Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt biển mênh mông vô cùng vô tận, hai luồng sáng một trước một sau, vừa đánh vừa chạy.

- Ha ha ha... Để xem ngươi chạy đâu cho thoát?

Âm Hồn thượng nhân điều khiển một thanh đoản kiếm hắc ngọc, tia sáng màu đen chớp lóe gào thét trên mặt biển.

Mà Thạch Thiên Hàn thân mặc một kiện Pháp bảo phòng ngự trung phẩm, cầm trong tay Ma Hoàng Kiểm, rõ ràng bị rơi vào thế hạ phong, chạy trối chết.

Luận về thực lực, Thạch Thiên Hàn tu luyện Cửu u Ma Công, thực lực gần đạt tới Nguyên Anh Kỳ, nếu so với Âm Hồn thượng nhân cùng chỉ kém một hai phần.

Cho nên, ba ngày gần đây, tuy rằng hắn vẫn ở thế hạ phong, nhưng thực chất cùng không có bị thương tổn gì.

Âm Hồn thượng nhân lúc đầu trong lòng mừng thầm, nhưng trải qua ba ngày truy kích, hắn mơ hồ cảm thấy rõ ràng là Thạch Thiên Hàn đang kéo dài thời gian.

Trong khi vừa đánh vừa chạy, hai người đã phi hành xa mấy vạn dặm trong hải vực.

Rốt cục, ba ngày sau thoáng cái, thân hình Thạch Thiên Hàn ngưng một chút, Ma Hoàng Kiếm trong tay chém ngang ra, kiếm khí giống như một con rồng màu đen rít gào tạm thời đánh lui Âm Hồn thượng nhân.

Ngay sau đó, trên người hắn nổi lên một trận ma khí quỷ dị, ma khí quanh quẩn toàn thân hắn giống như từ trong vực sâu không đáy truyền tới.

- Ma... Thần... Phụ... Thể!

Vài cái thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Thạch Thiên Hàn thốt ra, vang vọng trên không trung, dường như là từ trong vực sâu Cửu u truyền tới.

"Ầm!"

Thân thể của Thạch Thiên Hàn trở nên tăng lớn cao tới hai trượng, giống như một ngươi khổng lồ, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ phủ xuống, khiến tâm thần Âm Hồn thượng nhân trấn động.

Bởi vì tại trong nháy mắt đó, thực lực của Thạch Thiên Hàn hoàn toàn tăng lên tới đẳng cấp Nguyên Anh Kỳ.

Chẳng những thế, chợt một uy áp càng thêm khủng bố, từ trên người Thạch Thiên Hàn dâng lên, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một vực sâu tối đen, dần dần hóa thành một cái bóng Ma Thần viễn cổ cao tới mười trượng.

-Cái gì! Ma Thần Phụ Thể...

Âm Hồn thượng nhân theo bản năng thối lui lại mấy bước.

Thạch Thiên Hàn thi triển bí thuật Ma Thần Phụ Thể, thậm chí thực lực còn còn vượt cao hơn một bậc so với hắn một cường giả Nguyên Anh nhãn hiệu lâu đời như vậy.

"Ta không thể đánh bừa cùng hắn, bí thuật này khẳng định không thể duy trì thời gian được bao lâu, chỉ cần kẻo dài một lát, chờ hắn hư thoát rồi..."

Âm Hồn thượng nhân hơi nheo hai mắt lại, hiện lên vẻ hung ác và trào phúng.

"Vù! Vèo!"

Thân hình Âm Hồn thượng nhân chợt nhoáng một cái, lập tức rời xa một khoảng cách với Thạch Thiên Hàn, trong lòng lại quyết định chủ ý, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thế nhưng, sau khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể xong, cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn hắn vẻ châm chọc.

"Vèo!"

Ngay sau đó, người khổng lồ hai trượng cao, cùng với bóng Ma Thần sau lưng này, đồng thời biến mất.

Dưới sóng biển nhấp nhô, bóng dáng Thạch Thiên Hàn lại toàn bộ biến mất.

"Như thế nào đột nhiên mất tích rồi..." Âm Hồn thượng nhân có cảm giác không ổn, có một loại cực dự cảm không tốt.

Cảnh này từng xuất hiện trên Lưu Ly Hàn Tinh Xà.

- A! Không xong!

Âm Hồn thượng nhân đột nhiên bừng tỉnh, mặt xám như tro tàn:

- Bị lừa rồi...

Cùng lúc ấy, ở nơi nào đó ngoài mấy vạn dặm trong hải vực. Mặt biển gió êm sóng lặng.

