Hiệu quả của Nghịch Linh Huyết vượt xa dự đoán của Dương Phàm, không ngờ giúp cho thực lực của Lệnh Hồ Tùng tăng cường gấp đôi. Kim Đan bậc cao bình thường căn bản không phải đối thủ của lão.
- Các ngươi đi theo ta.
Dương Phàm lôi kéo cánh tay của Lệnh Hồ Tiểu Tịch, dưới chân Tường Vân Ngõa tỏa ra hàn quang lấp lóe, mặc dù dẫn theo một người, tốc độ cũng hơn xa Trúc Cơ bình thường, đây còn là kết quả chưa có xuất ra toàn lực. Trung niên hắc y họ Tôn ghi nhớ lời sư tôn Lệnh Hồ Tùng đã nói, mặc dù có thành kiến lớn với Dương Phàm nhưng vẫn như cũ đi theo sát phía sau. Ngoài ra. đi theo hắn còn hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cùng một số đệ tử Ngưng Thần Kỳ. Một phần ba tu sĩ Tiên Lai Tông đều đi theo Dương Phàm đột phá vòng vây.
- Mau chặn bọn họ lại, trảm thảo trừ căn!
Từ Phong đứng ở một góc xa xa, ánh mắt ác liệt đảo qua Lệnh Hồ Tiểu Tịch và Dương Phàm, lập tức biết được tầm quan trọng của hai người này, bất kể như thế nào cũng không thể để cho bọn họ chạy thoát. Hắn thập phần thông minh, thân hình bay ra phía xa xa tạo một khoảng cách với Lệnh Hồ Tùng, không cùng hắn liều mạng kéo dài thời gian chờ quân tiếp viện đến.
- Ha ha ha! Đừng mơ tưởng thành công.
Lệnh Hồ Tùng cười dài một tiếng, sau khi chém chết một gã Kim Đan bậc cao, thân hình như lốc xoáy lao vọt về phía trước, ngăn cản hơn nửa số tu sĩ có ý đồ truy kích đám người Dương Phàm.
"Hô"
Quang mang màu lam quanh thân Lệnh Hồ Tùng mơ hồ lấp lóe, một cỗ gió lốc cuồng bạo màu lục quét ngang tới, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ phía trước phàm là bị quét trúng đều lập tức tan xương nát thịt, thân thể đều bị cắn nát.
Cái uy bậc cao không thể ngăn cản, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa uy năng phá kim nát thép vô cùng to lớn. Đừng nói là tu sĩ bình thường, cho dù là một kiện Pháp Khí hiện ra trước mặt cũng có thể trong khoảnh khắc bị hóa thành bột mịn. Huống chi hiện tại Lệnh Hồ Tùng còn phục dụng Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết, thực lực tăng vọt gấp hai.
- Các ngươi chạy mau. lão phu một mình cản phía sau cũng đủ rồi, thuận tiện báo thù cho những đệ tử Tiên Lai Tông đã bị giết!
Lệnh Hồ Tùng chiến ý dào dạt, khí thế cường thịnh. Có chút hăng hái giống như quay về thời trai trẻ vậy. Chợt hắn tế ra một mộc kiếm màu lục, chất gỗ chế tạo nên thanh kiếm này nhìn qua cứng rắn vô cùng, dưới công kích mang theo một cỗ độc khí màu xanh kỳ dị. Nơi nào nó đi qua. tu sĩ trong khu vực đó đều cảm thấy độc khí nhập thể. tứ chi tê liệt, thất khiếu đổ máu.
- Cẩn thận. đó là độc kiếm!
Từ Phong đứng ở xa xa, ánh mắt ngưng trọng. Lấy ra một viên ngọc mượt mà sáng bóng nắm ở trong tay để ngừa vạn nhất. Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột, quân tiếp viện thế nào còn chưa có tới?
- Kim Đan sơ giai nhỏ bé chớ có ngông cuồng!
Đúng lúc này, một thanh âm tràn ngập uy áp từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến cho chúng tu sĩ toàn trường tâm thần run sợ. tiếng "ong ong" trực tiếp rung động trong đầu. Cỗ uy áp cùng thanh thể này vượt xa Kim Đan sơ giai bình thường, ngay cả Lệnh Hồ Tùng cùng sắc mặt kinh hãi.
