- Chào đón? Liên minh hai đại gia tộc chúng ta đâu phải ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Dương Vũ mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, trong mắt ẩn chứa một tia sát khí
Không biết vì sao, bộ dáng thích ý của Dương Phàm kia khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Tại nơi Cửu u Bí Cảnh này, địch nhân vui vẻ chứng tỏ đối phưong quá thoải mái, thậm chí có thể chiếm được lợi ích gì đó.
- Dương dược sư! Ngài trở về là tốt rồi, chúng ta sao có thể thiếu ngài được?
Vũ Văn Nhu hơi thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái.
Dương Phàm bỗng dưng mất tích ba ngày, sao có thể không làm cho người ta hoài nghi?
Tuy nhiên nàng rất thông minh, sẽ không đi hỏi tới chuvện riêng tư của đối phương. Tác dụng của Dương Phàm ở trong đội ngũ là không thể nghi ngờ cũng giành được tán thành của đa số người. Kết quả là Dương Phàm thực thuận lợi về lại trong đội ngũ, phần lớn mọi người vô cùng vui mừng, chỉ có Dương Vũ cùng Vũ Văn Lân là ngoại lệ. Người trước là đáy lòng tràn ngập sát ý, người sau còn thêm thành phần ghen tị.
Một đoàn hơn hai mươi người, rời tòa thành Lại bắt đầu đi xuyên qua khu rừng rậm kia.
- Không biết các vị thu hoạch như thế nào?
Dương Phàm vẫn ung dung hỏi.
Vũ Văn Nhu cười nói:
- Chúng ta thu được không ít linh thạch cùng tài liệu luyện khí May mắn nhất chính là chúng ta còn chiếm được mấy bản sách cổ lưu truyền từ thượng cổ, nội dung bên trong còn cần sau khi trờ về để trưởng bối trong gia tộc xem xét
- Thật đáng mừng!
Dương Phàm cười nói.
- Cũng chúc mừng Dương dược sư, ngài rời đi ba ngày này, có lẽ thu hoạch cũng không ít chứ?
Vũ Văn Nhu hỏi dò.
- Ừ! Cũng tàm tạm!
Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
Hắn thu được thật là nhiều chỗ tốt, chỉ biết cười thầm trong lòng, như thế nào dễ dàng nói ra chứ?
Nếu để các tu sĩ trong Cửu u Bí Cảnh biết những lợi ích hẳn đoạt được, vậy thì thay vì đi thăm dò các nơi hiểm cảnh còn không bằng tập thể đuổi giết hắn còn đỡ lo hơn.
- Tuy nhiên nói đến thật kỳ quái. Nghe nói Diệt Nguyên Pháo trên lầu thành Thất Thải Thành Bảo đột nhiên biến mất, các thế lực lớn vất vả tìm kiếm, cũng không có tìm được vật ấy. Việc này thật đúng là lạ lùng!
Vũ Văn Nhu dường như chỉ là đang kể một câu chuyện xưa.
- Diệt Nguyên Pháo?
Dương Phàm làm ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Ý của cô là nói, vật ấy bị người đánh cắp đi, các thế lực lớn cũng không có tìm được? Ta thấy việc này là tin tức do người nào đó cố tình tung ra.
- Xin chỉ giáo. Dương dược sư có cách giải thích gì sao?
Vũ Văn Nhu hỏi.
- Cô thử đặt mình vào đó suy nghĩ một chút, nếu cô chiếm được Diệt Nguyên Pháo, loại vật cấm kỵ thượng cổ này, thì cô sẽ làm thế nào? Cô sẽ nói toạt ra hay là...
Dương Phàm cố tình gợi ý nói.
- Ta hiểu rồi!
Vũ Văn Nhu sáng mắt lên:
- Cỡ vật cấm kỵ như Diệt Nguyên Pháo này, bất cứ một thế lực nào thu được nó, các thế lực còn lại cũng sẽ không cam tâm. Cho nên, thế lực thu được nó khẳng định phải cố sức giấu diếm, thậm chí bịa đặt chuyện. Nếu như Vũ Văn gia tộc chúng ta lấy được khẳng định cũng sẽ không nói toát ra!