Dương Phàm đang chạy trốn, đột nhiên dừng lại, giằng co cùng Cù Việt.

- Âm Hồn thượng nhân quả nhiên co cảnh giảo hoạt! Nếu như thế, nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi...

Trong giọng nói của Dương Phàm lộ ra một tia sát ý và lạnh băng thấu vào xương tủy.

- Giết ta?

Cù Việt cười lạnh không thôi, hắn thừa nhận chính mình rất khó giết chết Dương Phàm, đối phương có được Tường Vân Ngõa có thể nói tiến thối thật thoải mái.

Nhưng với thực lực của Dương Phàm hơi kém hắn một bậc, muốn giết chết một Nguyên Anh bậc cao như hắn, không khác gì người si nói mộng.

"Vèo!"

Dương Phàm vừa dứt lời, sau lưng Cù Việt xuất hiện một cái bóng ma áp lực khó hiểu. Một cái bóng ma thật lớn, thậm chí che phủ toàn thân hắn bên trong một cảnh âm u.

"Bốp!"

Cùng một lúc, sau lung hắn Ma đầu cao tới hai trượng, giơ cao bàn tay hung hăng chụp xuống thiên linh cái của hẳn.

Khi một chưởng này chụp xuống, bóng Ma Thần mười trượng cao cũng cùng một lúc phất tay, mang theo uy áp cùng lực lượng thật lớn đè xuống.

- A...

Cù Việt cả kinh la lên, sau lưng toát ra một thân mồ hôi lạnh, ở thời khắc mấu chốt hắn vận lên vòng phòng ngự bảo hộ thân hình, đồng thời hạ xuống phía dưới.

"Bốp! Ầm!"

Thế nhưng hắn vẫn không hoàn toàn tránh thoát một chưởng kia, vai trái bị đánh trúng, uy lực cường đại khiến vòng phòng ngự bảo hộ hắn trong nháy mắt vỡ tan, phát ra tiếng "Rắc rắc" giòn tan.

- Ha ha! Chạy đi đâu?

Cây xà tiên màu đen trong tay Dương Phàm, như bóng với hình theo sát, lập tức cuốn lấy thân mình Cù Việt.

- Không xong!

Thân thể Cù Việt tê rần, gần như cứng đờ.

Chẳng những thế, còn khiến hắn tuyệt vọng là trong tay trái Dương Phàm lộ ra một chiếc nhẫn nở rộ ánh sáng bảy màu, phóng xuất ra một lực lượng phong bế cả khu vực.

- Cấm pháp... Cấm Pháp Giới Chỉ!!!

Thân thể chết lặng, pháp lực tại trong nháy mắt đó bị giam lại.

Tuy rằng, với tu vi của Dương Phàm, chỉ có thể giam pháp lực của hắn trong thời gian cực ngắn, nhưng như vậy là đủ rồi!

"Phù! Ầm!"

Đúng lúc này, Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, từ trên cao hung hăng chém xuống.

Tại thời khắc vạn phần nguy hiểm này, Cù Việt cắn chặt hàm răng, trong cơ thể bộc phát ra một luồng huyết quang chọc thủng, phá tan gông cùm xiềng xiếc của lĩnh vực cấm pháp, ma diễm cuồn cuộn rít gào, ầm ầm nổ tung, nhưng lại đánh cho Hấp Huyết Xà Tiên vừa mới cuốn lấy thân thể hắn bật văng ra.

Ngay sau đó, hắn cầm trong tay một tấm Mật Quyển màu đen, quanh thân ngưng kết thành một vầng hào quang màu đen như thực chất, chung quanh màn hào quang này còn vờn quanh từng đạo ký hiệu cùng ngọn lửa thần bí.

"Phù! Ầm!"

Gần như là cùng một lúc, Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn chém trúng màn hào quang màu đen thần bí do Mật Quyển hình thành.

Bị lợi bảo công kích này chém trúng, ký hiệu cùng ngọn lửa của màn hào quang màu đen đó kịch liệt chấn động, chẳng những ngăn chặn được công kích, còn hấp thu một bộ phận lực lượng ma đạo.

-Cái gì!

Dương Phàm chấn động, nhìn chằm chằm vào Mật Quyển màu đen trong tay Cù Việt.

Thạch Thiên Hàn đã Ma Thần Phụ Thể, cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, toàn lực một kích còn mạnh hơn Nguyên Anh sơ giai không chỉ một bậc, không ngờ bị đối phương tiếp được bình yên vô sự.

