Trên thực tế, cảm giác của tất cả tu sĩ có mặt đều không khác gì Dương Phàm, dường như một mình đối mặt với sóng to gió lớn vô cùng vô tận kia. Tuy nhiên, cổ áp lực này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ khoảng giây lát liền tiêu tan.
Phù~
Tất cả mọi người tại tràng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía nữ tử như thần linh trước Cửu u Bí Cảnh kia. Dương Phàm rốt cục xác định đây chính là cường giả Nguyên Anh Kỳ đầu tiên mình chứng kiến trong đời, mà lại còn là nữ tu Nguyên Anh Kỳ. Loại cơ hội này cũng không nhiều, nhất định phải thấy rõ ràng!
Dương Phàm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn nữ tử cung trang tuyệt mỹ cao quý bất phàm, chân đạp độn quang bảy màu kia. Khuôn mặt như bạch ngọc không tỳ vết, trầm tĩnh như nước, đoan trang ung dung. Búi tóc vấn cao, từng sợi bay phất phơ, da thị lộ ra trơn bóng thản nhiên, thân hình yểu điệu, eo nhỏ một tay có thể nắm. Nhìn qua bộ dạng chỉ khoảng 24- 25 tuổi, nhưng không ai lại tin tưởng đây là tuổi chân thật của nàng.
Nàng giống như thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống ngàn vạn tu sĩ phía dưới, thanh nhã thoát tục.
- Linh Hà tiên tử!
Phía dưới có người khẽ kinh hô, nhận ra thân phận của nữ tu Nguyên Anh Kỳ này.
Linh Hà tiên tử.
Dương Phàm cả kinh trong lòng. Cho dù hắn bị giới hạn bởi thân phận và thực lực, đối với cao tầng Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc cũng không biết nhiều, nhưng cũng nghe nói qua truyền thuyết về vị nữ tu Nguyên Anh Kỳ này.
Nghe nói. vị Linh Hà tiên tử này là cường giả Nguvên Anh Kỳ quật khởi trong hai trăm năm gần đây của Ngư Dương quốc, mà thân phận còn là tán tu. Tán tu bình thường không môn không phái. một mình tu luyện, không có chỗ dựa. Nếu không có đại cơ duyên rất ít người có thể tiến giai bậc cao. Càng đừng nói là Nguyên Anh Kỳ cường đại.
Vũ Văn Nhu nhìn nữ tử xinh đẹp như tiên tử phương xa xuất hiện trên trời cao, trong mắt lộ ra vài tia hướng tới nói khẽ với Dương Phàm:
- Nghe nói lần này lãnh đạo trận doanh tán tu chính đạo tranh đoạt danh ngạch chính là Linh Hà tiên tử.
- ồ?
Dương Phàm gật đầu, nguyên lai Linh Hà tiên tử là người lãnh đạo trận doanh tán tu chính đạo. Theo như tình báo hắn nhận được từ Ám Huyết Vương Triều, trận doanh tán tu chính đạo lần này được phân 50 danh ngạch, ngang với trận doanh tán tu ma đạo.
Người lãnh đạo trận doanh tán tu ma đạo trên danh nghĩa là Huyết Ma Thất Tử nhưng là Dương Phàm khẳng định phía sau bọn họ hơn phân nửa cũng có Nguyên Anh Kỳ tham dự.
Ba tông môn tu tiên cao nhất như Thanh Nguyên môn cũng đều chỉ phân được 50 danh ngạch. Ba tông tông phái này, thực lục cường đại nhất. Còn lại các tông môn tu tiên hạng nhất như Kim Hồng Môn, Linh Huyễn Môn... đều chiếm được 30 danh ngạch.
về phần một số môn phái tu tiên hạng hai, được phân đại khái khoảng 10 danh ngạch.
Tương đối mà nói, bốn gia tộc tu tiên kinh đô liên hợp, có thể được phân 80 danh ngạch, chiến quả này vượt xa đoán trước. Theo dự đoán của Dương Phàm, bất kỳ một nhà nào trong bốn gia tộc tu tiên kinh đô, thực lực đều xa xa không bằng tông môn tu tiên hạng nhất. Bốn gia tộc liên thủ mới có thể chống lại được môn phái hạng nhất. Mà bốn gia tộc liên hợp lại được phân 80 danh ngạch, cũng khiến cho Dương Phàm trầm tư hồi lâu.
