể chiếu cố lẫn nhau.
Đầu tiên là một đội tu sĩ Tiết Nhân xuất phát bay đi Thiên Nho Đảo, giới hạn là nửa tháng. Nói cách khác Dương Phàm còn phải chờ nửa tháng, mới có thể đi Thiên Nho Đảo. Trong lúc này, nhiệm vụ các tu sĩ còn lại trên Thiên Nhạc Viên là phải trấn thủ pháo đài trên biển.
- Nơi đây chiến thuvền cùng pháo đài trên biển rất đông dễ gây xung đột. Mọi người đều ở trên pháo đài cố gắng không cần rời đi để tránh chọc phải chuyện. Từ Lập phân phó với các con cháu gia tộc.
Đại trưởng lão họ Diệp không có trên đảo, các trưởng lão Kim Đan phải biết khiêm nhường. Các tu sĩ bay giữa không trung, bình thường có thể thấy được hình bóng tu sĩ bậc cao, có thể thấy nơi này cường giả vô số.
Thực lực Thiên Nhạc Viên đặt ở nội hải tuy rằng coi như không tệ nhưng đi tới nơi này cũng không quá nổi bậc. Ánh mắt Dương Phàm thoáng nhìn qua phát hiện cách Thiên Nhạc Viên ngoài mười dặm cũng có một tòa pháo đài trên biển. Tòa pháo đài trên biển này là một tòa thành phạm vi năm sáu dặm, một lần ở bên trong bay ra bảy tám tu sĩ Kim Đan bậc cao thanh thế hùng mạnh. Bằng vào cảm quan toàn tri, Dương Phàm còn cảm ứng được trong tòa thành kia truyền đến thần thức cấp bậc Nguyên Anh KỲ quét nhìn. Loại pháo đài cỡ lớn này, bình thường đều sẽ có lão quái Nguyên Anh Kỳ tọa trấn. Chúng cường giả Kim Đan Thiên Nhạc Viên phụ trách trấn thủ pháo đài không dám thả lòng chút nào, trong thời gian này cùng không thể tu luyện. Dương Phàm chờ thời gian trôi qua rất chậm hết sức khô khan. Trong lúc nhàn nhẹ không có chuyện gì, hắn lại nhớ tới Ngư Dương Quốc có thân nhân, bằng hữu, lão sư còn nhớ thương bóng hình xinh đẹp kia.
"Bọn họ có khỏe không?"
Trong đầu Dương Phàm hiện ra từng bóng người quen thuộc. Phụ thân, đệ đệ, mẫu thân Dương Thị, muội muội, Lâm Chung, đệ tử, Hồ Phi, còn có Vũ Văn gia tộc, Dương Gia Bảo, y quán của mình... Cuối cùng tiên tử hoàn mỹ lục nhạt mông lung kia liên tiếp xuất hiện trong đầu.
"Vũ Tịch à, xa cách sáu bảy năm nàng có thể quên ta hay không?"
Dương Phàm hít sâu một hơi trong lòng lại có vài phần lo lắng, nhanh chóng nhớ tới duyên phận cùng vài lần gặp gỡ giữa mình và Vân Vũ Tịch. Có thể là trời cao khảo nghiệm, hắn cùng với Vân Vũ Tịch kết giao lại gặp phải nhiều cản trở như vậy. Nhớ tới Vãn Vũ Tịch hắn lấy ra chiếc sáo ngọc màu xanh trong suốt lộ ra cổ văn xa xưa. Đây là tín vật đính ước Vân Vũ Tịch lưu lại cho hắn trước khi đi. Lúc đó ở Dược Tiên cốc, Dương Phàm cũng đưa Thông Linh Ngọc Trụy của mẫu thân trao cho Vân Vũ Tịch, đây vốn là bảo vật truyền thừa của Dược Tiên cốc. Lúc này chạm tới chiếc sáo Dương Phàm cảm giác được nó bất phàm, chất liệu càng không nhìn thấu được.