Càng kỳ quái chính là tấm Mật Quyển cổ quái màu đen kia, dường như là khắc tinh của tu sĩ ma đạo, có thể hấp thu lực lượng ma đạo.

"Ma Hoàng Kiếm tuy là lợi bảo công kích lực cấp, nhưng còn không có tiến vào hàng ngũ Pháp bảo đỉnh cấp, uy lực của nó cũng chỉ tương đương với Pháp bảo công kích đỉnh cao bình thường..."

Tay trái Dương Phàm nắm chặt cấm Pháp Giới Chỉ run run, trong lòng suy nghĩ vút qua.

Cường giả Nguyên Anh dù sao cũng là cường giả đỉnh cao trên Tu Tiên giới này, rất khó chém chết.

Từng nghe Đại trưởng lão họ Diệp nói, muốn chém chết Nguyên Anh bậc cao cùng một cấp bậc, ít nhất cần ba bốn Nguyên Anh cùng giai vậy công, mới có nắm chắc thành công.

Bởi vì phàm là người nào có thể tấn chức đến Nguyên Anh bậc cao, đều không phải là lão quái vật sống mấy trăm năm, bất kỳ một cái cơ duyên gì đều không trải qua, đều có bí thuật bảo mệnh cùng con bài chưa lật của chính mình.

Ngay tại khoảnh khắc vừa rồi kia, Cù Việt liên tục thi triển bí thuật cường đại, cùng với tấm Mật Quyển màu đen bảo mệnh.

Hai đại bí thuật bảo mệnh đều xuất hiện, làm cho kế hoạch Dương Phàm tỉ mỉ tính kế bị thất bại trong gang tấc.

- Ngươi như thế nào xuất hiện tại đây?

Cù Việt sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu, hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm Thạch Thiên Hàn dưới Ma Thần Phụ Thể.

Theo hắn biết, lúc ấy Thạch Thiên Hàn cùng Dương Phàm bỏ chạy hai hướng khác nhau, người kia bị Âm Hồn thượng nhân truy đuổi, hiện tại ít nhất hắn là ở ngoài hải vực xa vạn dặm.

Hắn như thế nào lại bỗng dưng từ hư không xuất hiện tại nơi này?

Cù Việt lộ vẻ mặt kinh hãi, trong lòng lại toát mồ hôi lạnh, vừa rồi thật sự là vạn phần mạo hiểm, phản ứng của mình nếu chậm một chút, chỉ sợ cũng phải chôn xác ở nơi này.

- Ngươi chẳng khác gì một người chết, không cần nhiều lời vô nghĩa?

Thạch Thiên Hân cười lạnh một tiếng, Ma Hoàng Kiếm trong tay biến mất, lại thay bằng một cây Hắc sắc cổ Phiến.

- u Minh Pháp Phiến... một trong tám đại bảo phiến!

Cù Việt kinh hô một tiếng, trong mắt thoáng lộ ra vẻ tham lam hưng phấn, lại có chút sợ hãi bất an.

So sánh với Ma Hoàng Kiếm cấp bậc Pháp bảo lục phẩm, sức uy hiếp của cổ bảo u Minh Pháp Phiến hiển nhiên phải lớn hơn một bậc.

Đồng thơi, trong lòng hắn cũng nổi lên lòng tham không đáy, tu sản trong tay Dương Phàm này cũng quá dồi dào đi!

Xà Tiên thần bí, u Minh Pháp Phiến, Ma Hoàng Kiếm, còn có kỳ bảo thượng cổ cấm Pháp Chỉ Hoàn kia...

"Phù!"

Thạch Thiên Hàn cầm trong tay u Minh Pháp Phiến, vung mạnh một cái, cả khu vực lập tức rơi vào một lĩnh vực âm trầm kinh hồn, một bóng quạt màu xám trong suốt, trong thời gian ngắn quét trúng Cù Việt.

Ký hiệu và ngọn lửa trên màn hào quang màu đen quanh thân Cù Việt rung động kịch liệt, cũng cản trở và hấp thu một bộ phận uy lực.

Nhưng Cổ Phiến thuộc loại công kích linh hồn này, hiếm có pháp thuật pháp bảo nào có thể hoàn toàn ngăn cản.

Phù!

Thân hình Cù Việt run lên, phun ra một búng máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nếu không nhờ có Mật Quyển nơi tay, cộng thêm tu vi bản thân Nguyên Anh Kỳ, vừa rồi một quạt kia, gần như thổi tắt hồn phách của hắn.

- Chạy!

Vẻ sợ hãi trong mắt Cù Việt càng tăng lên, bát đại bảo phiến còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nếu chịu đựng tiếp một kích nữa, thi đúng thật là nguy hiểm.