"Chẳng lẽ. phía sau trận doanh bốn gia tộc kinh đô cũng có cường giả Nguyên Anh KỲ duy trì?"
Dương Phàm âm thầm nghĩ ngợi.
Ngay khi hắn suy tư, từ chân trời xa xa lại bay tới hai đạo độn quang khí thế khổng lồ, phân biệt là màu máu và màu xanh tím. Bao phủ trong hào quang màu máu là một lão già mắt như chim ưng, trên người lộ ra một cỗ máu tanh cùng sát phạt. Dưới chân dòng máu cuồn cuộn hình thành độn quang kỳ dị lưu chuyển không thôi.
Một vị tu sĩ trung niên khác, tướng mạo tuấn lãng phi phàm, hai mắt như sao sáng, tùy ý mặc một bộ áo bào vải thô. Tóc để rối bay lả tả, nhìn qua có vài phần hào hùng phóng đãng không kềm chế được.
- Ha ha ha. Linh Hà tiên tử, không nghĩ tới cô còn đến sớm hơn chúng ta một lát.
Nam tử tuấn lãng phóng đãng không kiềm chế kia cười dài một tiếng, có một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn như biển rộng trời cao.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy liền có ba cường giả Nguyên Anh Kỳ tới rồi".
Dương Phàm âm thầm tặc lưỡi.
Đám tu sĩ phía dưới thở mạnh cũng không dám, trong mắt đều mang theo vài phần kính sợ cùng kính ngưỡng. Dương Phàm âm thầm đoán thân phận hai người kia. Vũ Văn Nhu cũng rất hiếu kỳ, nói:
- Hai vị này phân biệt là Huyết Ma lão tổ và Vô Ưu cốc chủ.
"Quả nhiên là bọn họ". Dương Phàm gật gật đầu.
Hai vị này đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lâu đời, uy danh kinh sợ Ngư Dương quốc vài trăm năm, là nhân vật cùng thời đại với Tam u lão ma.
Linh Hà tiên tử gặp hai vị tu sĩ cùng cấp bậc tới đây, tự nhiên không có một tia kiêu ngạo, hé miệng cười:
- Linh Hà là tu sĩ Nguyên Anh mới tấn thăng, hai vị coi như là nữa tiền bối của ta, đương nhiên không thể để các vị chờ lâu.
Huyết Ma lão tổ thản nhiên nói:
- Đều là Nguyên Anh Sơ Kỳ, ba người chúng ta cũng không chênh lệch bao nhiêu, cần gì phải nói đến bối phận. Cho dù ngươi gọi chúng ta một tiếng tiền bối, danh ngạch cùng ích lợi Cửu U Bí Cảnh này cũng sẽ không thêm cho ngươi một phần.
- Huyết Ma lão tổ a, người ta Linh Hà khách khí giữ lễ như vậy, ngươi không thể không giữ một điểm khẩu đức.
Vô Ưu Cốc Chủ dường như có chút bất mãn, đối với Linh Hà tiên tử lại có vài phần duy trì bảo hộ.
- Lão tồ vẫn thẳng thắn như vậy.
Linh Hà tiên tử mĩm cười, trên mặt cũng không có vẻ tức giận. Huyết Ma lão tổ khẽ hừ một tiếng, không nói gì. Rất hiển nhiên, giữa ba đại tu sĩ Nguvên Anh quan hệ cũng không phải hòa thuận bao nhiêu. Đặc biệt là Huyết Ma lão tổ cùng Linh Hà tiên tử phân biệt là người đứng sau trận doanh tán tu ma đạo cùng chính đạo.
- Được rồi Chúng ta hiện tại tọa trấn nơi này, cho đám tiểu bối Ngư Dương quốc tiến Cửu u Bí Cảnh sớm một chút.
Vô Ưu Cốc Chủ chỉnh sắc nói.
- Đúng rồi Như thế nào không thấy hai đạo hữu Thanh Hư tán nhân cùng Tam u lão ma tới đây.
Linh Hà tiên tử khó hiểu hỏi.
- Hai người bọn họ đang đi gặp lão yêu Thanh Giang Hà chiến đấu, nơi này liền giao cho ba chúng ta.
Vô Ưu Cốc Chủ giải thích nói.
- Ồ!