"Chẳng lẽ lại có địch nhân đáng sợ tới?"
Dương Phàm âm thầm kinh hãi. dùng dư quang nơi khóe mắt lén liếc nhìn qua, phát hiện một lão già mặc hắc bào ma khí cuồn cuộn đang bay tới, một thân khí thế chấn nhiếp lòng người. Nếu so sánh với Trác Kinh mới bước vào Kim Đan kia thật giống như trẻ con so với tráng hán vậy. Đều là bậc cao, thực lực lại kém xa nhau như vậy, chẳng lẽ lão quái mới tới này là Nguvên Anh KỲ?
"Không ổn! Đây là đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, các ngươi khẩn trương chạy đi. lão phu cũng không có nắm chắc đối phó hắn."
Đúng lúc này. Lệnh Hồ Tùng truyền âm lại đây.
Đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!
Tâm thần Dương Phàm rùng mình. hắn mặc dù chưa có bước vào bậc cao nhưng cũng biết phân chia thứ tự cấp bậc. Một khi bước vào bậc cao, mặc dù chênh lệch một giai đoạn nhỏ, thực lực cũng có thể kém xa vạn dặm. Mà ở trong những cảnh giới này, bất kể là Kim Đan hay là Nguyên Anh, một khi tiến vào cảnh giới hậu kỳ đại biểu chính là thần thông đại thành của giai đoạn đó!
Cho nên. cảnh giới hâu kỳ chính là đại tu sĩ. đứng ở trên đỉnh cao trong cùng cảnh giới. Đem ra so sánh thì cảnh giới Đại Viên Mãn chính là một loại cảnh giới viên mãn như ý, về phương diện thần thông không có bất cứ tăng vọt nào, chênh lệch so với cảnh giới hậu kỳ ngược lại không tính quá lớn. Giờ phút này, vừa nhìn thấy đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cho dù đã dùng Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết thì Lệnh Hồ Tùng cùng lâm vào động dung.
- Ngươi cùng tất cả mọi người lui đi, lão thất phu này giao cho Ngụy mỗ.
Đại tu sĩ Kim Đan mặc hắc bào một thân ngạo khí. giống như thiên thần xuất thế, một thân khí thế hào hùng áp bách toàn trường, trực tiếp đuổi đám người Từ Phong đi.
- Tiếp ta một chưởng!
Đại tu sĩ Kim Đan lạnh lùng quát một tiếng, cách không bổ ra một chưởng, một mãnh lưu quang màu đen như nước lũ cuốn về phía Lệnh Hồ Tùng. Lệnh Hồ Tùng vận khởi toàn lực, hào quang màu lam trên cánh tay chợt lóe, một chưởng chậm rãi đánh ra, ngưng kết một cỗ lực lượng trầm trọng hào hùng.
"Ầm"
Hai cỗ lực lượng cường đại giao kích một chỗ trong không gian truyền ra một tiếng nổ lớn, dư chấn khiến cho những tu sĩ lân cận khí huyết bốc lên. Thân thể Lệnh Hồ Tùng khẽ run lên ở trong hư không loạng choạng một lúc mới miễn cưỡng ổn định lại. Đại tu sĩ Kim Đan họ Ngụy thân hình vững như Thái Sơn, trong mắt hiện lên một tia dị sắc chợt cười lạnh nói:
- Ha ha ha! Để xem bí dược tăng thực lực của ngươi có thể kiên trì bao lâu? Ngụy mỗ thật sự hy vọng ngươi có thể kiên trì lâu một lát. bồi lão phu hoạt động gân cốt!
Tu sĩ ma đạo họ Ngụy thân hình như quỷ mị lao về phía Lệnh Hồ Tùng, liên tục lưu lại tàn ảnh trong hư không, trong thời gian ngắn phát động công kích liên miên không ngừng, giống như sét đánh uy lực có thể nói kinh thế hãi tục.