"Vù! Xoạt!"

Dưới chân hắn huyết quang rất nhanh tỏa ra, thi triển bí thuật cấp tốc bỏ chạy.

"Bốp!"

Thạch Thiên Hàn biến mất, Dương Phàm chân đạp Tường Vân Ngõa truy đuổi theo phía sau.

Sau khi thi triển bí thuật, tốc độ của Cù Việt tương đương với Dương Phàm.

"Nguyên Anh bậc cao quá nhiên không tầm thường, bằng sức một mình ta, không trả một cái giá phải trả, đích xác có chút khó khăn..." Dương Phàm thở dài một hơi.

Đồng thời hắn cũng hiểu rằng: trong hai người Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt, nếu không giết chết một người, chỉ sợ mình cũng khó có thể yên lòng.

Chỉ có giết chết một người, hắn mới có thể yên tâm tiềm tu, tấn công Diễn Căn Kỳ xưa nay chưa từng có kia.

"Phốc!"

Bỗng dưng, Dương Phàm ngừng lại, chậm rãi nâng lên một bàn tay.

Trong bàn tay trái đó, lộ ra một chiếc nhẫn màu xám bạc.

Xuyên thấu qua thần thức, Cù Việt cùng thấy rõ động tác của Dương Phàm.

Lúc trước trong chiến đấu, hắn cũng không có nhìn thấy chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn thần bí này, Dương Phàm dĩ nhiên là không phải cấm Pháp Chỉ Hoàn.

Chẳng lẽ... vật ấy so với cấm Pháp Chỉ Hoàn có được năng lực cấm pháp còn mạnh hơn.

Thần kinh Cù Việt căng thẳng, cảm thấy một áp lực khó có thể hình dung.

Giờ khắc này, trên Tiên Hồng Giới truyền đến từng đợt từng đợt dao động mơ hồ khó có thể bắt giữ.

Cù Việt mặc dù làm tốt khâu chuẩn bị, Mật Quyển màu đen trên tay hình thành vòng bảo hộ màu đen càng thêm ngưng thật vài phần, nhưng dường như hắn lại có một loại cảm giác, bất kể phòng ngự của mình mạnh đến mức nào, đều là thùng rồng kêu to.

Một cỗ khí tức tử vong truyền đền từ trong tay trái của Dương Phàm.

Tiên Hồng bí kỹ, chỉ có lúc hắn đeo Tiên Hồng Giới, cùng thân là bản tôn mới có thể sử dụng.

Đột nhiên, thân thể Cù Việt cứng đờ, cảm giác tâm thần có một loại ảo giác bị mất đi trong nháy mắt.

Trong lòng hắn vừa hoảng hốt, vừa điên cuồng rống giản, rốt cực tâm thần ổn định lại.

"Phù!"

Mà ở một bên, Dương Phàm ngầm thở dài một hơi: Thất bại rồi...

"Muốn giết chết Nguyên Anh bậc cao... xem ra thật phải tra một cái giá rồi!"

Bỗng nhiên Dương Phàm cắn răng một cái, trên Tiên Hồng Giới huyết quang bắt đầu khởi động, tinh nguyên cùng sinh cơ trong cơ thể bắt đầu khởi động điên cuồng, liên tục rót vào bên trong.

- Đi chết đi...

Dương Phàm nâng tay hướng trong hư không bẻ một cái, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ Cù Việt bị vặn gãy.

Mà toàn thân Cù Việt dường như cứng ngắc dại ra, đột nhiên tiến vào một không gian xa lạ, chỉ cảm thấy bốn phía cấm chế trận pháp thật mạnh.

Thân thể bị Dương Phàm phá hủy, Nguyên Anh của hắn quyết đoán xuất khiếu, bay ra ngoài lục thổ địa, hướng về phía địa phương u tối xa lạ kia.

"Vù!"

Nguyên Anh xuất khiếu, nhanh như một tia chớp, khó lòng phòng bị. Đây là bản lĩnh của Nguyên Anh bậc cao mới có thể nắm giữ!

- Nguyên Anh xuất khiếu?

Dương Phàm hơi nheo hai mắt lại, không có bước vào Nguyên Anh Kỳ, loại thần thông này chỉ tồn tại như trong truyền thuyết.

Đối với phàm nhân thậm chí là phần lớn người tu tiên mà nói, một khi thân thể bị hủy diệt, thì đại biểu cho sinh mệnh chung kết.