- Đúng, chính là đạo lý này. Trong tranh đấu giữa các thế lực. Diệt Nguyên Pháo hoàn toàn là một thứ có ảnh hưởng tới thế cân bằng.
Dương Phàm bình thản cười nói.
Thử nghĩ. nếu là dưới tình huống hai thế lực lớn đang là thế cân bằng, mà bên kia có Diệt Nguyên Pháo rồi lắp vào thượng phẩm linh thạch, hoàn toàn có thể bắn pháo ra phạm vi mười dặm. hộ phái đại trận bình thường đều chống đỡ không được.
- vẫn là Dương dược sư suy nghĩ chu đáo.
Trong lòng Vũ Văn Nhu hơi có chút thất vọng, thầm thở dài một hơi. Trong lòng nàng vốn phỏng đoán rằng: Diệt Nguyên Pháo kia có thể là bị Dương Phàm lén lấy đi hay không?
Bởi vì sau khi đi vào Cửu u Bí Cảnh. Dương Phàm nhiều lần làm cho người ta trợn mắt líu lưỡi. Ngay cả hồng hoang dị chủng cỡ như Lưu Ly Hàn Tinh Xà cũng bị hắn thu phục, dù là hắn trộm lấy đi Diệt Nguyên Pháo cũng không phải không có khả năng.
Tuy nhiên hiện tại nàng lại đánh mất ý niệm này trong đầu. Diệt Nguyên Pháo biến mất một cách thần bí, hơn phân nửa không phải lực lượng một ngươi có thể lấy đi được mà thần không hay quỷ không biết.
Rời rừng rậm, mọi người lại đi tiếp bảy tám ngày liên tục gặp các thế lực khác, thỉnh thoảng còn có một vài đụng chạm nhỏ. Trong thời gian này tu sĩ hai đại gia tộc cũng thăm dò qua hai ba chỗ hiểm cảnh, trãi qua nguy hiểm chết người, nhưng đều thành công vượt qua muôn vàn khó khăn, trong đó thu hoạch tự nhiên cũng không ít, bao gồm pháp bảo, tài liệu, ngọc giản cổ xưa cùng với kỳ vật linh tinh các thứ.
Dương Phàm cũng từ trong đó chia phần được vài cây dược thảo quý hiếm và không ít tài liệu luyện khí, cộng thêm một hai kiện kỳ vật. Một ngày này, mọi người chuvển tới đổi lui, lại đi tới ngọn núi tuyết lần trước, nơi đây địa thế rất cao, có vài thế lực đang trú đóng.
- Đi vào Cửu u Bí Cảnh đã gần một tháng, đột nhiên cảm giác nơi này hơi quen...
Hoàng thúc cười khổ nói.
- Đúng vậy, lại quay lại chỗ cũ rồi
Vũ Văn Nhu khẽ thở dài.
- Đánh giá sơ bộ, Cửu u Bí Cảnh này cũng chỉ là khu vực không gian phạm vi ngàn dặm. Chúng ta thành công đột phá vài chỗ hiểm cảnh, còn tấn công được Thất Thải Thành Bảo. Trừ khu vực ba đại tông môn phong tỏa ra, các chỗ khác đã không còn gì để thăm dò nữa.
Dương Vũ thản nhiên nói.
Đích xác, mấy trăm tu sĩ Ngư Dương quốc tiến vào khu vực phạm vi ngàn dặm, trải qua thời gian một tháng, có rất nhiều chỗ đều bị người khác nhanh chân đến trước. Đương nhiên, thời gian một tháng này số lượng tử vong của tu sĩ nhân loại cũng là rất lớn.
Thời điểm mới đi vào, ít nhất có bốn năm trăm người, nhưng đến lúc này, đại khái chỉ còn lại chừng hai trăm người. Các thế lực lớn đều thương vong nặng nề, còn sống sót đa số đều là tinh anh chân chính.
Liên minh của Vũ Văn gia tộc cùng Dương gia cũng chỉ còn lại có mười lăm người, kết quả này vẫn là nhờ có thần y Dương Phàm, có thể nghĩ mà biết hung hiểm trải qua trong lúc này. Dù sao nói đến nhờ có Dương Phàm đi chung, không thể nghi ngờ là điều may mắn của liên minh hai đại gia tộc, bằng không thực rất có thể đã bị diệt vong trong vài lần hiểm cảnh trước đó rồi
Vô tình Dương Phàm đã trở thành nhân vật trung tâm của liên minh hai đại gia tộc, lợi ích thu được đều sẽ dựa theo tỉ lệ, phân cho hắn một phần.