Trước mặt đại tu sĩ Kim Đan này, Lệnh Hồ Tùng chỉ có thể tận lực chống đỡ, còn may hắn tu luvện chính là công pháp mộc hệ, năng lực duy trì có chút tương đối mạnh. Nếu không phải đã phục dụng Nghịch Linh Huyết tăng thực lực lên gấp đôi. Lệnh Hồ Tùng sợ rằng căn bản không có tư cách giao thủ vói đối phương. Hơn nữa, tu sĩ họ Ngụy này vẫn chưa xuất động Pháp Bảo, dường như cố ý muốn cùng Lệnh Hồ Tùng hoạt động cho giản gân giản cốt, bằng không với tu vi bản thân đối phương một khí xuất động Pháp Bảo cường lực. Lệnh Hồ Tùng không có khả năng kiên trì bao lâu.
" Lão thất phu nàv ỷ vào thực lực cường đại quả thực không coi ai ra gì."
Từ Phong thân là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đối với đại tu sĩ Kim Đan họ Ngụy vừa hận vừa sợ, người này cũng không phải tu sĩ trong Tiên Huyễn Linh Vận Tông hắn mà là tu sĩ của một đại phái ma đạo, một trong bảy đại phái lánh đời của Tấn Quốc.
Hắn cắn chặt hàm răng. lạnh lùng ra lệnh:
- Mười tên Trúc Cơ Kỳ đến đây theo ta truy kích!
Có đại tu sĩ Kim Đan họ Ngụy đối phó Lệnh Hồ Tùng. Từ Phong xem như yên tâm, dồn mục tiêu chăm chú vào trên người đám tu sĩ chạy trốn.
"Hưu hưu hưu"
Hắn dẫn theo mười tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ đuổi theo hướng đám người Dương Phàm chạy đi.
"Hừ. cái loại hoạt động khổ sở đuổi giết đào binh này Ngụy mỗ cũng không thèm đi làm, hơn nữa chém giết những đào binh kia thu hoạch làm sao so được với lão tổ một phái?"
Đại tu sĩ Kim Đan họ Ngụy trong khi chiến đấu lén liếc mắt nhìn Từ Phong đang rời xa dần. trong lòng âm thầm cười lạnh.
Thì ra. hắn đang tính toán cho chính mình.
Xâm lấn La Sơn Quốc chính là Tấn Quốc bảy đại tông phái, là liên minh thế lực khắp nơi bên trong cũng có một số thân hoài ý xấu. Mà giờ phút này. Tam Linh Xích trong tay Dương Phàm khẽ phất lên một cái, một đạo hồ quang ba màu phá không bay ra, đả thương hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đuổi theo tới gần. Trong mắt Dương Phàm lệ quang chợt lóe, một bàn tay khác cách không đánh ra một chưởng.
Lập tức, một mảnh khí vụ màu lục hóa thành một con phi ưng, một đạo ánh sáng màu lục chợt phá không bay ra, tốc độ giống như tia chớp cắt vỡ cổ họng hai cường giả Trúc Cơ Kỳ.
"Phốc phốc!"
Hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lập tức thân vong tại chỗ.
Trung niên họ Tôn đi theo phía sau Dương Phàm cảm thấy hết hồn, không nghĩ tới thực lực Dương Phàm cường hãn như vậy. Dọc theo đường đi. lần này đã là lần thứ tư hắn nhìn thấy Dương Phàm xuất thủ diệt chết Trúc Cơ đồng cấp. Mặc dù dẫn theo Lệnh Hồ Tiểu Tịch, tốc độ của Dương Phàm vẫn nhanh như vậy, nếu không phải bởi vì còn cố kỵ trung niên họ Tôn kia hắn đã sớm cao chạy xa bay rồi
Bốn lần xuất thủ, giết chết bảy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tốc độ khá nhanh, mắt thấy số tu sĩ đuổi theo phía sau càng ngày càng ít. Dương Phàm khẽ buông lỏng một hơi, trong lòng có chút lo lắng cho Lệnh Hồ Tùng. Không biết hắn có ứng phó được tên đại tu sĩ Kim Đan kia hay không.
- Để ta xem các ngươi chạy đi đâu!