Nhưng là cường giả Nguyên Anh thì khác, thân thể bị phá huy, một thân nguyên lực tinh khí ngưng kết thành Nguyên Anh, nhưng có thể mang theo trí nhớ ý thức của bản thân độn xa ngàn dặm, và sống sót trên thế gian này.

Chỉ cần tìm được một thân thể thích hợp, liền có thể đạt được cơ hội sống lại.

Cù Việt sử dụng một chiêu này, vượt ra ngoài phạm vi tính toán của Dương Phàm.

Bởi vì với độ cao của hắn, gần như không có cơ hội giao chiến cùng cường giả Nguyên Anh, nếu gặp phải loại tình huống này, đương nhiên là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Giống như giờ phút này thiết kế tiêu diệt Nguyên Anh bậc cao, vẫn là lần đầu tiên, cũng là ở dưới tình huống bất đắc dĩ.

"Vù!"

Anh nhi toàn thân tỏa sáng, lướt đi trên không khu đất nguồn sống, bay về phía vùng đất tử vong xa xa.

Thấy tình cảnh này, Dương Phàm cười lạnh liên tục, không ngờ không ngăn cản chút nào.

Nhưng tại trong quá trình này, nguyên khí máu huyết trong cơ thể hắn bị mất đi một lượng lớn.

Ngắn ngủn chỉ trong thời gian khoảng nửa khắc, tu vi của hắn từ Uẩn Chủng Kỳ đại viên mãn, tụt giảm xuống tới cảnh giới hậu kỳ.

Tiên Hồng bí kỹ, cưỡng chế triệu tập địch nhân vào lĩnh vực của mình, đây là đòn sát thủ của Dương Phàm.

Đối tượng bị cưỡng chế triệu tập, nếu tu vi thấp hơn minh, xác xuất thành công cực cao, ít nhất có hơn chín phần thành công.

Mà nếu như tu vi của đối tượng tương đương với mình, xác xuất thành công ở khoảng năm phần, nếu trước đó đối thủ bị thương nặng, mới sử dụng, xác xuất thành công cũng rất cao.

Thế nhưng nếu tu vi của đối thủ ở phía trên mình, thì xác xuất thành công ở dưới một phần.

Tu vi chênh lệch càng lớn, hy vọng thành công càng nhỏ.

Đương nhiên, Dương Phàm cùng có thể thi triển bí thuật, cưỡng chế triệu tạp địch nhân tu vi cao hơn mình tiến vào, nhưng cần phải trả một cái giá phải trả.

Ở dưới tình hình chung, đối thủ cao hơn so với Dương Phàm một đại cảnh giới, sau khi cưỡng chế thi triển bí thuật, tu vi của hắn cùng phải rơi xuống một cái đại cảnh giới.

Nói cách khác, Dương Phàm có thể từ uẩn Chủng đại viên mãn, tụt xuống đến Trúc Cơ đại viên mãn không chừng.

"Không được... ít nhất ta phải ổn định tu vi ở Uẩn Chủng Kỳ."

Dương Phàm khoanh chân ngồi trên lực thổ địa, uống vào một ngụm to Thất Linh Quỳnh Tương, đồng thời liên tục ăn vài loại thiên tài địa bảo.

Dưới tình huống như vậy, tốc độ xói mòn nguyên khí máu huyết trong cơ thể hắn giảm chậm lại.

Nếu địch nhân đưa vào mạnh hơn mình, duy trì ở Tiên Hồng Không Gian, Dương Phàm tùy thời tùy chỗ phải trả giá rất nhiều máu huyết nguyên khí.

Bằng không, nếu để địch nhân trở lại thế giới ngoài kia, khẳng định Dương Phàm sẽ mất nhiều hơn được.

"Còn may mà, Cù Việt này thân thể đã bị hủy, chỉ còn lại có một cái Nguyên Anh..."

Dương Phàm cảm giác mình thoải mái hơn một ít, cùng một lúc điên cuồng hấp thu Thất Linh Quỳnh Tương cùng với thiên tài địa bảo, hắn nhìn thấy Nguyên Anh của Cù Việt bay ra khỏi khu đất nguồn sống.

Khu đất nguồn sống chỉ có phạm vi mười dặm, là lĩnh vực thuộc Dương Phàm, mà ở ngoài vùng đất này, còn lại là vùng đất tử vong.

- A...

Nguyên Anh kia vừa mới bay vào vùng đất tử vong, tinh hồn nguyên khí của nó điên cuồng bị xói mòn. sinh mệnh lực cùng ngã xuống.

Chỉ vài lần hô hấp Nguyên Anh liền héo rũ mà chết, biến mất tại thế giới mênh mông vô tận này.