"Có thể xem ra, giá trị chiếc sáo ngọc này bất phàm, nhất định là vật Vũ Tịch yêu thích. Nàng đưa vật này cho ta có thể thấy vô cùng dụng tâm."
Trong lòng Dương Phàm một mảnh vui vẻ, ở trong lòng hắn tự nhủ:
"Ngư Dương Quốc, Dược Tiên cốc, Tam u Lão Ma, cuối cùng có một ngàv, ta sẽ trở về Bắc Tần!"
Bỗng nhiên. Dương Phàm cảm ứng được sáo ngọc trong tay khẽ run dường như sinh ra cộng hưởng thần bí. Xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Dương Phàm máy động hắn sẽ không cho rằng cảm ứng này đến từ Vân Vũ Tịch chủ nhân chiếc sáo ngọc này, ở đây cách xa Bắc Tần ít nhất mấy trăm ức dặm, ngay cả cảm ứng Tam u Ma Diễm cũng bởi khoảng cách xa xôi mà bị gián đoạn. Bỗng nhiên, một đạo độn quang bay từ một hướng trong hải vực tới mục tiêu đúng là Thiên Nhạc Viên.
- Kẻ nào!
Chúng tu sĩ trên Thiên Nhạc Viên thất kinh. Dương Phàm cảm giác sáo ngọc trong tay khẽ run cộng hưởng, hắn có một loại cảm giác độn quang bay tới có liên quan tới sáo ngọc trong tay mình. Hắn vừa thu hồi sáo ngọc nhưng phát hiện một đạo thần thức đã tập trung vào mình. Chỉ trong nửa khắc một đạo ánh sáng giáng xuống Thiên Nhạc Viên, một nữ tử tiên tử trác việt, áo quần trắng khiết không nhiễm hạt bụi hạ xuống. Nữ tử này diện mạo khuynh tuyệt lệ, khí chất ưu nhã, trên người có một cỗ khí chất như thi họa nhìn giống như một thiên kim tiểu thư hiểu tri thư lễ nghĩa. Dương Phàm cả kinh hắn từ trên người nữ tử này cảm nhận được một cỗ khí tức cùng loại với Đặng Thi Dao. Hơn nữa cỗ hơi thở này càng nồng đậm lộ ra khí tức trầm lắng xa xưa.
Xem thế này, nữ tử kia hẳn là đại tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
- Thất Hương Ngọc Hồn Địch!
Nữ tử kia vừa thấy Dương Phàm thu hồi sáo ngọc kinh hô một tiếng, tay nàng nâng một chiếc cổ tiêu không lâu trước cũng khẽ run run.
- Tu sĩ Nho môn!
Từ Lập kinh hô một tiếng, mọi người vội bay tới.
- Người tới từ phương nào vì sao xâm nhập Thiên Nhạc Viên ta?
Nghiêm Xuyên trầm giọng nói.
- Các vị đạo hữu chớ trách, tiểu nữ Nam Cung Ức Tuyết, đệ tử Thánh Nho Môn. Sở dĩ xông vào quý địa đều là bởi Thiên Phong Tuyệt cốc Tiêu trong tay có cảm ứng.
Nữ tử nho quần dịu dàng hành lễ, đôi mắt sáng ngời ưu nhã tự nhiên, mỹ lệ xuất trần tạo ra một cảnh đẹp vừa lòng đẹp mắt.
- Thánh Nho Môn? Tiểu thư đúng là đệ tử Thánh Nho Môn.
Từ Lập đầy kinh ngạc vội khách khí nói:
- Nam Cung tiểu thu tới thăm Thiên Nhạc Viên này, là vinh hạnh.
Bọn người Nghiêm Xuyên cũng kinh dị vô cùng hiển nhiên khiếp sợ danh hào Thánh Nho Môn. Nam Cung ức Tuyết chỉ là báo thân phận Thánh Nho Môn, chúng tu sĩ Thiên Nhạc Viên đối với nàng liền khách khí có thừa.
Vù vù!