Đúng lúc này, phía sau truyền đền một tiếng cười lạnh, tiếng xé gió chợt lọt vào trong tai. Một đạo ánh sáng màu xanh từ phương xa phi tới, tên tu sĩ Kim Đan Kỳ Từ Phong kia đã đuổi kịp tới đây. Tốc độ so với thời kỳ Dương Phàm toàn thịnh còn nhanh hơn một nửa.
- Không ổn. tu sĩ bậc cao đuổi tới!
Trung niên họ Tôn vẻ mặt sợ hãi. trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Dương Phàm sớm đã có chút không vừa mắt, lạnh lùng liếc nhìn trung niên họ Tôn kia:
- Ngươi nếu buông tha cho sinh niệm.
Dương mỗ lập tức mặc kệ ngươi.
- Không nên. không nên!
Trung niên họ Tôn gần như rít gào nói:
- Ta đi theo ngươi, cái gì cũng nghe lời ngươi.
- Nhớ kỹ lời ta nói. Chỉ cần trong lòng có một tia hy vọng. tất nhiên còn cơ hội có một con đường sống.
Dương Phàm lạnh lùng buông một câu, kéo cánh tay Lệnh Hồ Tiểu Tịch tiếp tục bay về phía xa. Hắn muốn rời khỏi chiến trường chính, ít nhất không thể ở trong thần thức cảm quan của đại tu sĩ Kim Đan kia.
Gặp phải tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, Dương Phàm còn có một chút cơ hội, nhưng nếu bị đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia đuổi giết vậy mới thật sự là cửu tử nhất sinh chân chính.
- Ồ? Tiểu tử này không mượn Pháp Bảo lại có thể phi hành, tốc độ còn nhanh như vậy?
Từ Phong cảm thấy được một tia dị thường, ánh mắt bỗng chú ý tới đôi giày dưới chân Dương Phàm.
- Kia là Pháp Bảo gì?
Trong mắt Từ Phong hiện lên một tia tham lam, cảm giác được Pháp Bảo này không tầm thường.
- Lưu lại!
Tiếng xé gió từ phía sau chấn động, một đạo ánh sáng màu xanh từ trên đỉnh đầu xẹt qua, chợt chặn đường đi của đám người Dương Phàm.
- Dương dược sư!
Dương Phàm cảm thấy cánh tay Lệnh Hồ Tiểu Tịch đang run rẩy, thân thể mềm mại cứng đờ, hiển nhiên lâm vào trong sợ hãi bóng ma tử vong.
- Tôn đạo hữu! Trước hết chạy theo một hướng trốn đi, người này để Dương mỗ ứng phó một lát.
Sắc mặt Dương Phàm nghiêm nghị. thần thức truyền âm để trung niên họ Tôn rời đi.
- Vậy ngươi.. .còn có Tịch nhi.
Trung niên họ Tôn lộ vẻ do dự.
- Cút! Đừng ở chỗ này vướng chân tay ta!
Dương Phàm quát lạnh một tiếng, hắn đối với trung niên họ Tôn này đã sớm thấy khó chịu.
- Ta đi đây.
Trung niên họ Tôn sắc mặt u ám, hắn cuối cùng hiểu rõ thì ra Dương Phàm căn bản là coi thực lực hắn yếu nhược, làm vướng bận tay chân.
"Hưu"
Trung niên họ Tôn nói xong, xoay người bỏ chạy về một hướng.
- Ngươi trước tiên lui về phía sau mấy chục trượng.
Dương Phàm buông tay Lệnh Hồ Tiểu Tịch ra. vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Dương dược sư. ngươi...!
Lệnh Hồ Tiểu Tịch vẻ mặt lo lắng khẩn trương, tuy nhiên khi nàng chạm phải ánh mắt trấn định tự nhiên của Dương Phàm, trong lòng bỗng nhiên trở nên an tĩnh một chút, ngoan ngoãn lùi lại ngoài mấy chục trượng.
- Ha ha! Tiểu bối ngươi thật có dũng khí, không ngờ dám cùng Từ mỗ chiến một trận?
Ánh mắt Từ Phong khinh miệt nhìn Dương Phàm, dáng vẻ bễ nghề tư thái từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lộ ra vài phần đùa giỡn. Từ khi bước vào Kim Đan Kỳ tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy một con kiến bậc thấp có gan khiêu chiến quyền uy bậc cao