Dương Phàm nhìn rõ tình cảnh ở trong mắt, lộ vẻ mặt châm chọc nói:

- Đây là ngươi muốn chết, cứ ngoan cố chạy vào trong đó!

Sau khi Nguyên Anh của Cù Việt tiêu vong, lực xói mòn nguyên khí máu huyết trong cơ thể Dương Phàm ngừng lại.

"Phù!"

Dương Phàm thở ra một hơi dài, thời gian chỉ trong chốc lát như vậy, tu vi của mình đã tụt xuống đến Uẩn Chủng trung kỳ.

Có thể ổn định ở Uẩn Chủng trung kỳ, Dương Phàm đã rất vừa lòng rồi, trong tay hắn còn có một viên Cực Âm Cực Dương Đan trung phẩm, hơn nữa đối với lĩnh ngộ vượt bậc về cảnh giới, hắn tin rằng có thể trong vòng mấy năm sẽ khôi phục lại nguyên khí.

"Vèo!"

Đúng lúc này, Thạch Thiên Hàn cầm túi trữ vật cùng các chiến lợi phẩm khác của Cù Việt tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

- Ngươi ở tại chỗ này cản phía sau, ta đi trước một bước.

Dương Phàm để Thạch Thiên Hàn ở lại nơi đây, chính hắn chân đạp Tường Vân Ngõa bay đi về hướng xa xa.

Thạch Thiên Hàn là phân thân, giờ phút này tu vi cao hơn bản tôn, ma khí trong cơ thể chấn động từng hồi, tâm thần cũng có chút dao động.

Nhưng dấu vết linh hồn của Dương Phàm khiến tâm thần chần động của hắn, khôi phục bình thường, sau khi nhận tiếp một mệnh lệnh, hắn liền ngồi xếp bằng ở trên một cái đảo nhỏ phụ cận nghỉ ngơi lấy lại sức.

Sau khi thi triển Ma Thần Phụ Thể, Thạch Thiên Hàn cùng bị tổn thương nhiều nguyên khí.

Hắn ở nơi này ngồi xếp bằng hai ba ngày, phía trước chợt nhoáng một cái, đúng là Âm Hồn thượng nhân bay tới.

- Cù tiểu sư điệt ở đâu?

Ảm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt hung ác hỏi.

- Ta làm sao biết được?

Thạch Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, không cần giải thích, Ma Hoàng Kiếm trong tay ầm ầm bổ ra, chiến tiếp một trận cùng Âm Hồn thượng nhân.

Thực lực của Thạch Thiên Hàn so với Âm Hồn thượng nhân nhãn hiệu Nguyên Anh Kỳ lâu đời, đương nhiên là hơi kém một chút, tuy nhiên thỉnh thoảng hắn tế ra u Minh Pháp Phiến, khiến Âm Hồn thượng nhân vô cùng kiêng kị.

Ở trong khoảng thời gian ngắn, Âm Hồn thượng nhân muốn giải quyết Thạch Thiên Hàn cũng rất khó khăn.

"Không biết tiểu sư diệt Cù Việt bên kia rốt cuộc thế nào?" Trong lòng Âm Hồn thượng nhân có phần bất an.

Mà Thạch Thiên Hàn này lại quấn chặt lấy hắn, bám riết không buông.

Cuối cùng, Âm Hồn thượng nhân chung quy vì lo lắng an nguy của tiểu sư diệt, muốn thoát khỏi Thạch Thiên Hàn.

Nhưng Thạch Thiên Hàn cũng không phải là hạng người tầm thường, vừa chiến đấu cùng hắn vừa chạy.

Cứ dây dưa như vậy, nửa tháng trôi qua, Âm Hồn thượng nhân cùng không dứt bỏ được Thạch Thiên Hàn.

Thậm chí đôi lúc hắn còn phải phòng bị Thạch Thiên Hàn làm khó dễ.

Thạch Thiên Hàn không thể dễ dàng sử dụng Ma Thần Phụ Thể, nhưng là Nghịch Linh Huyết thứ phẩm, qua một ngày đều có thể dùng một lần.

Càng khiến Âm Hồn thượng nhân cảm thấy kinh hãi là dùng qua Nghịch Linh Huyết thứ phẩm này, đối với thân thể cùng không có tác dụng phụ gì.

Mặc dù pháp lực chống đỡ hết nổi, Thạch Thiên Hàn có thể dùng Thất Linh Quỳnh Tương khôi phục, hơn nữa ở thời điểm phi hành, hắn còn có thể thông qua Tiên Hồng Không Gian, đẩy nhanh tốc độ khôi phục.

