Trước Thượng Giới Tiên Khí, nước biển mãnh liệt mênh mông, núi lửa bạo phát, địa mạch rung động.
Dương Phàm lẳng lặng đứng ở trong lòng biển hỗn loạn này, nhắm chặt hai mắt lại, thân hình như cắm rễ, không chút nhúc nhích.
Một khắc này, hắn nghiến răng nghiến lợi, thần tình vô cùng không cam lòng và thống hận, hai tay nắm chặt, không ngừng lun rẩy.
Biểu hiện bất thường và dao động cảm xúc mãnh liệt của Dương Phàm khiến cho chúng chí cường giả bốn phía đều chú ý, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, khó hiểu.
Trong mắt bọn họ, Dương Phàm từ Vĩnh Hằng Đảo tới Thiên Lan điện vẫn vô cùng trấn định, bình tĩnh, rất ít khi thấy cảm xúc hắn dao động như thế này!
Cho dù, ở khoảnh khắc sống chết trước mặt, khi tất cả mọi người đều bất lực vô vọng, hắn vẫn ngoan cường đứng lên, biến điều không thể thành có thể, xoay chuyển vận mệnh tồn vong của hàng tỷ sinh linh.
Không hề nghi ngờ, trong ấn tượng của bọn họ, Dương Phàm vô cùng cường đại, Không chỉ vê thực lực, sự bình tĩnh của hắn cũng là một điểm đặc trưng khiến hắn sáng tạo kì tích.
Có thể tưởng tượng, khi sinh thời, bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên cảnh tượng có thân ảnh cao ngất, tay cầm Thượng Giới Tiên Khí, một kiếm chém xuống chấn động thiên địa kia.
Nhưng mà lúc này, biểu hiện thống hận, không cam lòng của Dương Phàm, hai nắm đấm siết chặt run rẩy khiến mọi người khó có thể tưởng tượng nổi. Thế gian này có loại gian nan nào mà khiến nam nhân này chấn động như thế, thậm chí cảm thấy bất lực?
Địa Mạch Chi Tích cơ bản đã ổn định lại, bày viên Truyền thừa linh châu đều khảm vào trên Thượng Giới Tiên Khí.
Giờ phút này, chúng chí cường giả cơ bản không cần xuất lực.
- Dương tông sư, chẳng lẽ trong Thiên Lan điện đã xảy ra chuyện gì sao?
Đồng tử màu bạc của Đằng Linh Vương hơi đổi, nghĩ tới điều gì, không khỏi lên tiếng hỏi Dương Phàm.
Lúc trước, hắn nhận ra dung mạo của Vân Vũ Tịch và Bích Dao Vân Tiên có nét rất tương tự nhau thì đã đoán ra lai lịch thân phận người này, huống chi, Dương Phàm vì để Vân Vũ Tịch tiến vào Thiên Lan điện thì còn tìm hắn giúp đỡ.
Hiện tại, thần sắc của Dương Phàm như thế thì có thể đoán ra trong Thiên Lan điện nhất định đã có biến cố gì đó.
- Nàng đi rồi! Xem ra trong Thiên Lan điện này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật chưa thể giải khai.
Dương Phàm hít sâu một hơi, rốt cục mở đôi mắt đỏ như máu ra.
Chuyện phát sinh trong Thiên Lan điện giống như một giấc mộng Nam Kha. Một khắc trước đó, Vân Vũ Tịch còn ở bên cạnh hắn nhưng ngay sau đó đã biến mất khỏi thế giới này.
Trước khi đi, Vân Vũ Tịch lệ hoa như mưa, biểu tình hoàn toàn không muốn kia dường như còn hiện lên trong đầu Dương Phàm.
Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, trong lòng Dương Phàm tự nhiên tràn ngập hy vọng và tin tưởng chung quy sẽ có ngày hóa vũ phi thăng, đi Thượng Giới tìm người yêu.
Nhưng mà, sau khi Vân Vũ Tịch biến mất, thanh âm vô thượng uy nghiêm kia, gần như là một ý niệm đã khiến hắn như chếtt ngất đi. Khiến tinh thần và thể xác Dương Phàm đều như hãm vào hầm băng, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
Giờ khắc này, Dương Phàm không khỏi nhớ lại cuộc hội thoại kỳ lạ với Vân Vũ Tịch sau khi tới Nội Hải.