Đúng lúc này, lại có hai đạo chính khí Nho môn cùng loại bay tới từ phương xa, buông xuống Thiên Nhạc Viên. Đó là hai thư sinh thanh niên, mặc nho bào khí vũ hiên ngang, hai người đều là tu vi Kim Đan trung kỳ.
- Minh Phương, Ngụy Đông, các ngươi sao cùng tới đây?
Nam Cung ức Tuyết cau hàng mi thanh tú.
- Ta thấy sư muội vội vàng bay đi, cho rằng có đại sự gì, chúng ta lo lắng cho nên mới đuổi theo.
Một thanh niên thư sinh trong đó đáp. Ba người này đều là đệ tử Thánh Nho Môn, chúng trưởng lão Kim Đan Thiên Nhạc Viên không dám chậm trễ đưa ba người vào Thiên Thư Các nhiệt tình tiếp đãi. Trải qua một phen giới thiệu khách sáo Nam Cung ức Tuyết dời đôi mắt sáng về phía Dương Phàm vẻ mặt chân thành nói:
- Vị Dương dược sư này, ngài có thể lấy ra Thất Hương Ngọc Hồn Địch cho ta xem được không.
- Cái gì! Sư muội nói là trong tay người này có Thất Hương Ngọc Hồn Địch một trong cửu đại nhạc khí chí bảo?
Minh Phương cùng Ngụy Đông hai thư sinh sắc mặt kinh hãi, ánh mắt cùng lúc quét về phía Dương Phàm.
- Thất Hương Ngọc Hồn Địch?
Dương Phàm nao nao tay lấy ra tín vật đính ước với Vân Vũ Tịch. hỏi:
- Các người nói là vật này?
Chiếc sáo ngọc này vừa lấy ra, Thiên Phong Tuyệt cốc Tiêu trong tay Nam Cung ức Tuyết liền cũng phát sinh một tiếng âm vang trầm thấp. Hai kiện chí bảo nhạc khí ở trong phòng cảm ứng cộng hưởng với nhau giống như lão bằng hữu nhiều năm không gặp ngồi xuống nói chuyện phiếm.
- Thất Hương Ngọc Hồn Địch! Thật là Thất Hương Ngọc Hồn Địch!
Nam Cung ức Tuyết mừng rỡ như điên.
- Có người nói. Thất Hương Ngọc Hồn Địch là chí bảo nhạc khí thích hợp nhất cho nữ tử sử dụng, có thể tẩy rữa tâm linh, nâng cao ngộ tính tinh thần cùng cảnh giới linh hồn. Vật này chính là chí bảo nhạc khí Nho môn cùng Thiên Phong Tuyệt cốc Tiêu là một âm một dương, trời sinh tuyệt phối...
Một thanh niên Kim Đan lẩm bẩm nói.
Còn Nam Cung ức Tuvết càng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía sáo ngọc trong tay Dương Phàm.
Thất Hương Ngọc Hồn Địch? Cửu đại nhạc khí chí bảo?
Dương Phàm ngơ ngác nhìn sáo ngọc trong tay, hắn không ngờ tới Vân Vũ Tịch lại tặng cho mình bảo vật quý trọng như vậy. Nghĩ tới đây, hắn tưởng niệm Vân Vũ Tịch lại sâu sắc hơn vài phần. thầm nghĩ:
"Xem ra tình cảm Vũ Tịch đối với ta càng sâu sắc thân thiết hơn."
So với tình nghĩa thâm hậu của Vân Vũ Tịch bản thân Dương Phàm thậm chí sinh ra xấu hổ.
- Vị Dương dược sư này, dù sao ngài không phải tu sĩ Nho môn. Thất Hương Ngọc Hồn Địch này là chí bảo nhạc khí thích hợp với nữ tu. Không bằng thế này, ngươi ra một cái giá. bán cho ta.
Một thư sinh thanh niên nói.
- Thất Hương Ngọc Hồn Địch chính là chí bảo nhạc khí vật báu vô giá nào có thể mua bán như vậy?
Nam Cung ức Tuyết yếu ớt thở dài nói với Dương Phàm:
- Nếu như Dương dược sư nguyện ý, ta dùng Thiên Phong Tuyệt cốc Tiêu này đổi lại Thất Hương Ngọc Hồn Địch của ngài. thế nào?
