Ngoài Dược Tiên cốc. Một bức tượng mãng xà thật lớn trong rất sống động sừng sững ở lối vào. Người không rõ tình huống, có thể sẽ cho rằng đây là một kiệt tác do điêu khắc đại sư làm ra.
Chỉ là thần tình pho tượng mãng xà này quá giống thật... trên mặt nó, vẫn còn duy trì vẻ kinh hãi nghi hoặc.
- Thạch hóa?
Dương Phàm nhìn chằm chằm pho tượng mãng xà bị hóa đá khẽ cười nhạo nói:
- Ngươi chẳng qua là ỷ vào thiên phú bản thân nắm giữ một chút bề ngoài huyền diệu đại địa.
Tam Mục Thông Linh Mãng nắm giữ bản mạng thần thông Thạch hóa lại bị một tu sĩ nhân loại "học trộm" thành công. Càng thêm không thể tin được là phía học trộm thành công còn trò giỏi hơn thầy. Diễn Căn kỳ dùng thông lực đại địa khiến Dương Phàm sử dụng pháp thuật thổ hệ linh khí lý giải cùng lĩnh ngộ càng sâu hơn. Nắm giữ đại địa dưới chân lực lượng sinh sôi không ngừng, thậm chí khiến cho toàn bộ đại địa đều hậu thuẫn cho mình. Thần thông Thạch hóa thuộc về một loại huyền ảo đại địa ở ngoài rìa.
Khi Dương Phàm dùng thân thí nghiệm, cảm nhận toàn bộ quá trình Tam Mục Thông Linh Mãng thi triển thần thông Thạch hóa liền dễ dàng học được thần thông này. Ngoài ra, sau khi dùng qua Nguyên Linh Đan. tư chất ngộ tính của Dương Phàm không như ngàv xưa. Trên thực tế, tu tiên giới cùng không thiếu thuật hóa thạch, cũng không thiếu vận dụng linh khí thổ hệ. Mà thuật thạch hóa của Tam Mục Thông Linh Mãng là một loại bản mạng thần thông dung hợp linh hồn lực hình thành, trong cùng cấp rất khó chống lại.
"Chỉ cần đối thủ cùng ta đồng thời đứng ở trên mặt đất coi như Nguyên Anh bậc cao cũng có thể bị ta hóa đá."
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên. Chẳng qua hắn vừa lĩnh ngộ thần thông này, còn cần một thời gian tìm hiểu thông thạo.
- Tu sĩ phương nào dám nhiễu loạn thanh tĩnh Dược Tiên cốc.
Đột nhiên, trong Dược Tiên cốc truyền đến tiếng xé gió, một giọng nói nam tử tràn ngập sát khí lạnh băng, dẫn đầu truyền ra. Dương Phàm nao nao ngẩng đẩu nhìn lại.
Vù-
Một đạo độn quang đỏ máu khoảnh khắc lướt ra hai dặm xuất hiện ở cửa cốc Dược Tiên Cốc. Trên độn quang đỏ máu đang đứng một thanh niên trong tay cầm huyết phiến, mặc trường bào đỏ máu. Thanh niên áo đỏ này, khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ ràng. ánh mắt xếch lên, hàng mi như kiếm, trên trán có một viên huyết chí trong suốt đỏ máu cực kỳ yêu diễm. Hắn nhẹ nhàng vung vẫy huyết phiến, tay áo bay nhẹ huyết độn dưới chân hóa thành sóng máu cuồn cuộn, cặp mặt xếch lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm vẻ mặt sát khí. Dương Phàm nhướng mày, quan sát hắn vài lần không chút tỏ ra yếu kém.
- Các hạ hình như cũng không phải tu sĩ Dược Tiên cốc, có tư cách gì chất vấn Dương mỗ.
Dương Phàm cười lạnh nói. Hắn mơ hồ đoán được người này hẳn là tân tú Nguyên Anh Huyết Luyện Tông mà Độc Vương nhắc tới. Xem khí tức người này thăng cấp Nguyên Anh Kỳ cũng chỉ mới bốn năm năm. Ngược lại huyết phiến trong tay hắn lại là một kiện Pháp Bảo cửu phẩm. Pháp Bảo cửu phẩm đã ở mức đỉnh trong Pháp Bảo đỉnh cấp, uy lực gần như ngang hàng với Cổ Bảo. Theo Dương Phàm biết, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, rất khó có được Pháp Bảo như vậy. Hơn nữa người này trẻ tuổi như vậy đã thăng cấp Nguyên Anh bậc cao có thể thấy được thân phận đối phương đặc thù.
- Hừ. Chúc mỗ chính là khách quý Dược Tiên cốc, có quyền trục xuất kẻ tới có ý đồ không rõ.
Thanh niên ào bào đỏ vung huyết phiến trong tay, "xoạt" một tiếng, luồng gió máu gào rống trong hư không, thanh thế kinh người. Không hổ là Pháp Bảo đỉnh cấp oai lực tiện tay quạt một cái. đủ làm cho Nguyên Anh bình thường động dung. Đương nhiên, hắn chỉ là thị uy, cũng không có công kích Dương Phàm. Thanh niên họ Chúc này, cũng không phải kẻ ngốc đương nhiên cũng có thể đoán được Dương Phàm ít nhất cũng là Nguyên Anh bậc cao. Bằng không, chỉ bằng vào một thân khí thế cường đại của mình đã đủ làm Kim Đan bậc cao sợ đến hồn vía lên mây. Chỗ trọng yếu nhất là hắn nhìn không thấu tu vi Dương Phàm, thần thức quét qua chỉ thấy một mảnh trống rỗng. Có thể làm được điểm này trước mắt Nguyên Anh bậc cao như vậy tu vi Dương Phàm khẳng định không phải hạng cấp thấp hay Kim Đan bậc cao.
Đối mặt với nam tử áo bào đỏ họ Chúc thị uy. Dương Phàm cười cười:
- Làm cho khách quý Huyết Luyện Tông thất vọng rồi, Dương mỗ cùng cốc chủ hiện nhiệm Dược Tiên cốc giao tình thâm hậu không phải tu sĩ ý đồ không rõ gì.
Nam tử họ Chúc biến sắc:
- Ngươi biết lai lịch thân phận của ta? Người cùng Vân Tiên Tử có quan hệ gì?
- Từ lúc Dương mỗ thân là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, đã quen biết vói Vân Tiên Tử quan hệ sâu xa thâm hậu...
Dương Phàm không mặn không nhạt nói.
Nam tử họ Chúc nhìn chằm chằm hắn sắc mặt âm tình bất định trong mắt sát khí thoáng hiện lên. Tay nắm chặt huyết phiến, khẽ run lên dường như muốn lập tức diệt sát Dương Phàm. Tuy nhiên, hắn chung quy cũng không cuồng vọng đến mức có thể dễ dàng diệt sát một Nguyên Anh bậc cao cùng cấp. Nếu vậy mà làm Vân Tiên Tử có ấn tượng không tốt với mình vậy thì được không bằng mất.
- Ha ha như vậy các hạ chính là Dương dược sư mà Vân Tiên Tử vẫn thường nhắc tới?
Nam tử họ Chúc miễn cưỡng hiện ra vẻ tươi cười.
- Vũ Tịch thường nhắc tới ta?
Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh hỉ. Từ việc tặng cho Thất Hương Ngọc Hồn Địch có thể nhìn ra tình cảm Vân Vũ Tịch dành cho Dương Phàm. Thấy Dương Phàm lộ ra bộ dạng mừng rỡ vui vẻ, nam tử họ Chúc sắc mặt âm trầm không thôi tay nắm chặt huyết phiến cũng run run. Rất nhanh, ánh mắt hắn rơi xuống Tam Mục Thông Linh Mãng bị hóa đá.
- Làm sao nó lại bị hóa đá?
Nam tử họ Chúc cực kỳ hoảng sợ. Bản mạng thần thông Tam Mục Thông Linh Mãng chính là Thạch hóa. Chẳng lẽ là nó tự hóa đá chính mình, Dương Phàm cười nói:
- Thật nhiều năm không tới Dược Tiên cốc, vị lão bằng hữu này quá mức hưng phấn. Dương mỗ để cho nó an tĩnh một chút.
Nam tử họ Chúc lộ vẻ mặt quái dị, giãn chân mày ra trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia vui mừng.
"Xem ra... Dương Phàm này cùng Dược Tiên cốc quá nửa còn có chút mâu thuẫn!" Nam tử họ Chúc mây đen trên mặt tiêu tán một lần nữa khôi phục tự tin thản nhiên.
- Ha ha ha... Chúc đạo hữu, phiền phức bên ngoài còn chưa giải quyết sao? Có cần Liệt mỗ hỗ trợ ngươi một tay không?
Một tiếng cười dài truyền tới từ Dược Tiên cốc. Vừa dứt lời một huyễn ảnh màu đỏ lướt qua giữa bầu trời. Bên cạnh nam tử họ Chúc xuất hiện một nam tử mặc áo giáp đỏ thẫm vóc người khôi ngô tóc dài buông xõa. Nam tử tóc dài này mắt hổ sáng ngời trên người tràn ngập khí tức bá đạo mãnh liệt, bề ngoài cùng chỉ hơn ba mươi tuổi.
- Dương Thiên!
Bỗng nhiên, nam tử tóc dài giáp đỏ này thân người khẽ run lên. nhìn về phía Dương Phàm không thể tin nổi.
- Làm sao có thể chứ!
Hắn nhìn chằm chằm Dương Phàm thất kinh trên mặt thần sắc phức tạp khó nói.
- Đây đã là lần thứ ba Dương mỗ bị nhận sai rồi...
Dương Phàm giọng nói hờ hững ngẩng đầu nhìn người này, không chút tình cảm nói:
- Các hạ hẳn là đại đệ tử Tam u Lão Ma - Liệt Vô Huyễn?
- Ngươi...Ngươi không phải Dương Thiên?
Nam tử tóc dài giáp đỏ thu liễm tâm tình, vẻ mặt chợt hiểu than thở:
- Ta biết rồi, ngươi là Dương Phàm con hắn. Ba mươi năm trước Thạch Thiên Hàn cùng Dương Phàm từng oanh động Ngư Dương một thời.
- Còn giả được sao.
Dương Phàm thần sắc hờ hững hết sức lạnh lùng đánh giá Liệt Vô Huyễn. Hắn đang suy nghĩ có nên diệt sát người này, chém đi trợ thủ đắc lực của Tam u Lão Ma. Nên biết rằng, Liệt Vô Huyễn này từng là đối thủ một mất một còn với phụ thân Dương Thiên. Khoảng bốn năm mươi năm trước Liệt Vô Huyễn, Dương Thiên, gia chủ Dương gia kinh đô... mấy người này đều từng gắt gao theo đuổi người thừa kế Dược Tiên cốc đời trước, chính là Liễu Mộng Yên mẹ đẻ của Dương Phàm.
- Tốt tốt tốt, con của người xưa, hôm nay trưởng thành đã là Nguyên Anh bậc cao.
Liệt Vô Huyễn liên tục hô ba tiếng tốt, tỉ mỉ đánh giá Dương Phàm trên mặt không có bất kỳ ý khinh thường gì. Trong lòng hắn rất rõ ràng: nam tử trước mắt này trở về Ngư Dương, chính là cường giả địa vị ngang với sư tôn Tam u Lão Ma. Đồng thời Liệt Vô Huyễn cũng âm thầm thở dài:
"Chỉ tiếc, thiên tài như vậy, cuối cùng sẽ chết trong tay sư tôn."
- Hả? Đó là linh mãng Dược Tiên cốc, làm sao lại hóa đá rồi?
Rất nhanh Liệt Vô Huyễn cũng thấy được Tam Mục Thông Linh Mãng hóa thành tượng đá. Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh dị đảo qua mặt Dương Phàm. Dương Phàm không nhìn tới hai người này, dưới chân lóe ra quang mang xanh lục, bắn vào Dược Tiên cốc. Liệt Vô Huyễn cùng nam tử áo bào đỏ họ Chúc nhìn nhau cũng không ngăn cản.
"Liệt đạo hữu, Chúc mỗ có một đề nghị: hai người chúng ta tìm thời cơ giết người này. Như vậy, chúng ta có thể thiếu đi một đối thủ cạnh tranh. Theo Chúc mỗ biết. Dương Phàm này chính là địch nhân Ma Dương Tông các người."
Nam tử họ Chúc khóe miệng khẽ mĩm cười thần thức truyền âm sang Liệt Vô Huyễn.
- Ha ha ha...
Liệt Vô Huyễn ngửa đầu cười lạnh:
- Liệt mỗ ta còn không tới mức đi làm chuyện tiểu nhân vô sĩ này, muốn đánh muốn giết thì đường đường chính chính mà tới.
Dứt lời. trên người hắn hỏa quang bùng lên bay vào trong Dược Tiên cốc, trong ánh mắt nhìn về phía nam tử họ Chúc mang theo những tia khinh miệt chế nhạo. Thanh niên áo bào đỏ họ Chúc sắc mặt âm tình bất định thiếu chút nữa bị tức nổ phổi. Hạng người ngạo cốt cương liệt như Liệt Vô Huyễn, ở tu tiên giới cũng không gặp nhiều, đặc biệt là trong Nguyên Anh bậc cao. Nguyên Anh lão quái sở dĩ xưng là lão quái là bởi vì những người này hầu hết là lão quái vật sống mấy trăm năm giảo hoạt như hồ ly người nào không có chút tâm kế. Thân hình Dương Phàm bay vào Dược Tiên cốc cảm quan toàn tri rõ ràng bắt được hai người này giao lưu.
Hắn lộ vẻ dị sắc:
"Liệt Vô Huyễn này giống như lời đồn, một thân ngạo cốt. Như vậy cái chết mẫu thân năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này sát ý của hắn với Liệt Vô Huyễn giảm bớt vài phần thậm chí còn sinh ra vài phần kính ý.
"Có cơ hội thỉnh giáo người này một chút, năm đó cái chết mẫu thân còn có rất nhiều chuyện không rõ."
Dương Phàm hạ quyết tâm dựa theo ấn tượng trong trí nhớ bay về phía Mộng Trúc Tiểu Hiên trong Dược Tiên cốc. Mắt thấy Mộng Trúc Tiểu Hiên rõ ràng trước mắt. Dương Phàm khẩn cấp mở ra thần thức.
Bụp~
Thần thức của hắn bị trận pháp kỳ dị ngăn trở ngoài Mộng Trúc Tiểu Hiên. Dương Phàm quả thật nóng ruột như lửa bức thiết muốn nhìn thấy người yêu dấu. Ngay khi hắn sắp tới gần Mộng Trúc Tiểu Hiên từ trong rừng trúc đột nhiên bay ra một gã thanh niên trường bào cẩm tú oai hùng. Thanh niên này bộ dạng hào hiệp ngang tàng. Dương Phàm liếc mắt liền nhặn ra thân phận của hắn.
Chính là Lệ Hồng Phi một trong ba đại tân tú Ngư Dương Quốc năm đó Thiếu chủ Võ Ưu Cốc, Lệ Hồng Phi.
- Là ngươi.. Dương Phàm!
Lệ Hồng Phi lộ vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng chạy tới.
- Hừ.
Dương Phàm hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến hắn, thân hình chợt lóe vào trong Mộng Trúc Tiểu Hiên. Dương Phàm thái độ lãnh đạm với hắn gấp gáp muốn gặp được Vân Vũ Tịch. Thứ đến. từ tin tức có được ở Độc Vương, Lệ Hồng Phi này cũng là một trong ba người gắt gao theo đuổi Vân Vũ Tịch.
Vù-
Dương Phàm hạ xuống, tiến vào Mộng Trúc Tiểu Hiên. Hắn hít sâu một hơi chậm rãi rơi xuống đất đi vào trong phòng trúc vẫn quanh quẩn trong giấc mộng. Mơ hồ, hắn như ngửi được mùi hương tươi mát tự nhiên như khí tức hoa cỏ.