Thần kiếm đen thui đạt tới cấp bậc Thứ Thần khí thượng phẩm nin rẩy ở giữa không trang, hướng về Dương Phàm cúi đầu cúng bái.
Một giây trước, nó có uy lực có thể giết chết Dương Phàm trăm lần. mà một giây sau nó lại ngoan ngoãn như vậy, đối với Dương Phàm kinh sợ có thừa.
Chẳng những thần kiếm đen thui trước mắt. giờ phút này ức ức vạn thanh kiếm của cả Thiên giới đêu run rẩy cúng bái.
Vạn kiếm triều bái!
Khi cảnh tượng này xuất hiện ở không gian thượng giới, cảnh tượng tráng quan càng hơn ngàn vạn lần.
Lúc ở nhân giới nó là vương giả kiếm đạo. tổ tông của kiếm đạo, không người vượt qua.
Lên tới thượng giới, nó đồng dạng là... Thiên hạ vô song!
Hắn thức tinh...
Dương Phàm vừa thờ một hơi dài nhẹ nhòm lại có chút cáu giận.
Sự thức tinh của Vô Song nhất định có liên quan mật thiết với bí kỹ kiếm đạo tuyệt cường mà Ám Thiên thi triển.
- Vô Song?
Thanh âm Ám Thiên có chút chua xót. ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có vài phản phúc tạp.
Cùng lúc đó. Dương Phàm cảm giác từ nơi sâu trong linh hồn minh có thểm một cỗ khi tức kiếm đạo quen thuộc.
Cái gọi là kiếm đạo ý chí chính là ý chí thuần túy kiếm đạo biến thành, càng thêm đặc thù. cực đoan so với tinh thân ý chí.
Loại ý chí này, ngoài kiếm ra không có gì khác.
- Hoàn hảo hắn cũng không hoàn toàn thức tinh.
Dương Phàm tim đập nhanh hơn. cỗ ý chí thuần túy kiếm đạo biến thành phù họp với linh hồn hắn không chút trở ngại.
Sau đó tinh thần ý chí của hắn đột nhiên được tăng lên một trình tự hoàn toàn mới. gần nhưcó thể sánh ngang với cành giới Huyền Tiên tam trọng.
Cỗ ý chí hoàn toàn mới này ẩn chứa một loại mạnh mẽ không gi không thể phá, bó qua hết thảy phòng ngự theo đuôi công kích chí cường.
Ông-
Bỗng nhiên. Luân Hồi Môn khổng lồ trên đinh đầu của Dương Phàm nở rộ một vùng kiếm hà màu bạc, hiện ra dạng hình cung tròn sau đó xoay tròn tốc độ cao.
Sau khi chịu đựng kiếm đạo công kích như cấm kỵ của Ám Thiên trước đó, Luân Hồi B àn đã chịu đựng thương tổn gần như cực hạn.
Có nhân mà không quả.
Mà giờ phút này, sau khi Dương Phàm dung họp kiếm đạo ý chí của Vô Song, cỗ lực lượng nhân quả kia được đề cao tới mức tận cùng dưới tác động của Luân hôi.
Xuy
Luân bàn thật lớn xoay tròn tốc độ cao. một tầng kiểm khí màu bạc sắc bén chói mắt xoay tròn thành kiếm khi dạng bánh xe tròn thê lãnh.
Theo sự vận chuyển của Luân hồi. cỗ lực lượng kiếm đạo kia lần lượt bị đẩy lên đinh
cao.
Công kích dung họp kiếm đạo cùa Vô Song vốn đã đạt tới một mức độ khủng bố cực đoan.
Mà dưới sự vận chuyển của Luân hồi. cỗ công kích đó lại được tăng lên tới một trình độ càng đáng sợ.
- Không tốt!
Trong lòng Ám Thiên hô to không ổn. theo bán năng giam cẩm thời không khu vực mình đứng.
Khi thời không bị giam cẩm, hết thảy công kích cùng thần thông đều sẽ hiện ra trạng thái ngưng đọng.
Nhưng thời không vừa bị giam cẩm...