- Thiên Phong Tuyệt cốc Tiêu này cũng là một trong cửu đại nhạc khí chí bảo, phong cách phóng khoáng, càng thích hợp cho nam tử sử dụng.
Trong mắt Nam Cung ức Tuyết lộ ra vẻ chờ mong.
- Không đổi.
Dương Phàm chỉ nói hai chữ dứt khoát lưu loát.
- Dương tiểu tử, ngươi dám cự tuyệt yêu cầu của sư muội, nàng chính là kỳ tài ngàn năm Thánh Nho Môn sư tôn cùng tông môn...
Thư sinh thanh niên bênh cạnh phẫn nộ quát lại bị Nam Cung ức Tuvết cắt đứt:
- Không được làm khó người khác! Cửu đại nhạc khí chí bảo đều là chú ý duyên phận, người có duyên mới có thể sở hữu.
- Dương dược sư nếu như ta thêm hai kiện Pháp Bảo trung phẩm, năm khối thượng phẩm linh thạch, thậm chí thêm một nhân tình của Nam Cung ức Tuyết ta ngài có đồng ý giao dịch không?
Nam Cung ức Tuyết gia tăng vốn gốc.
Dương Phàm có thể nhìn ra được tâm tính nữ tử này có phần kiêu ngạo, tự thân thanh cao có chút giống như Đặng Thi Dao.
- Không, dù là cô có đưa ra mười kiện Pháp Bảo đỉnh cấp. Dương mỗ cũng sẽ không đổi.
Thái độ Dương Phàm kiên quyết.
Nam Cung ức Tuyết cảm thấy bất ngờ nhưng bình tĩnh hỏi:
- Đây là vì sao? Ngài không phải tu sĩ Nho môn lại thân là nam tử, Thất Hương Ngọc Hồn Địch đối với ngài không hề có tác dụng.
- Nam Cung tiểu thư. Thất Hương Ngọc Hồn Địch này là do một vị bằng hữu ta tặng cho, cô nói Dương mỗ làm sao có thể lấy nó giao dịch ra ngoài?
Dương Phàm cười hỏi ngược lại.
- Bằng hữu tặng cho?
Nam Cung ức Tuyết cảm thấy không thể tin được. lại hỏi:
- Bằng hữu của ngài là một nữ tử nàng cũng yêu thích nhạc khí?
- Đúng vậy, tiếng địch nàng thổi. Dương mỗ cả đời khó quên.
Dương Phàm thấp giọng nói.
Nam Cung ức Tuyết nghe lời này, đôi mắt lóe sáng kỳ dị chợt khẽ than thở:
- Nàng kia khẳng định là hồng nhan tri kỷ của Dương dược sư.
- Cô có thể kết luận như thế?
Dương Phàm ngạc nhiên nói.
- Bởi vì phàm là nữ tử yêu thích âm nhạc đều không thể khống chế mị lực của Thất Hương Ngọc Hồn Địch. Nếu như vị nữ tử kia nguyện ý đưa nhạc khí như vậy tặng người, có thể thấy được địa vị nam tử đó ở trong lòng nàng. Phàm là được Thất Hương Ngọc Hồn Địch nhận chủ đều là kỳ nữ xuất chúng thế gian. Dương dược sư thật làm người ta ghen tị hy vọng ngài đừng phụ tâm ý chủ nhân sáo ngọc này.
Nam Cung ức Tuyết lộ vẻ yêu thích ngưỡng mộ, cuối cùng khẽ thở dài:
- Nếu như thế. Thất Hương Ngọc Hồn Địch cùng ta vô duyên dù là lấy được cũng không thể được nó chân chính thừa nhận.
Dứt lời nàng đứng dậy cáo từ, nhẹ nhàng lướt đi, trong thần sắc vài phần buồn bã. Còn hai thanh niên Kim Đan cũng hâm mộ nhìn Dương Phàm vài lần lướt bay đi.