- Từ khi đi vào Nội Hải, Vũ Tịch cảm nhận được một lời kêu gọi từ sâu trong linh hồn nhưng mơ hồ không rõ
- Rất thân thiết, rất quen thuộc, lại không thể cắt đứt
Lục ý trong mắt Vũ Tịch nhộn nhạo, lặng lẽ đứng bên cạnh Dương Phàm, đưa ra một câu hỏi như vô tình:
- Dương đại ca, nếu một ngày nào đó Vũ Tịch mất tích, huynh sẽ làm gì?
- Tìm kiếm! Tìm khắp thiên nhai hải sừng cũng muốn tìm ra nàng!
Dương Phàm lộ ra ý cười, không suy nghĩ nhiều.
Khi đưa Vân Vũ Tịch tới trước đại môn Thanh Đồng của Thiên Lan điện, biểu tình của nàng rất quanh co, chờ mong mà lại như không mong muốn. Giờ nhớ lại, tâm thần Dương Phàm lại rung động.
- Vốn tưởng rằng có thể làm bạn bên nhau vĩnh cửu bình yên như lúc đầu. Không nghĩ tới thượng thiên lại không cho chúng ta được toại nguyện.
Ánh mắt Dương Phàm dần trở nên lăng lệ, trong lòng hắn sinh ra một cỗ ý chí bất khuất cường đại mà chỉ có khi hắn nắm trong tay Vô Song Đoạn Kiếm thì Dương Phàm mới có.
Sinh mệnh bản thân dường như có tồn tại một cỗ lực lượng tinh thần không thể nắm giữ. Nếu cứ giữ vững niềm tin, hết thảy mọi chuyện đều có thể. Nếu đã không tin thì tất cả đều không thể thay đổi được.
Khi cảm thấy bất lực nhất, Dương Phàm đột nhiên lại nghĩ tới người từng kề vai sát cánh với mình - Vô Song!
Thân thế Vô Song là một điều bí ẩn, Dương Phàm chỉ mơ hồ cảm giác được vận mệnh của hắn cũng bị xiềng xích và bị thiết tắc tối cao không thể quan trắc. Thậm chí so với những gì Dương Phàm phải đối mặt còn cường đại hơn nữa.
Mặc dù dưới tình huống như thế, Vô Song vẫn luôn tự tin, vĩnh viễn không từ bỏ. Ý chí hắn cũng giống như kiếm ý của hắn.
- Dương lão đại, chẳng lẽ trên đời này còn có chuyện gì làm ngươi thấy sợ hãi sao?
Hồ Phi đột nhiên mạnh mẽ nắm lấy tay Dương Phàm. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ chân thành và tin tưởng, cũng có vài phần khích lệ.
Hắn ngày thường tuy rất tùy tiện, hay hấp ta hấp tấp nhưng cũng không thiếu tình cảm chân chính.
Đối với những kẻ không tốt với hắn thì hắn sẽ không do dự dùng nắm đấm giải quyết. Người nào tốt với hắn thì hắn cam nguyện dùng sinh mệnh bảo vệ.
- Sợ hãi sao?
Dương Phàm mạnh mẽ gật đầu, cười nói:
- Đúng thế, trong lòng ta có cảm giác sợ hãi, lần này ta chỉ sợ đã trêu chọc địch nhân mạnh tới độ không thể đo lường, cùng gặp phải sợ khiêu chiến càng đáng sợ. Nhưng từ khi ta lựa chọn thôi diễn cảnh giới mới tới này, đã nhất định phải bước lên một con đường không tầm thường, so với những người tu tiên khác còn nguy hiểm hơn vô cùng
- Khặc khặclão đại ngươi cũng cảm thấy sợ hãi sao?
Hồ Phi cười đắc ý, có chút khoa chân múa tay. Tuy nhiên, hắn đột nhiên lại thấy sửng sốt, tùy tiện nói:
- Lúc trước khi Ma Vân Thành tới ta cũng đã sợ chết. Nếu không phải lão đại ra tay thì chỉ sợ tất cả chúng ta cũng đã không còn mệnh nữa rồi.
Thiên Thu Vô Ngân nhìn hai người, con ngươi bình thản lạnh lùng, dường như lộ ra một tia hâm mộ nhưng nhanh chóng thu liễm lại.