- Dù sao trong Bí Cảnh này đã không còn chỗ nào khác thăm dò. Không bằng chúng ta đóng quân ngay tại đây. Đồng thời cùng phải phòng bị các thế lực khác đánh lén!
Dương Phàm đề nghị.
Tượng nữ nhân trên núi tuyết này, đối với hắn mà nói. vẫn là một mối nghi ngờ huyền bí. Mọi người thương nghị một lát đều gật đầu: Phạm vi ngàn dặm lớn như vậy, nếu còn tiếp tục thăm dò, đích xác không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ thường xuyên gặp phải các thế lực còn lại sinh ra đụng chạm. Sau khi cùng nhất trí, đội ngũ mười lăm người tạm thời dựng trại trên núi tuyết, cũng giống như lần trước bố trí trận pháp chung quanh.
Tuy nhiên trận pháp lúc này thiếu hẳn tính phòng ngự.
Mấy người Dương Phàm phỏng đoán: khi trong Bí Cảnh đã không còn nơi thăm dò, tu sĩ các thế lực còn thừa lại, hơn phân nửa sẽ vì tranh giành các loại ích lợi mà chém giết lẫn nhau. Quả nhiên, ngay vào lúc ban đêm, trên núi tuyết này có hai thế lực chiến đấu với nhau, nhân số hai bên đại khái đều chừng mười người, đều là tu sĩ cấp bạc Ngưng Thần Kỳ.
Trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, hai bên đều bị tổn thất rất lớn, một bên bị đánh bại bỏ chạy. Dương Vũ nhìn chằm chằm một bên thế lực chiến thắng trong đó, bọn họ đang thu dọn chiến lợi phẩm, thu lấy túi trữ vật của các tu sĩ tử vong.
- Bọn họ chỉ có năm sáu ngươi, chúng ta hoàn toàn có thể giết hết đoạt chiến lợi phẩm của chúng.
Dương Vũ đột nhiên đề nghị.
Lời vừa nói ra, đám người do Vũ Văn Lân cầm đấu đều có phần động tâm, quay đầu đưa mắt nhìn Vũ Văn Nhu.
- Những chuvện giết chóc tranh cướp này, chúng ta tốt hơn là không nên tham gia. Trong đôi mắt sáng của Vũ Văn Nhu lộ ra vẻ bình tĩnh đầy trí tuệ.
nàng rất quyết đoán nói.
- Thật đáng tiếc!
Dương Vũ lắc đầu có chút tiếc rẻ.
Với thực lực của bọn họ, diệt gọn năm sáu người, hẳn không phải là việc khó. Đúng lúc này, trong một sơn động nhỏ bí mật trên núi tuyết đột nhiên bay ra một đội tu sĩ.
"Vù! Vù! Vù! Vù!"
Tu SĨ Ngưng Thần Kỳ cùng một cấp bay tới, ma khí trên người dày đặc. Người cầm đầu còn là một gã ma đạo tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ước chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng. Tu sĩ còn lại còn có vài người là Ngưng Thần đại viên mãn.
- Đó là tu sĩ Ẩm La Tông!
Hoàng thúc sắc mặt đại biến.
Âm La Tông đó là môn phái nhất lưu trong ma đạo ở Ngư Dương quốc. Thực lực mạnh mẽ?
- A!
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên kia truyền đến, thì ra đối tượng của Âm La Tông này cũng là năm sáu người vừa rồi Không đến mười mấy lần hô hấp, năm sáu tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia bị giết sạch không còn.
Sau đó, tu sĩ Âm La Tông bắt đầu thu gom chiến lợi phẩm.
- Trở về!
Gã ma đạo tu sĩ Trúc Cơ KỲ cầm đầu ra lệnh một tiếng, toàn bộ tu sĩ bay trở về sơn động bí mật ban đầu. Trước khi đi, gã thủ lĩnh ma đạo Âm La Tông còn lạnh lùng liếc mắt nhìn chỗ trận doanh Vũ Văn gia cùng Dương gia một cái.
