Bên cạnh Thượng Giới Tiên Khí, chúng chí cường giả đều rời đi, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân cũng đi rồi.
Ngoại trừ hai người Dương Phàm, cùng còn có Đông Phương Dược sư lẻ loi đứng tại chỗ, khí sắc có chút suy yếu, thở dài một hơi rất sâu.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn về bảy khỏa Truyền thừa linh châu được khảm trên Thượng Giới Tiên Khí, thần sắc vô cùng phức tạp.
- Đông Phương Dược sư, hiện tại muốn thu hồi lại Truyền thừa linh châu thì thật sự còn khó hơn lên trời!
Dương Phàm hiểu được suy nghĩ của hắn. Sau khi mất đi Mộc Linh Châu, Đông Phương Dược sư dù tu vi đạt tới Hóa Thần kỳ thì cũng chỉ còn mấy mấy trăm năm thọ nguyên mà thôi!
Giờ phút này, nếu muốn mạnh mẽ đoạt lại Truyền thừa linh châu thì cũng chỉ như đi tìm chết mà thôi!
Thần sắc của Đông Phương Dược sư ảm đạm, Mộc Linh Châu khiến hắn đạt tới trình độ lúc này, khi mất đi thì nếu muốn tiến thêm một bước cũng vô cùng khó khăn!
- Dương đạo hữu lần Đại hải nạn này đã ngăn cơn sóng giữ, cứu được vận mệnh của hàng tỷ sinh linh ở Nội Hải. Năng lực như thế thì người tầm thường không thể làm được, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng!
Trong mắt Đông Phương Dược sư dường như có vài phần mê man và hy vọng.
- Dương mỗ sẽ lập tức rời khỏi Nội Hải, Đông Phương Dược sư còn có gì muốn nói không?
Trong lòng Dương Phàm đã muốn rời đi.
Nội Hải nơi này đã không còn gì cho hắn lưu luyến nữa.
- Dương đạo hữu tự hành thôi diễn công pháp, có sự gắn bó mặt thiết với sinh mệnh tự nhiên. Lúc trước tay cầm Thượng Giới Tiên Khí trấn áp Địa Mạch Chi Tích. Lão hủ có một ý nghĩ, Địa Mạch Chi Tích này có thể bằng vào nhân lực mà khép lại hay không?
Thần sắc của Đông Phương Dược sư có chút căng thẳng.
- Bằng vào nhân lực để khép lại Địa Mạch Chi Tích sao?
Dương Phàm biến sắc, không nghĩ tới Đông Thắng Dược sư lại có ý nghĩ như thế! Cái này có lẽ cùng liên quan tới nguyện vọng của hắn lúc này!
- Địa Mạch Chi Tích khổng lồ như thế, lực lượng bùng nổ lại có thể huy thiên diệt địa, chỉ sợ không ai có thể bằng vào lực lượng thân thể mà khép nó lại được. Có lẽ Tiên nhân hạ phàm mới có thể.
Dương Phàm khẽ cau mày.
- Người khác không thể nhưng Dương đạo hữu chưa chắc đã không?
Trong mắt Đông Phương Dược sư hiện lên một chút hưng phấn:
- Lúc trước ở Vĩnh Hằng Đảo, chúng ta đã từng thao khảo công pháp lẫn nhau. Tiên Hồng quyết của Dương Dược sư có mối liên hệ thần bí với thiên địa tự nhiên. Diễn Căn kỳ lại nắm giữ đại địa trong tay. Hiện tại ngươi không thể thay đổi Địa Mạch Chi Tích nhưng không có nghĩa sau này cũng không!
Dương Phàm nghe thế không khỏi lâm vào trầm tư, Diễn Căn kỳ của mình ở một trình độ nhất định đã có thể khống chế đại địa.
Đương nhiên trước mắt, phạm vi khả năng không chế của hắn tuy còn rất nhỏ, so với Địa Mạch Chi Tích thì đúng là quá mức bé nhỏ.
- Có lẽ thực sự có khả năng này!
Dương Phàm đột nhiên gật đầu.
Khi hắn tu luyện Tiên Hồng quyết sơ kỳ thì đã có thể thông qua việc chữa thương để gia tăng tu vi cho mình, nhưng từ khi tiến vào bậc cao, hiệu quả của phương pháp này đã rất kém.