Khi hắn lựa chọn con đường tìm kiếm lực lượng đỉnh phong thì đã bỏ qua rất nhiều, cũng không hy vọng gì quá xa vời, gần như vứt bỏ hết thảy ngoại vật và tình cảm.
So với hắn, Dương Phàm không thể nghi ngờ là có may mắn hơn.
Tiếp theo là sợ chờ đợi dài lê thê. Trong khi đang Đại hải nạn, chúng chí cường giả cũng không lập tức rời đi.
Đám cường giả như Thiên Dực Vương, có Truyền thừa linh châu thì tất nhiền là buồn bực không vui.
Mà những chí cường giả như Thiên Thu Vô Ngân lại không có chút ảnh hưởng nào.
Ánh mắt Kim Giao Vương thi thoảng lại quét mắt nhìn về Dương Phàm, chung quy cũng không có dũng khí để động thủ.
Lần Đại hải nạn này, sự cường đại của Dương Phàm đã thâm nhập lòng người. Tuy Chí Bảo Long Khí có lực hấp dẫn rất lớn nhưng Kim Giao Vương cũng vẫn rất có lý trí.
Một lúc này, ánh mắt Dương Phàm lạnh lùng nhìn Kim Giao Vương:
- Nếu ngươi thường xuyên sử dụng Chí Bảo Long Khí thì chung quy sẽ có một ngày dẫn họa sát sinh! Dương mỗ có biết một thành viên của Tiên Tần Hoàng tộc, có một kiện Chí Bảo Long Khí, tu vi ít nhất đã đạt tới Hóa Thần kỳ, sâu không lường được nhưng vẫn rất cẩn thận khi sử dụng bảo này!
Kim Giao Long nghe thế không khỏi giật mình một cái, tự nhiên hiểu được lợi hại trong đó.
Trong số những người có được Chí Bảo Long Khí thì Dương Phàm và Kim Giao Long có thể nói là tu vi thấp nhất. Nếu đã nắm giữ trọng bảo này thì sử dụng phải rất cẩn thận.
Sau đó, Dương Phàm bắt đầu để tâm chú ý tình hình trong Thiên Lan điện.
Khi Vân Vũ Tịch biến mất, Thạch Thiên Hàn đứng lặng tại chỗ rất lâu rồi mới tỉnh lại.
- Vũ Tịch, tỷ tỷ đi rồi, chủ nhân ngài nhất định phải tìm được nàng!
Hàn Lưu Ly biến thành một cô bé áo lam, đôi mắt trong sáng lộ ra vài tia không đành lòng.
Khi tới Nội Hải, Vân Vũ Tịch thường xuyên làm bạn với nàng, giống như chị em ruột thịt vậy.
Thạch Thiên Hàn đứng lặng đi hồi lâu rồi mới khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.
Hưu
Bỗng nhiên, hơn trăm con Độc hạt lặng lẽ xếp hàng sau lưng hắn.
- Nhiệm vụ của các ngươi là thăm dò các nơi mật địa của Thiên Lan điện, tìm kiếm manh mối về Thiên Nhất Hồn Thủy.
Thạch Thiên Hàn lạnh lùng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Độc Hạt Vương khom người, ra lệnh cho đại quân Độc hạt, phân tán đi các nơi trong Thiên Lan điện.
Lần Đại hải nạn này, cấm chế trong Thiên Lan điện lại có thêm rất nhiều sơ hở, khiến cho những tu sĩ may mắn sống sót thu được kỳ ngộ lớn lao.
Tuy nhiên, với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, Thạch Thiên Hàn không nghi ngờ chính là nhân vật vô địch.
Hơn trăm con Độc hạt đều đã đạt tới cấp bốn bậc cao, thực lực rất mạnh.
Trong đó, gồm cả Độc Hạt Vương thì cũng có những con đạt tới Biến Hoá kỳ. Đây chính là kết quả của Thạch Thiên Hàn sau nhiều năm không ngừng phối chế độc dịch, tiêu hao rất nhiều tài nguyên.
Hưu
Thân hình Thạch Thiên Hàn khẽ động, hướng về Dược phòng mặt thất, nơi từng xuất hiện Tấn Thần Đan.