Đám người Dương Vũ không khỏi bị dọa cho hoảng sợ rùng mình một cái sắc mặt trắng bệch.
"Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước ở phía sau", nếu vừa rồi bọn họ tham lam nhào ra, cuối cùng chỉ sợ sẽ trở thành con bọ ngựa thứ hai bị Âm La Tông tung một lưới bắt hết rồi
- Ta nói rồi, tốt nhất không nên bị cuốn vào những cuộc tranh giành ích lợi này.
Vũ Văn Nhu ánh mắt lạnh lùng đảo qua trẽn mặt đám phần tử hiếu chiến Dương Vũ cùng Vũ Văn Lân, hai người lập tức cúi đầu. Nghĩ lại mà sợ. Kế tiếp mấy ngày, toàn bộ Cửu u Bí Cảnh đều rơi vào trạng thái vô cùng hỗn loạn, lộ ra mùi vị giết chóc tanh máu. Dương Phàm thì lại dựa vào cơ hội này ở trong Tiên Hồng Không Gian luyện hóa cấm Pháp Chỉ Hoàn và Ngân giáp thị vệ.
Sau khi Ngân giáp thị vệ được lắp thượng phẩm linh thạch, quả nhiên có thể phát huy ra thực lực có thể so với bậc cao.
"Có con bài chưa lật Ngân giáp con rối này, Cửu u Bí Cảnh có mấy người có thể uy hiếp được mình?"
Dương Phàm thầm vui mừng.
Nhưng mà hắn cũng hạ quyết tâm, không ở vào tình huống vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới con bài chưa lật này, ở trong Cửu u Bí Cảnh rơi vào tình trạng giết chóc đẫm máu kéo dài tới nửa tháng mới dần dần ngừng lại. Các thế lực lớn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên đều ngăn lại tinh huống này. Nhưng chuyện giết người đoạt bảo vẫn như cũ không thể hoàn toàn ngăn chặn tu sĩ bình thường tuyệt đối không dám đi một mình ra ngoài.
- Ba đại tông môn thật đáng giận! Phong tỏa khu vực thần bí kia, tu sĩ khác không cách nào đi vào.
Nhân vật cao tầng của những thế lực tông môn còn lại đều lên tiếng bất mãn, bắt đầu ngấm ngầm trù tính kế hoạch.
Trong trân pháp trên núi tuyết
- Thế lực ba đại tông môn cao nhất Ngư Dương quốc đã phong tỏa khu vực thần bí nhất trong Cửu u Bí Cảnh, các thế lực còn lại khắp nơi chỉ có thể chia ra năm bè bảy cánh chém giết lẫn nhau.
Vũ Văn Nhu khẽ thở dài.
Dương Phàm vẫn vẻ mặt bình tĩnh, chuyện này hắn rõ ràng hơn ai hết, từ lúc ở Thất Thải Thành Bảo nghe lão ngũ Huyết Ma nói qua tin tức của bọn họ ở trong Cửu u Bí Cảnh khá nhanh nhạy,
- Khó trách từ lúc chúng ta đi vào Cửu u Bí Cảnh đến nav, rất ít nghe được chuyện có liên quan tới ba đại tông môn. Thời điểm tấn công Thất Thải Thành Bảo cũng không thấy bọn họ xuất hiện.
Dương Vũ vô cùng tức giận nói.
- Ba đại tông môn ngay cả miếng thịt béo Thất Thải Thành Bảo này đều cam chịu buông bỏ, có thể thấy địa phương bọn họ phong tỏa khẳng định là trọng yếu nhất trong Cửu u Bí Cảnh.
Hoàng thúc khẽ thở dài:
- Nhưng ba đại tông môn thực lực quá mạnh mẽ, bất cứ một phương nào đều có thể dễ dàng diệt sát thế lực nhất lưu như Âm La Tông. Huống chi là chúng ta!
Mọi người đều rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.
- Khu vực ba đại tông môn phong tỏa dường như có tên là Cửu u cốc?
Dương Phàm nhẹ nhàng hời hợt nói.