Xuy-
Một kiếm mang hình cự luân đường kính chừng ngàn trượng sinh sôi không thôi, ánh bạc lớng lánh tỏa ra từng tia sáng rực rỡ huyễn lệ, trong khi cấp tốc vận chuyển xuyên qua thân thể hắn như một tia chóp.
Thời không giam cẩm bị phá tan trong khoánh khắc giống nhưgiấv móng.
Xuy... Ti ti—
Trên mặt Ám Thiên vẫn giữ biểu tình chết không nhắm mắt, thân thể từ trên xuống duới xuất hiện một vết máu chinh tề vô cùng.
Sau đó. thân thể bị chia làm hai phần đều nhau từ trên xuống dưới.
Máu tươi văng khắp nơi.
Thi thể chia làm hai nửa, linh hồn cũng tan biến.
Giờ khắc này, thiên địa lặng ngắt như tờ.
Trống vắng không tiếng động.
Một cường giả Huyền Tiên tam trọng cứ như vậy ngà xuống.
Cường giá đinh như vậy. dõi mắt thất giới đều là cầu mà khó được.
Thực lực của Ám Thiên tuy cường đại hơn Dương Phàm gấp chục, trăm lần.
Nhưng hắn rất khó giết chết Dương Phàm, cũng quá xem nhẹ lực lượng khủng bố được sinh ra sau khi “Vô Song kiếm đạo” dung họp với Đại Luân Hỏi.
Bất kể người nào trong hai người này đều có tư cách tiếu ngạo thất giới.
Sau khi bọn họ kết họp. không chỉ đon giản là chồng chất một cộng một bang hai mà là tăng lên gấp mấv lần.
Sau khi giết chết Ám Thiên, Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
Không xong!
Ám Thiên này là đệ nhất tâm phúc dưới trướng Đại Đế. giết chết hắn Đại Đế còn bỏ qua cho minh sao?
- Ha ha. các ngươi choi đùa không tệ.
Vân Tiêu Đại Đế mỉm cười một cách ngoài ý muốn.
Trên mặt hắn không có tức giận chân chinh cũng không có sát V. ngược lại rất tán thưởng đánh giá Dương Phàm.
- Đây... Đâyrốt cục là chuyệngì xảy ra?
Dương Phàm cảm giác không thích họp.
Vốn hắn cho rang sau khi giết chết Ám Thiên nhất định sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Đại Đế.
Nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn ra ngoài dự đoán.
Chẳng lẽ Đại Đế căn bản không quan tám sự sống chết của Ám Thiên?
Rốt cục ánh mắt Đại Đe nhìn về phía thi thể bị chém thành hai mánh máu chảy đầm đìa. hơi nhíu mày.
-Hồi!
Đại Đế khoát tay.
Nháy mắt thi thể bị chém thành hai mảnh máu tươi đầm đìa bị giam cẩm trong hư không.
Kế tiếp, chuyện khiến Dương Phàm rung động vạn phần đã xảy ra.
Hai mánh thi thể máu chảy đầm đìa sau khi thời không giam cẩm lại chậm rãi hướng lên trên.
Thi thể bay lên. lộ tuyến quỹ tích vận hành giồng như đúc với rơi xuống lúc trước.
Máu văng khắp nơi chậm rãi thu vào trong thi thể.
Hết thảy hết thảy giống như hình ảnh đang quay ngược.
Khoánh khắc này, đám đại năng của Thiên giới đang quan sát nơi đây đều ngừng hô hấp.
- Không đúng, không đúng!
Dương Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh.
Hết thảy xảy ra trước mắt không giống như hình ảnh quay ngược.
Hắn trơ mắt nhìn hai mảnh thi thể dựa bay lên theo quĩ’ tích trước đó, nhập lại. cuổi cùng hình thành Ám Thiên nguyẻnbản.
Thậm chí đến cuổi cùng còn có thể nhìn thấy vết máu trên thân Ám Thiên từ trên xuống dưới.
Xuy-
Kiểm quang dạng cự luân kia từ trên người Ám Thiên ngược trở về theo đường cũ, saud đó trở về Luân Hồi Bàn trên đỉnh đầu của Dương Phàm.
Ngô... ông--
Luân Hồi Bàn run rẩy kêu một tiếng, Dương Phàm ngây ra tại chỗ.
- Đa tạ Đại Đế thần thông hồi thiên.
Ám Thiên quỳ gối bên cạnh Đại Đe nói với vẻ cám kích vô cùng, trong mắt mang theo kính ngưỡng vô hạn.
- Thời gian đảo lưu.
Dương Phàm phun ra bốn chữ vạn phần tối nghĩa.
Đây là thần thông cấm kỵ nghịch chuyển thời gian, cũng không phải là Hồi thiên chi thuật gì cà.
Tình cảnh vừa phát sinh vừa rồi chính là quay ngược lại hình ảnh Dương Phàm giết chết Ám Thiên.
Nói một cách đon giản: Dương Phàm với Đại Luân Hồi kết họp Vô Song kiếm đạo giết chết Ám Thiên vốn đã trờ thành sự thật.
Nhưng là Đại Đế lại khién thời gian quay ngược trở về, trở lại trước khi Ám Thiên chưa chết.
Thần thông này cao hơn Hồi thiên chi thuật khôngbiết bao nhiêu trình tự.
Y thuật dù mạnh tới đâu cũng có bệnh nan ý không thể trị hết. Nhưng nếu là quay ngược thời gian trở lại trước đó, hết thảy đều sẽ trờ thành có thể.
Đồng thời, rất nhiều cường giả Thiên giới quan sát kỳ tích này khiếp sợ vạn phần.
- Đây là thần thông của Đại Đế? Ngay cả thời gian có thể quay ngược, còn có gì là bọn họ không làm được?
Đại Đế chung quỵ đứng ở đinh nhất của thất giới, chúa tể vận mệnh thiên địa, nhìn xuống chư thiên hoàn vũ.
Truyền thuyết bọn họ không gì không làm được, sự thật quả là như thế.
Trong lòng Dương Phàm nhấc lên sóng gió ngập trời, thật lâu sau khó thể bình phục.
Hắn càng thêm nghĩ đến một khả năng: Thọ nguyên của hắn chi mới mười mấv vạn năm. Nếu Đại Đe cho thời gian quay ngược khiến hắn trờ lại mười mấy vạn năm trước...
Mười mấv vạn năm trước hắn còn là một tu sĩ Ngưng Thần K.V. thậm chí là một phàm nhân còn chua bước lẻn con đường tu luyện.
Vừa nghĩ đền đây, hắn thấy trong lòng phát lạnh, linh hồn run rẩy.
Thời gian đảo lưu. thật sự là đáng sợ!
Thời gian đảo lưu có thể ảnh hướng đến Dương Phàm vốn ở trong Đại Luân Hồi hayko còn là một ẩn số.
Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào. Dương Phàm cũng không dám thử.
Lần đầu tiên trong đời hắn đột nhiên cám thấy được: Dưới tình huống thần thông pháp lực bằng nhau, thọ nguyên quá ít cũng có chỗ hỏng. Tỷ nhưthời gian đào lưu này, hắn chỉ có mười mấy vạn năm mà Tiên Đẻ bình thường đêu sống mấy ngàn vạn năm thậm chí là vài trăm ức năm. Năng lực chống cự thời gian đảo lưu khẳng định mạnh hơn một chút.
Tóm lại. ở trước mặt Đại Đế có khá năng Dương Phàm không có lực trả đòn.
Chính như lúc trước Du Vân Tiên Đế từng nói:
- Đại Đế mạnh bao nhiêu ngay cà ta cũng không biết. Nhưng là ta biết một điêm, ở trước mặt Đại Đế ta không có sức phán kháng cũng không có cơ hội ra tay.
Bất luận là Du Vân Tiên Đế Huỵển Tiên nhị trọng hay là Ám Thiên Huyền Tiên tam trọng có lẽ cũng không có gì khác nhau.
Dương Phàm phát hiện mình vẫn đánh giá Đại Đế quá thấp.
Bá!
Đại Đế vung tay, không gian nơi mấy người lại thay đổi, trở về trong Vân Tiêu điện.
Dịch chuyển không gian tức là đem một vùng khu vực không gian dịch chuyển đến một khu vực khác cũng bao gôm mọi sinh linh vật chất trong khu vực không gian đó.
Thủ đoạn nhưthế mạnh hơn thuấn di. na di không biết bao nhiêu lẩn.
- Dương Phàm.
Đại Đế lại lên tiếng.
Dương Phàm thu hồi Luân Hồi Bàn. nhưng linh hồn vẫn dung họp với kiếm đạo ý chí của Vô Song.
- Ngươi không tiếc mọi thứ đối mặt bản đế thậm chí không sợ sống chết, có thể nói là dũng khí có thừa. Nhưng hết thảy rốt cục là vi cái gì?
Ván Tiêu Đại Đe thản nhiên hỏi.
Dương Phàm chậm rãi đi tới gần Đại Đế. cùng Vân Vũ Tịch bốn mắt nhìn nhau.
- Dương đại ca.
Ván Vũ Tịch lại được tự do. nước mắt nhưmua bổ nhào vào lòng hắn.
Dương Phàm nắm chặt tay Vũ Tịch, nhìn thẳng Vân Tiêu Đại Đế, trịnh trọng nói:
- Vãn bối cả gan tới gặp Đại Đế câu hôn, hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Vũ Tịch.
-Cầu hôn?
Ván Tiêu Đại Đế hơi nhướng mày.
Cẩu hôn... cẩu hôn quang minh chính đại.
Dương Phàm nhìn chăm chú vẻ mặt Đại Đe: Chẳng lẽ không đồng ý?
Trầm ngâm một lát, Vân Tiêu Đại Đế lắc đẩu:
- Không được!
Không được!!!
Hai chữ, đơn giản như vậy nhưng như cự chùv ngàn cân đánh lẻn tâm thần Dương Phàm.
- Không được?
Kết quá cuối cùng này khiến Dương Phàm có chút chua xót:
- Vì sao?
Không được, ắt phải có mộtly do.
- Là tu vi vãn bối không đủ hay là tài lực không đú? Đại Đế có thể nói rõ vãn bối thiếu hụt ở đâu mà không có tư cách lấy Vũ Tịch hay không?
Ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng Đại Đế. không có một tia nhượng bộ.
- Tư cách? Ha ha, ai nói ngươi không có tư cách?
Vân Tiêu Đại Đế cười to.
Dương Phàm ngẩn ra.
- Bản đế cũng không dối lòng. Ngươi chẳng những có tư cách mà còn là có tiềm lực nhất trong số sinh linh ta từng gặp. cùng có tu vi tiến triển nhanh nhất: Thời gian ngắn ngủi mười mấy vạn năm ngươi đã có thực lực khiêu chiến Huyền Tiên tam trọng. Chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, trờ thành Đại Đê cùng không phải không có khả năng.
Vân Tiêu Đại Đế dùng ánh mắt thưởng thức nhìn phía Dương Phàm.
Rất hiển nhiên, Đại Đế cho rẳng Dương Phàm có tư cách này.
- Càng trọng yếu hơn là: Ngươi chinh là nam nhân mà Vũ Tịch thật sự thích.
Ý cười khóe miệng Vân Tiêu Đại Đế càng thêm không thể nắm lấy.
Dương Phàm nghi hoặc vạn phần.
Với thành tựu hiện nay của hắn, hoàn toàn có tu cách lấy Cửu Công chúa, lại thêm là nam nhân mà Vân Vũ Tịch vẻu sâu đậm.
Có thể nói là người được chọn tốt nhất!
Nếu đã như vậy, vì sao Đại Đế không đáp ứng?
- Dương Phàm, nể tấm lòng hết sức chân thành của ngươi, bản đế hói ngươi một vấn đề cuối cùng.
Ánh mắt của Đại Đế nghiêm rúc nhìn thẳng Dương Phàm, mang đến cho hắn áp lực lớn
lao.
Giờ khắc này. Dương Phàm có một loại cám giác sai tẩt cả bí mật đều không thể che giấu.
- Xin mời Đại Đế.
- Nếu bản đế yêu cầu ngươi dùng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết làm sính lễ. ngươi có nguyện ý hay không?