Đi vào phiến rừng trúc này, Thạch Thiên Hàn đi vào chỗ hồ nước ở trung tâm, thân hình chìm sâu vào trong.
Không lâu sau, hắn đã tiến vào Dược phòng mật thất mà trăm năm trước đã diễn ra một trận chiến rất kịch liệt!
Trong mật thất này không ngờ đã có vài danh tu sĩ. Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy sát tinh Thạch Thiên Hàn thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, xám xịt rời đi.
Thạch Thiên Hàn bắt đầu xem xét cấm chế nơi này, tìm kiếm những cấm chế trong phòng.
Toàn bộ căn mật thất này thơm phúc mùi dược phẩm, có bày một loạt các giá được phẩm, trong đó cất chứ vô số linh đan, thánh đan mà vô số tu sĩ trong Tu Tiên giới ao ước.
Loại đan dược quý hiếm như Hóa Anh Đan, Tấn Thần Đan cũng có thể xuất hiện ở Dược phòng này.
Thạch Thiên Hàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, tấm cổ kính và mấy khỏa Linh Lung Tâm Ngọc, ánh mắt lóe lên.
Tấm cổ kính kia chính là then chốt phản xạ tất cả cấm chế trong mật thất này.
Nếu có thể phá hỏng nó thì phải chăng có thể độc chiếm toàn bộ số linh đan thánh được nơi này?
Mặc dù có ý tưởng này nhưng Thạch Thiên Hàn lại mơ hồ cảm nhận được một tia bất an.
Đúng lúc này, bản tôn Dương Phàm đang ở chỗ Thượng Giới Tiên Khí đưa ý thức vào khối thân thể này, cẩn thận cảm thụ.
Lây tu vi của hắn lúc này, nếu muốn phá hủy phản xạ cấm chế nơi này thì cũng không phải là việc không thể.
Chỉ là, thông qua cảm quan thông thiên của mình, Dương Phàm cảm nhận được cỗ uy hiếp từ nơi này.
Toàn bộ mật thất này có hai tầng cấm chế,. Một là phản xạ cấm chế, một là thủ hộ cấm chế.
Dương Phàm rõ ràng nhìn ra, chỉ cần phá hư một cấm chế nào thì đều có thể dẫn động phải sát cơ đáng sợ. Toàn bộ Dược phòng này chỉ sợ cũng khó có thể an toàn.
Hắn chậm rãi đi lại trong mật thất này, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Không lâu sau, hắn phát hiện có mấy nơi cấm chế sơ hở trên giá thuốc, cũng chiếm được vài loại linh đan thánh được.
Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế thì còn chưa đủ để khiến Dương Phàm vừa lòng.
Lúc này, hắn đi tới vị trí mà lúc trước Đặng Thi Dao đã chiếm được Tấn Thần Đan.
- Tấn Thần Đan
Ánh mắt Dương Phàm nóng rực lên, nhìn vào ô vuông từng bị chứa Tấn Thần Đan và bị Ô Cấm hủy thi diệt tích kia.
Trước những ô vuông này vốn đều có nhãn, ghi chú về tên linh đan.
Lúc trước ô cầm phát hiện Đặng Thi Dao đạt được Tấn Thần Đan thì liền dùng bổn mệnh ma hỏa thiêu đốt chiếc nhãn này, khiến nó mơ hồ.
Giờ phút này, Dương Phàm lại nhìn vào, phát hiện ô vuông để Tấn Thần Đan rỗng tuếch.
- Đáng tiếc
Dương Phàm có chút thất vọng.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn nhìn vào chiếc nhãn bên cạnh Tấn Thần Đan thì tâm thần bỗng nhiên chấn động:
- Thần Hư Đan?
Tim Dương Phàm đập thình thịch, không ngờ chính là Thần Hư Đan, còn trân quý hơn Tấn Thần Đan nhiều.
Càng khiến hắn thêm kinh hỉ chính là ở ô vuông này, phản xạ cấm chế có chút lỏng ra, có cơ hội phá vỡ.
Ngoài ra, hai bên trái phải Thần Hư Đan này cũng có mấy ô vuông. Từ ngoài nhãn thì đã thấy những loại thánh đan khiến người ta điên cuồng như Hóa Anh Đan, Viên Anh Đan, Thông Thiên Đan, Hóa Kiếp Đan.