U Minh Pháp Phiến thỉnh thoảng tung một kích, đều khiển cho Âm Hồn thượng nhân luống cuống tay chân, lúc nào cũng phải đề phòng.

Âm Hồn thượng nhân là tu sĩ Quỷ Thi Đạo, ở phương diện linh hồn có trình độ cao, trong tay còn có một kiện Pháp bảo có thể phòng ngự công kích linh hồn. Thạch Thiên Hàn muốn thương tổn linh hồn của hắn, thật cũng có chút khó khăn.

Hai người không ngừng quấn lấy nhau chiến đấu trên hải vực, Âm Hồn thượng nhân cùng hiểu rằng Thạch Thiên Hàn đang cố ý kéo dài thời gian.

Nhưng một ngày nọ, trên hải vực phía trước đột nhiên bay tới một bóng đen khôi ngô cao lớn, truyền đến một khí tức phủ xuống hai người.

Đó là khí tức của cường giả yêu tộc Biến Hóa Kỳ.

"Tam Đầu Ma Khuyển La Sát!" Âm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt vui mừng, cuống quýt tru vài âm nói:

- Đạo hữu mau tới đây hỗ trợ.

- Hừ! Ngươi thân là Nguyên Anh bậc cao, mà ngay cả một gã Kim Đan cũng không giải quyết được!

La Sát cười lạnh một tiếng, dưới chân độn quang đột nhiên run lên, trong khoảnh khắc xuyên qua mười mấy dặm.

- Đánh!

Bóng đen khôi ngô cao lớn lập tức bay vụt đến bầu trời trên đầu Thạch Thiên Hàn, cách không tung một chưởng chụp xuống.

"Bốp!"

Một bàn tay màu đen dài cả trượng, đánh trúng Pháp bảo phòng ngự của Thạch Thiên Hàn.

"Ầm!"

Thạch Thiên Hàn chỉ cảm thấy một lực lượng bùng nổ như nước lũ bất ngờ đánh xuống, tầng phòng ngự kêu "rắc" một tiếng rồi vỡ vụn, ngay cả xương sườn cơ thể cùng lập tức gãy mười mấy chiếc.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, thân thể bị đánh bay đi, sắc mặt trắng bệch, rơi vào trong nước biển.

- Ồ! Quả nhiên có tài, trúng một chưởng của ta, vậy mà không chết. La Sát lộ vẻ mặt kinh ngạc.

"Phù phù!"

Thạch Thiên Hàn rơi vào trong biển, thân hình bỗng nhiên biến mất.

Lưu lại Âm Hồn thượng nhân cùng Tam Đầu Ma Khuyển hai mặt nhìn nhau.

"Chẳng lẽ chỉ là một cái ảo ảnh, như thế nào lại tùy thời biến mất?" Mũi của Tam Đầu Ma Khuyển không ngừng hích hích, thần thức bao phủ cả khu vực này.

Thoáng chốc, sóng biển mãnh liệt ở phụ cận, dưới một lực lượng kỳ bí, ngoan ngoãn hạ xuống, gió êm sóng lặng.

- Thát sự biến mất rồi!

Tam Đầu Ma Khuyển kinh ngạc nhìn về phía Âm Hồn thượng nhân, Âm Hồn thượng nhân cười khổ:

- Ta quên nói với đạo hữu, người này hơn phân nửa là phân thân của Dương Phàm, có thể tùy thời biến mất, trở lại bên bản tôn.

- Thế gian lại có kỳ thuật như thế? Tam Đầu Ma Khuyển cảm thấy khó tin.

- Đúng vậy! Tiểu sư diệt của ta sống hay chết, đến giờ cùng không thể xác định, nhưng ta có cảm giác chỉ sợ hắn dữ nhiều hơn lành!

Âm Hồn thượng nhân thở dài nói.

- Cái này đơn giản! Phạm vi hải vực mấy ngàn vạn dặm này, tất cả mấy trăm vạn yêu tu, đều ở dưới quản hạt của bổn tọa, chờ một vài ngày thì có thể biết được tình huống của tiểu sư diệt ngươi cùng tên tiểu tử kia.

Tam Đầu Ma Khuyển thản nhiên nói.

Quả nhiên, mấy ngày sau, có yêu tu báo lại: tìm được thi thể của Cù Việt.

Khi Âm Hồn thượng nhân biết được tin tức này, thân mình hắn lảo đảo, trong lòng thầm kêu khổ.