- Con người cũng là một thành viên trong thiên địa vạn vật! Nếu ta có thể xem Địa Mạch Chi Tích không lồ vô tận này xem như đối tượng trị liệu
Linh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên.
Nhìn phản ứng của Dương Phàm, vẻ mặt của Đông Phương Dược sư lộ ra một tia vui mừng và chờ mong:
- Dương Dược sư có phải đã nghĩ ra biện pháp?
- Quả thực có hy vọng!
Dương Phàm hít sâu một hơi, lại nói:
- Chỉ là với thực lực hiện tại của ta thì còn chưa đủ!
Lúc trước, khi Hồn Căn của Dương Phàm dung nhập vào thiên địa thì từng tiếp cận Địa Mạch Chi Tích, căn bản không thể chịu đựng được hủy diệt lực trong đó. Nếu hắn mạnh mẽ dung hợp Địa Mạch Chi Tích thì có thể linh hồn sẽ bị đốt cháy mà chết.
- Có hy vọng là tốt rồi.
Vẻ mặt của Đông Phương Dược sư hơi kích động:
- Lấy tốc độ tu luyện của Dương Dược sư trước đây, đột phá tới Hóa Thần kỳ chỉ sợ cũng không xa nữa!
- Khi nào có thể đột phá tới trình độ tiếp theo thì ngay cả ta cũng khó có thể kết luận được! Có lẽ bốn năm mươi năm đã đủ rồi, cũng có khi tới mấy trăm năm vẫn chưa thể tấn chức.
Dương Phàm đối với con đường thôi diễn của mình cũng không thể xác định được thời gian!
Nhưng hắn cũng không gấp! Nắm giữ sinh mệnh tự nhiên trong tay, sinh mệnh của hắn vô cùng dài, thậm chí còn kéo dài hơn cả Đông Phương Dược sư khi nắm Mộc Linh Châu trong tay.
Nhìn Đông Phương Dược sư rời đi, Dương Phàm đứng lặng tại chỗ, chăm chú nhìn về phía Thiên Lan điện ở dưới, thật lâu chưa từng rời đi.
Hồ Phi đột nhiên phát hiện ra thân hình Dương Phàm có vẻ tiêu điều, hoàn toàn đối lập với hình ảnh cao ngất, tự tin khi nắm Thượng Giới Tiên Khí trong tay.
- VânVân cô nương, nàng
Hồ Phi ấp a ấp úng
- Nàng về nhà rồi! Chỉ sợ phải rất lâu mới có thể gặp mặt được.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt, vẻ bi thống và không cam lòng trong mắt dần tiêu tan.
- Chúng ta đi thôi!
Dương Phàm từng bước từng bước đi tới, rẽ nước lao lên trời cao.
Hồ Phi theo sát phía sau, lặng lẽ không nói gì.
Phi hành thật lâu sau,
- Dương lão đại, chúng ta phải đi đâu?
Hồ Phi rốt cục không kìm nổi hỏi.
- Hải vực Khổng Tước Vương, Mê Phong Cốc!
Tinh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên.
Mấy tháng sau, hai người tiến vào hải vực Khổng Tước Vương, cũng không chào hỏi Khổng Tước Vương mà trực tiếp lao về phía Mê Phong Cốc lúc trước.
Mê Phong Cốc chính là nơi mà năm đó Dương Phàm thành công tấn chức Diễn Căn kỳ.
Mà chủ nhân Mê Phong Cốc cùng chính là trận pháp tông sư Cát Phong, là một nhân vật truyền kỳ ở Nội Hải, tự nghĩ ra Hư Huyễn Không Biến Trận. Trên Tu Tiên Giới, không ai có thể ngộ phá, ngay cả Nguyên Anh hậu kỳ cũng không làm được.
Dương Phàm và Cát Phong có chút giao tình. Hắn mang theo Hồ Phi trực tiếp tiến tới nơi này.
- Ồ? Trận pháp nơi này
Dương Phàm vừa mới tiến vào cốc đột nhiên có cảm giác như bị lạc, thần thức cảm quan đều bị hạn chế rất lớn.
- Đây là Hư HuyễnKhông Biến Trận sao?
Đối với trận pháp, Dương Phàm cũng chỉ mới đọc lướt qua mà không hiểu biết nhiều. Hắn đương nhiên nhìn không thấu trận pháp thâm ảo cao minh bậc này.
Đương nhiên, trận pháp này mặc dù cao minh nhưng đối với một người có năng lực nắm giữ tự nhiên như Dương Phàm thì cũng không thể ngăn cản được hắn lâu, rất nhanh, hai người xuyên qua Hư Huyễn Không Biến Trận bên ngoài Mê Phong Cốc, tiến vào bên trong.
Hưu
Một lão già mặc bào trắng với chòm râu bạc từ trong cốc vội vã bay ra, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
- Người tới thật đáng sợ, chỉ với thời gian nửa chén trà nhỏ đã có thể đột phá Hư Huyễn Không Biến Trận của ta! Ngay cả Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không thể làm được điểm này!
- Là ngươiDương đạo hữu?
Khi Cát Phong nhìn thấy rõ người tới thì trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Không lâu sau, Cát Phong đã đưa hai người tới chỗ ở của mình.
- Thật không dám dấu diếm, lần này tới đây tìm Cát đại sư là vì muốn kiến tạo một Truyền Tống Trận!
Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề, xuất ra một tấm bản vẽ cho Cát Phong.
Lần này tới Nội Hải, Dương Phàm đã có chuẩn bị. Hắn đã cẩn thận khắc chế lại Trận pháp đồ văn ở cổ chiến trường Triệu Quốc.
Nếu lúc trước Đặng Thi Dao có thể dựa theo cái này để tạo ra một Truyền Tống Trận phản hồi Bắc Tần thì vị trận pháp tông sư trước mặt này hẳn là cũng có thể làm được!
Cát Phong cầm bản vẽ này nhìn thật lâu, sau đó tán thưởng nói:
- Trận pháp này quả thật vô cùng thâm ảo, khoảng cách truyền tống chỉ sợ vô cùng xa
Khi biết được dụng ý của Dương Phàm thì Cát Phong nhíu mày:
- Kiến tạo một Truyền Tống Trận phản hồi thì chỉ sợ có chút khó khăn!
Dương Phàm hơi kinh ngạc:
- Dương mỗ có một cố nhân, là một kỳ tài trận pháp. Lúc trước chỉ bằng này mà nàng đã kiến tạo được một Truyền Tống Trận phản hồi. Danh sách tài liệu ở chỗ này!
Hắn lại lấy ra một ngọc giản, đưa cho Cát Phong.
Cát Phong nhìn nhìn tài liệu ghi trong ngọc giản này, thán phục và vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi về tin tức của Đặng Thi Dao.
Dương Phàm cũng không giấu diếm, trả lời rất thành thật!
Sau khi biết được tình huống của Đặng Thi Dao, Cát Phong tiếc thương không thôi:
- Kiến tạo một Truyền Tống Trận hai chiều thì nếu bình thường, với trình độ trận pháp của lão hủ thì đại khái mất mấy năm mới nghiên cứu ra. Nhưng có danh sách tài liệu này rồi thì có thể suy ngược trở lại, cần không tới nửa năm đã có thể thành công.
Dương Phàm nghe thế mừng rỡ cười nói:
- Tài liệu ta đã có đủ, không cần thu thập thêm nữa.
Lần đi Thiên Lan điện này, hắn cướp đoạt được không ít các loại tài liệu quý hiếm.
Bốn năm tháng sau, Cát Phong đã thành công nghiên cứu ra truyền tống Trận, hơn nữa còn tính toán thêm một số phát triển mới đối với loại Truyền Tống Trận này.
Dương Phàm đã sớm chuẩn bị tốt các loại tài liệu, chỉ mất nửa tháng đã thành công kiến tạo nên trận pháp.
Lúc này, Dương Phàm cũng đã để lại một bản vẽ của Truyền Tống Trận hai chiều này cho Cát Phong.
- Xin hỏi Dương đạo hữu, truyền tống trận này là đi tới nơi này. Theo ta phân tích thì hẳn là truyền tống về phía bắc.
Cát Phong tò mò hỏi, cũng nói ra phỏng đoán của mình.
- Đúng thế, chính là phương bắc, Bắc Tần!
Dương Phàm thản nhiên nói,
- Bắc Tần? Ngươi là nói ở đại lục?
Cát Phong vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, cuối cùng hắn đưa ra yêu cầu được đi cùng tới Bắc Tần.
- Cát Phong đại sư vì sao đột nhiên lại có ý tưởng này?
Dương Phàm nao nao.
- Mặc dù trăm năm trước, Dương đạo hữu đã cho ta một viên Duyên Thọ Đan nhưng thọ nguyên của lão hủ cũng chỉ còn có mấy chục năm. Khi còn sống, nếu có thể đi tới lục địa quan khán một lần thì có chết cũng không có gì phải hối tiếc.
Đôi mắt ảm đạm của Cát Phong lóe lên vài tia hưng phấn.
Dương Phàm có thể hiểu được tâm tình của hắn, gật đầu nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi. Nhưng sau khi chúng ta truyền tống sẽ có người lập tức phong cấm trận pháp này. Cát Phong đại sư sẽ không có gì phải lo lắng cho hậu bối đấy chứ?
- Lão hủ ở Nội Hải vô số năm, tên đệ tử thu nhận nhiều năm trước cũng đã qua đời rồi! vẻ mặt Cát Phong rất dứt khoát.
Sinh ra ở Nội Hải, đối với bọn họ, lục địa Bắc Tần quả thật đúng là nơi trong truyền thuyết mà thôi!
- Thế thì
Dương Phàm đồng ý mang Cát Phong quay về Bắc Tần.
Hai ngày sau, ở Mê Phong Cốc, ba người cùng nhau bước lên Truyền Tống Trận. Bạch quang huyễn lệ lóe lên, lưu lại ba đạo hư ảnh nhàn nhạt, chợt biến mất.
Đồng thời với đó, ở một nơi Mê Phong Cốc, có một đại hán khôi ngô và một cô gái áo lam xuất hiện.
Hai người đi tới trước Truyền Tống Trận, bố trí cấm chế thật mạnh.
Cuối cùng, cô gái áo lam lại nâng cánh tay trắng nõn lên, bấm tay một chút, một đạo lam băng liền băng phong toàn bộ Truyền Tống Trận lại.
Bên ngoài Mê Phong Cốc có Hư Huyễn Không Biến Trận, hơn nữa nơi này cũng rất bí mật, lại bị băng phong, cấm chế cho nên ngoại nhân rất khó đụng tới.
Dương Phàm làm như thế cũng là để ngày sau có thể thuận lợi chạy tới Nội Hải.
Đại hán khôi ngô và cô gái ao lam đồng thời biến mất.
Điều này cũng có nghĩa là chuyến hành trình tới Nội Hải lần này của Dương Phàm đã hoàn toàn kết thúc.
Một trong mười hai đại chí cường giả Nội Hải truyền kỳ cùng trở thành lịch sử.
Đồng thời với đó, ở sâu trong Thất Cầm Hải, ở gần vị trí Địa Mạch Chi Tích.
Ục ục ục
Nơi này đột nhiên sinh ra một đám bọt khí rất nhỏ.
Một thân ảnh tàn phá hư ảo chậm rãi hội tụ, miễn cưỡng nhìn ra là một bóng người, có chút suy yếu vô lực.
- Đáng giận, tên tiểu tử kia lại phá hư kế hoạch của bản Ma Chủ! Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Chẳng những nắm giữ Chí Bảo Long Khí, không ngờ còn có thể khống chế Thượng Giới Tiên Khí, cũng may ta kịp trốn đi, chỉ là thương thế giờ quá nặng
Thân ảnh mờ nhạt này dần dần thành hình nhưng thực lực lại vô cùng nhỏ yếu. Nếu không phải nguyên nhân hình thái này thì ở sâu dưới lòng biển đã sớm bị áp bách mà chết!
Thượng Giới Tiên Khí và bảy viên truyền thừa linh châu cũng đã dung hợp hoàn mỹ, Thiên Lan điện khó có thể lay động, chiêu cũ đã không thể dùng được. Nếu Chí Bảo Long Khí tập hợp lại
Thân ảnh tàn phá kia hơi run rẩy, cuối cùng phát ra một chuỗi âm thanh âm lãnh, trầm thấp:
- Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, khí vận đại lục? Xem ra bản Ma Chủ phải đi Đại Tần một chuyến rồi! Tuy nhiên đại năng giả ở đó không ít, trước khi khôi phục lại đỉnh phong thì phải cẩn thận hành sự.