Trong mắt sáng của Linh Hà tiên tử hiện lên một tia khác thường.
Vèo vèo vèo!
Ba đạo độn quang khí thế kinh người, xẹt qua chân trời đi tới trước chín quang môn trước Bí Cảnh. Ba đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, mỗi người phụ trách ba thông đạo. tận hết trách nhiệm. Nhìn tình cảnh này, Dương Phàm hơi có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới cao tầng Ngư Dương quốc lại coi trọng Cửu u Bí Cảnh như thế, không ngờ không tiếc xuất động ba vị cường giả Nguyên Anh Kỳ tọa trấn.
- Bí Cảnh mở ra, chỉ duy trì nửa ngày. Dựa theo số lượng danh ngạch định trước, từng nhóm tiến vào. Danh ngạch một cái cũng không thể nhiều. Nếu có người vi phạm, hủy bỏ tư cách tiến vào Cửu u Bí Cảnh.
Ánh mắt Vô Ưu cốc Chủ đảo qua các trận doanh tại đây, vẻ mặt đạm mạc giọng nói truyền khắp phạm vi hơn mười dặm.
Vừa nghe lời ấy, lập tức các thế lực bắt đầu hành động. Đầu tiên là trận doanh tán tu ma đạo tổng cộng năm mươi tên tu sĩ ma đạo tinh anh bay nhanh về phía một quang môn trong đó. Thông đạo truyền tống này xác định là truyền tống một chiều, nếu thông đạo khác nhau, sẽ bị truyền tống đến nơi khác nhau trong Bí Cảnh. Cho nên, tu sĩ của mỗi thế lực đều tìm cùng một thông đạo đi vào, như vậy, thực lực sẽ không bị phân tán.
- Con cháu Vũ Văn gia tộc, hành trinh Bí Cảnh lần này, các ngươi phải nghe Nhu nhi chỉ huy. Nếu không phải tinh huống đặc thù không được hành động tự tiện.
Vũ Văn gia chủ dặn dò vài câu, giọng điệu thật dồn dập dù sao thời gian cấp bách.
- Được rồi Các ngươi nhanh xuất phát!
Vũ Văn gia chủ hít sâu một hơi. phất phất tay, ánh mắt dừng trên mặt Dương Phàm cùng Vũ Văn Nhu giây lát dường như gửi gắm cái gì.
"Nhu nhi liền giao cho ngươi chiếu cố, cũng xin tận lực giúp Vũ Văn gia tộc giảm bớt thương vong".
Vũ Văn gia chủ thần thức truyền âm.
Dương Phàm khẽ gật đầu với hắn.
- Vâng. gia chủ.
Vũ Văn gia tộc một hàng hai mươi người lập tức chạy tới một thông đạo trong đó mà không phải phi hành. Bởi vì trong hai mươi người này, tu sĩ Ngưng Thần KỲ chỉ chiếm một nửa, một nửa khác hoặc là Luyện Khí Đại Viên Mãn hoặc là có năng lực đặc thù.
Dương Phàm nhìn quang môn tới gần từng chút một. trong lòng dần trở nên khẩn trương, rồi lại có vài phần chờ mong cùng chiến ý mãnh liệt. Trong quá trình tới gần, ánh mắt Dương Phàm thi thoảng đảo qua những tu sĩ đang xuyên qua quang môn.
Đột nhiên, trận doanh tán tu chính đạo truyền đến một tràng tiếng hô khẽ.
Một nam tử áo trắng lưng đeo bảo kiếm không ngờ rời khỏi đám người, một mình bay về một quang môn. Cũng không nghe theo trận doanh tán tu chính đạo an bài.
- Người này thật cuồng ngạo, không ngờ không nghe theo chỉ huy, tự tiện hành động.
- Đó là...
Dương Phàm nhìn chăm chú thân hình áo trắng như tuyết kia. con ngươi bỗng co rụt lại:
- Vô Song.
Người kia đúng là Vô Song. Giờ phút này hắn rời khỏi trận doanh tán tu chính đạo, một mình hành động. Hắn vừa mới bay đến trước quang môn, không trung trên đầu truyền đến tiếng quát khẽ của Linh Hà tiên tử:
- Đứng lại!
Vô Song ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái. vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Vì cái gì?
- Ngươi thân là thành viên trận doanh tán tu, hành động đơn lẻ không khác gì chịu chết. Lãng phí một danh ngạch quý báu.
Trên người Linh Hà tiên tử truyền đến một cỗ áp bách khiến thân hình Vô Song cứng ngắc, khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt.
- Thật có lỗi. ta một mình đã quen rồi.
Vô Song hóa thành một bóng trắng mơ hồ bất định, không ngờ dám cãi mệnh lệnh cường giả Nguyên Anh Kỳ, lập tức bay tới một quang môn.
- Ngươi dám kháng lệnh?
Linh Hà tiên tử tức thì cảm thấy mất mặt. Một tu sĩ bậc thấp không ngờ dám đối nghịch với mình, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. Nàng khẽ nâng cánh tay, chuẩn bị tiêu diệt người này. Nhưng đúng vào lúc này, trên người Vô Song chợt lóe lên sóng gợn màu xanh, hư không biết mất, lập tức lóe ra tới trước quang môn, trong khoảnh khắc bước vào bên trong.
Bá-
Vô Song biến mất, hắn đã tiến vào Bí Cảnh.
Trên mặt Linh Hà tiên tử một hồi trắng một hồi xanh, bộ ngực khẽ nhấp nhô, tuy nhiên nàng rất nhanh liền trấn định. Khúc nhạc đệm này rất nhanh liền trôi qua, chỉ là làm nổi lên một gợn sóng.
Cùng lúc đó. trong trận doanh Vũ Văn gia tộc nơi Dương Phàm.
Vũ Văn Nhu bình tĩnh quan sát thông đạo vài thế lực lớn tiến vào lúc trước. Nàng rất thông minh, những thông đạo thế lực mạnh mẽ như Thanh Nguyên Tông, Ma Dương Tông tiến vào tuyệt đối sẽ không cân nhắc. Rất nhanh. Vũ Văn Nhu lựa chọn một quang môn thông đạo, người trấn thủ bên trên là Huyết Ma lão tổ. Chưa tới gần liền thấy một cỗ khí tức máu tanh như sóng gầm ép tới, đoàn người không khỏi thân thể cứng đờ, chịu đựng áp lực không thể tưởng tượng.
- Người tới là thế lực phương nào?
Giọng nói Huyết Ma lão tổ nhộn nhạo bên tai mọi người làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật đứng trước Quỷ môn quan.
Vũ Văn Nhu bước lên trước, vẻ mặt cung kính nói:
- Bẩm tiền bối. Chúng tôi là Vũ Văn gia tộc kinh đô, tổng cộng hai mươi người. Xin ngài kiểm kê.
- Vào đi.
Thần thức Huyết Ma lão tổ đảo qua, thấy số lượng đúng đủ cũng không chú ý nhiều. Dương Phàm không khỏi toát mồ hôi lạnh. Giờ khắc này hắn vận chuyển Khô Mộc Công tới cực hạn, không biết Huyết Ma lão tổ có nhìn ra tu vi chân thực của bản thân hay không. Tuy nhiên, cho dù Huyết Ma lão tổ biết tu vi chân thật của hắn, đại khái cũng không để trong lòng. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ở trong mắt cường giả cấp bậc này, cũng không khác con kiến bao nhiêu.
- Dạ. tiền bối.
Vũ Văn Nhu vội vàng dẫn mọi người đi tới một thông đạo. Nàng là người đầu tiên tiến vào quang môn, vừa đi qua để lại một bóng mờ rồi bỗng nhiên biến mất. Dương Phàm cùng Vũ Văn Lân đi sát phía sau, cùng nhau tiến vào quang môn thông đạo. Quang môn truyền tống này chỉ rộng chừng một trượng, có thể đồng thời cho vài người đi vào. Hơn nữa, cực kỳ ổn định, cao minh hơn truyền tống trận trên đại lục hiện có gấp trăm lần.
Ông-
Dương Phàm cảm giác được một đạo bạch quang bao phủ trên người mình, rất dịu dàng. Giờ phút này, hắn đang từ không trung hạ xuống, trong nháy mắt giẫm lên mặt đất. Khi bạch quang tiêu tan, đầu tiên đập vào tầm mắt hắn là vầng mặt trời đỏ như máu trên bầu trời. Một vùng sáng màu đỏ nhạt chiếu xuống mặt đất, có một loại cảm giác ôn hòa, cùng mặt trời bên ngoài có chút khác biệt. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một cổ khí tức lạnh như băng.
Dương Phàm vẻ mặt đề phòng, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ngờ mình đang đứng trên một ngọn núi băng tuyết bao phủ, đại khái ở khoảng giữa sườn núi.
- Môi trường nơi này thật quỷ dị.
Dương Phàm âm thầm kinh hãi, đột nhiên cảm thấy được có điểm không đúng.
"Như thế nào cũng chỉ có một mình ta?" Hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Hai mươi người của Vũ Văn gia tộc tiến vào cùng một thông đạo truyền tống, theo lý thuyết hắn là phải đưa đến một nơi mới đúng. Thấy vậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, ở ngoài hai dặm, Dương Phàm phát hiện một bóng người quen thuộc. Một nữ tử mặc váy dài màu lam cũng đang nhìn ra bốn phía bộ dạng có chút lo lắng.
Vũ Văn Nhu!
Dương Phàm vội vàng bay về phía nàng, chỉ chốc lát Vũ Văn Nhu cũng phát hiện hắn, mặt lộ vẻ vui mừng.
- Dương Dược sư. Ngươi như thế nào phát hiện ra ta?
Vũ Văn Nhu hỏi.
- Ta ở trên ngọn núi cao, vừa lúc thấy được cô.
Dương Phàm cười nói.
- Vì sao không thấy những người khác. Chúng ta cùng vào một thông đạo truyền tống mà.
Vũ Văn Nhu giải thích.
- Có khả năng...
"... Chúng ta được truvền tống đến một khu vực, nhưng có một khoảng cách nhất định."
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Nếu quả là như vậy, vậy thì dễ làm.
Vũ Văn Nhu mĩm cười, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm Thần Tấn Phù, rót pháp lực vào rồi bóp nát. Tức thì một cột sáng trắng phóng lên cao, sau đó hóa thành đủ mọi màu sắc bắn ra bốn phương tám hướng, cũng truyền ra từng đợt dao động đặc thù. Loại trạng thái này, duy trì thời gian bốn, năm hô hấp mới biến mất.
Hai người ở tại chỗ chờ một lát, rất nhanh liền nghe được tiếng phá không.
Vèo~
Người đầu tiên chạy tới chính là Vũ Văn Lân.
Vũ Văn Nhu khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra phán đoán của Dương Phàm là chính xác.
- Biểu muội.
Trên mặt Vũ Văn Lân lộ ra vui mừng lẫn sợ hãi:
- Ta còn tưởng rằng bị tùy cơ truyền tống đi đấy!
- Ồ? Dương Dược sư nhanh như vậy liền tới rồi
Ánh mắt Vũ Văn Lân rơi xuống trên người Dương Phàm, hơi chút kinh ngạc nói, Vũ Văn Nhu cười nói:
- Vị trí hai chúng ta truyền tống đến rất gần, là Dương Dược sư phát hiện ra ta trước,
- Ồ.
Vũ Văn Lân gật gật đầu. trong mắt toát ra vẻ sắc bén. Dương Phàm mơ hồ cảm thấy được địch ý đến từ trên người Vũ Văn Lân. Từ nơi Vũ Văn Nhu, Dương Phàm biết được Vũ Văn Lân xem như biểu ca họ hàng xa của nàng. Bởi vì thiên phú tốt được gia tộc cố ý bồi dưỡng, trở thành người nổi bật trong thế hệ mới của Vũ Văn gia tộc.
Rất nhanh, những người khác của Vũ Văn gia tộc đều chạy tới. Sau nửa canh giờ liền không còn ai tới nữa.
Vũ Văn Nhu kiểm tra nhân số, mày liễu khẽ nhíu:
- Mười chín người.
Mười chính người, vậy là thiếu mất một người.
- Mọi người nhanh nhìn xem là ai chưa tới.
Vũ Văn Lân phân phó.
- Tỷ, là Vũ Văn Mông.
Một con cháu Vũ Văn gia tộc trả lời.
- Vũ Văn Mộng? Hắn là đệ tử trung tâm gia tộc, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, như thế nào còn chưa tới?
Vũ Văn Nhu mơ hồ cảm thấy vài tia không ổn.
- Chúng ta chờ thêm một lát. Có lẽ hắn vì chuyện gì đó mà tới chậm.
Vũ Văn Lân an ủi nói.
Dương Phàm lộ vẻ suy tư. thấp giọng nói:
- Theo ta vừa rồi quan sát, hai mươi người chúng ta cùng tiến một thông đạo, đại khái bị truyền tống đến một khu vực trong phạm vi mười dặm. Mà tín hiệu Thần Tấn Phù có thể bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, ngay cả tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều chạy tới, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ không có khả năng chưa tới.
- Vậy chỉ có một khả năng...
Dương Phàm không có nói tiếp.
- Ta không tin. Thực lực Vũ Văn Mộng không tầm thường, không có khả năng chết dễ dàng như vậy.
Trong đó vài con cháu gia tộc ném ánh mắt địch Ý về phía Dương Phàm. Dương Phàm lại vẻ mặt lạnh nhạt không nói thêm gì.
- Vậy chúng ta chờ thêm một chút...
Vũ Văn Nhu còn ôm một hy vọng cuối cùng. Mọi người trầm mặc trong lòng đều có chút khẩn trương.
- Không bằng phái vài người cẩn thận, tìm tòi trong phạm vi mười dặm quanh đây một chút.
Dương Phàm đề nghị với Vũ Văn Nhu.
- Được.
Vũ Văn Nhu nghe theo ý kiến Dương Phàm phái bốn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, đi chung quanh xem xét một phen. Sau nửa canh giờ. phía trước truyền đến một tràng tiếng xé gió dồn dập.
- Nhị tỷ. Ta phát hiện thi thể Vũ Văn Mộng.
Tên con cháu Ngưng Thần Kỳ kia kinh hô, vẻ mặt sợ hãi. Mọi người đều giật mình biến sắc. Mới vừa tiến vào Cửu u Bí Cảnh, thậm chí còn chưa bắt đầu thăm dò đã có một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thực lực không tầm thường chết đi.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng một chút.
Vù Văn Lân lạnh lùng nói.
- Ta ở phía bắc gần với đỉnh núi băng phát hiện thi thể Vũ Văn Mộng. Trên thân có nhiều vết trầy, bao phủ bởi một tầng băng, dường như còn có một số dấu vết đánh nhau. Ta không dám tùy tiện thăm dò liền tức tốc trở lại.
Tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia hồi đáp.
Chỉ chốc lát ba tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác cũng trở lại. Biết được Vũ Văn Mộng bất hạnh tử vong, tất cả mọi người đều trầm mặc. Không ít người ánh mắt ảm đạm mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Tỷ. Chúng ta nên làm sao bây giờ?
Vài tên con cháu gia tộc dò hỏi.
Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Phiêu lưu cùng ích lợi thường là tỷ lệ thuận. Huống chi con cháu gia tộc chết ở đó vậy khẳng định có bí ẩn.
Lời nói vừa ra được đám con cháu gia tộc đồng ý. Vũ Văn Nhu gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi đỉnh núi nhìn xem.
Một hàng người cấp tốc đi về hướng đỉnh núi.
Thấy Vũ Văn Nhu đối với Dương Phàm bộ dạng nói gì nghe nấy. Vũ Văn Lân đứng ở bên cạnh trong mắt hiện lên một tia ghen tị không thể nhìn thấy, địch ý lại sâu thêm vài phần. Theo bước chân mọi người, hàn khí càng ngày càng mạnh, nhiệt độ hạ xuống từng chút một. Thời gian nửa chén trà nhỏ, mọi người sắp đi tới đỉnh ngọn núi băng tuyết này.
Mà giờ phút này, hàn khí cùng gió lạnh bổn phía gào thét thổi đến đủ để đâm thương thân thể người.
Hô-
Phía trước đột nhiên bốc lên một cơn băng tuyết phong bạo, mãnh băng cùng bông tuyết đầy trời, mang theo dòng khí và gió lạnh cuồn cuộn mà tới thanh thế to lớn.
- Không tốt. Băng tuyết phong bạo này quá mạnh. chúng ta nhanh trốn!
Mọi người trong Vũ Văn gia tộc nhìn mà sợ, tu sĩ Luyện Khí Kỳ thực lực kém, sắc mặt trắng bệch.
- Chúng ta không thể chạy.
Dương Phàm thình lình nói.