"Nếu Huyền u Ma Quân biết được hai đệ tử của mình đều chết, dưới cơn phẫn nộ không biết có dẫn tới một trường gió tanh mưa máu ở Nội Hải này hay không?"' Tam Đầu Ma Khuyển thầm nghĩ trong lòng.

Trong lòng hắn biết rõ, trừ mười hai đại cường giả Chí Tôn cao cao tại thượng, không thể chiến thắng, còn lại những đại tu sĩ Nguyên Anh đó đều là kẻ thần thông hô phong hoán vũ trong Nội Hải vô cùng vô tận này.

Những cường giả này bao gồm: Tam Sát Nam Đế, Huyền u Ma Quân, Tử Anh Thánh Quân vân vân.

Ở dưới tình hình chung, ngay cả mười hai đại cường già Chỉ Tôn, cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc những đại tu sĩ Nguyên Anh này.

Nếu như chọc giận bọn họ, cùng cường giả Chỉ Tôn đánh nhau ngươi chết ta sống, cũng không phải là không có khả năng. Cho dù uy hiếp không được cường giả Chí Tôn, giết chết đám người có liên hệ cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, mỗi một đại tu sĩ Nguyên Anh đều rất có thể trở thành Chí Tôn kế tiếp...

Nếu không, chỉ dựa vào một Âm Hồn thượng nhân và Cù Việt, sao có cơ hội nhận được hỗ trợ của phần đông yêu tu trong hải vực của Khổng Tước Vương?

- La Sát đạo hữu! Ngài có thể giúp ta cùng nhau bắt tên tiểu tử đó không. Việc này nếu thành công, lão phu tất sẽ đem lại lợi tức lớn.

Âm Hồn thượng nhân nói với vẻ mặt ngưng trọng.

Ở trong Thiên Lan Điện, Đô Cấm chết đi, hắn còn có phần trách nhiệm.

Hiện tại, Cù Việt sư huynh Đô Cấm cùng chết! Nếu hắn không bắt giết hung thủ cho bằng được, làm sao trả lời với Huyền u Ma Quân?

Hắn cũng không muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của Huyền u Ma Quân.

- Lợi tức lớn? Lợi tức lớn cái gì?

Tam Đầu Ma Khuyển hơi nhếch khóe miệng hỏi.

- Lợi tức lớn... ở ngay trong tay tiểu tử kia. Âm Hồn thượng nhân hít sâu một hơi:

- Trong tay hắn có u Minh Pháp Phiến, Tường Vân Ngõa, Thất Linh Quỳnh Tương các thứ trọng bảo, trong người còn mang theo Lôi Linh Châu trong truyền thuyết!

- Lôi Linh Châu?

Tam Đầu Ma Khuyển bị dọa cho hoảng sợ:

- Việc này đúng thật sao?

Trong Thiên Lan Điện, một viên bảo châu kế thừa cuối cùng trên Thượng Giới Tiên Khí không cánh mà bay, tin tức này hắn cũng biết.

- Ít nhất có bảy phần nắm chắc... Âm Hồn thượng nhân giải thích:

- Ta cùng có tiễn vào Thiên Lan Điện, ngài nhận được tin tức có phải Lôi Linh Châu bị người thần bí cướp đi hay không. Ta trước đây cũng không dám xác định, nhưng tiểu tử này có cái loại năng lực quỷ dị làm cho phân thân biến mất trong hư không này...

Trên thực tế, hắn nhiều lắm chỉ là suy đoán, hoàn toàn không thể khẳng định Lôi Linh Châu rơi xuống trong tay Dương Phàm.

Theo lời đồn đại ở bên ngoài Lôi Linh Châu cùng có thể rơi vào tay u Ảnh Ma Chủ hoặc là trong tay Thần thú Không gian Đằng Linh Xà.

Giờ phút này Tam Đầu Ma Khuyển nghe nói lời ấy, không khỏi động tâm, cho dù bỏ qua chuyện Lôi Linh Châu không nói, bảo vật còn lại trong tay Dương Phàm, cũng có thể khiến cấp bậc Nguyên Anh đỏ mắt.

Nửa tháng sau, một luồng sáng màu bạc từ phía chân trời trong nháy mắt hạ xuống, trên mặt biển xuất hiện một thanh niên dáng vẻ rất suy yếu.

Phía trước có một hẻm núi quỷ dị bị sương mù che phủ.

"Đây là cấm địa Mê Phong cốc chú thích trên ngọc giản hải đồ sao? Thật sự là trời giúp ta!!!"

Dương Phàm lộ sắc mặt vui mừng, hơi chần chừ một chút, rồi thân hình liền xuyên qua sương mù đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK