Ta cùng với muội kết giao gần trăm năm nay, chẳng lẽ còn không bằng nam nhân xa lạ này. Mà hôm nay muội lại vì người này. một đao cắt đứt giao tình trăm năm của chúng ta?
Tạ Vũ nhất thời bi thương rơi lệ. đau khổ tới cực điểm, cả trái tim ẩn như tan nát.
Đồng thòỊ trên mặt hắn mang đẩv vẻ bất khuất mãnh liệt không cam lòng. Hắn không thê tinrăng. nữ nhân mình khổ sở theo đuôi hơn trăm năm nay. lại có một mặt quá quyết lãnh đạm như vậy.
Mà hết thảy. đều là do nam nhân không biết tên trước mắt này.
Trong ánh mắt hắn nhìn về phia Dương Phàm có vài phần hận ý. cùng với phần nhiều là ghen tị.
Ngược lại Dương Phàm dùng ánh mắt thật đáng thương đáng buồn nhìn hắn, trong hai mắt có chút thất vọng.
Trước đó khi lẩn đẩu cùng người này chào hòi. còn có cảm giác không tệ, ít nhất bán tính không kiêu, thiên phú nhất định, thêm vào khí chất bên ngoài đểu đạt tới nhân tuyển mỹ nam từ tuyệt hảo.
Chi tiếc, hiện tại hắn mất đi lý trí, để lộ ra lòng dạ hẹp hòi.
Thẩy Tạ Vũ phát ra từ đáv lòng tất cả bản tính và tậm sự. gương mặt xinh đẹp của Dương Tuệ Tám ứng đó. có chút khôngđành lòng, cùng với càng nhiều là thất vọng.
Nàng vừa định lên tiếng giài thích, lại bị Dương Phàm giành trước.
- Ha ha! Mối tình vẻu chân thành của Tạ đạo hữu dành cho Tuệ Tâm muội từ, bản thân mình không có sai. Nhưng các hạ vừa rồi nói như vậy. Dương mỗ lại không đổng ý.
Dương Phàm ung dung nhẹ nhàng nói.
- Tuệ Tâm muội tử? Ngươi cũng họ Dương?
Tạ Vũ chấn động tâm thần, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Với ý tứ của các hạ vừa rồi tu vi thực lực không bằng ngươi, cho nên sẽ không xứng với Tuệ Tâm. Nếu dựa theo đạo lý này. Tuệ Tâm yêu thích ai, chăng lễ là lấy thực lực của đối phương để lực chọn sao? Mà thiên hạ Đại Tần, thực lực ở trên hơn xa ngươi, cũng không ở số ít. so sánh ra ngươi làm sao có thể xứng với Tuệ Tâm?
Dương Phàm dùng một loại giọng điệu thuyết giáo hỏi lại.
- Cái này...
Trên trán Tạ Vũ đô mỗ hôi lạnh, giờ phút này hắn chợt tinh táo lại. cũng phát giác quan hệ giữa Dương Phàm cùng Dương Tuệ Tâm trong đó. tuy răng thân cận nhung không giống tình lữ, càng giống như tình cảm giữa thân nhân.
Hơn nữa Dương Phàm tự xưng là “Dương mỗ”, lại gọi Dương Tuệ Tâm là muội từ, như vậy chẳng lẽ...
Cả trái tim hắn đột nhiên phát lạnh, khó trách Tuệ Tâm đột nhiên đối với mình lạnh nhạt vô tình và thất vọng như vậy.
Suy nghĩ một hồi lâu. chính mình nhưng lại vô tình đắc tội với đại ca của người yêu dấu.
Tạ Vũ hận không thể lấy khối đậu hủ đập đẩu mà chết cho xong.
- Đạo hữu nói chính là... Xin hói tôn tính đại danh.
Tạ Vũ lập rức khom người ôm quyền nói.
- Tên của Dương mỗ không trọng vếu.. .
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Hôm nay ngươi là đội trướng tuần tra của Bách Linh Thiên Viên, mà Dương mỗ xông vào viên này. dựa theo môn quy. ngươi đúng là phải bắt lấy Dương mỗ đưa đi tra kháo.
- Không dám!
Tạ Vũ vội vàng lắc đầu. vẻ mặt cung kính:
- Đạo hữu là thân nhân của Tuệ Vũ tiên tử, đến bên trong vườn viếng thăm là chuyện đúng. Luận về tình lý, có thể dàn xếp.
- Đêm nay. ta muốn ôn chuyện cũ cùng đại ca...
Dương Tuệ Tâm lườm hắn một cái. trong đôi mắt đẹp vẫn còn vài phần thất vọng.
- Được, vậy ta cáo lui!
Tạ Vũ thờ một hơi dài nhẹ nhõm, khom người cáo lui.
Hắn biết giờ phút này là ngày huynh muội Dương Phàm gặp lại. lúc này hắn chi là một người ngoài, có ở lại cũng chi làm cho bọn họ càng thêm không vui.
Sau khi rời khói động phủ Dương Tuệ Tâm. trên mặt Tạ Vũ đẩy chua xót. hối hận không thôi.
Nhưng trên đời này thật không có thuốc trị bệnh hổi hận.
- Đi nơi khác kiểm tra, Dương sư muội hòm nay mệt nhọc, đang muốn nghi ngơi, ai cùng không được quấy rầy!
Tạ Vũ phản phó. rồi dẫn mọi người ròi đi.
Đợi cho sóng gió trong lòng qua đi. rốt cục Tạ Vũ tìm được một nữ tu có quan hệ tốt cùng Dương Tuệ Tâm, đúng là nữ nhân cung trang tao nhã tài hoa Dương Phàm mới gặp lúc trước.
- Trác tiên tử! Ngươi hôm nay từng đi tới động phủ của Dương sư muội, có biết chuyện
một vị ca ca của nàng đến không?
- Ca ca?
Trác tiên tử lắc đầu:
- Trừ một người thợ làm vườn, trong động phủ không có một nam nhân nào.
Nàng nghi hoặc hói:
- Nhìn bộ dáng suy sụp của ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Vũ chi phái cười khổ. kể lại một lẩn sự tình xảy ra.
Trước đây hắn theo đuổi Dương Tuệ Tâm, cũng có nàng này trợ giúp, nếu không hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận.
Nhiều năm qua như vậy, nữ thần trong đáy lòng hắn, dẩn dẩn thán cận, giữa nhau thật có chút tình cảm.
- Cái này đúng là hóng rồi.
Trác tiên tử khẽ dậm chân, chi tiếc người này quá ngốc làm hỏng việc, nói:
- Trái qua nhiều năm cố gắng như vậy, ấn tượng của Tuệ Tâm sư muội dành cho ngươi có điều lạc quan, tiếp tục tiến thêm một bước là có thể giành được hào cám của nàng. Thật không nghĩ tới ngươi lại đắc tội với đại ca nàng, còn lưu lại ấn tượng lòng dạ hẹp hòi như thế, khiển cho cố gắng vun trồng cả trăm năm nay thất bại trong gang tấc!
- Bây giờ phái làm thế nào cho đúng?
Tạ Vũ trong lòng nóng như lửa đốt. hối hận không thôi, thầm hận chính mình, ngày thường lời nói cừ chi đều tỏ ra hào phóng, đối với người ngoài cũng rất khoan dung độ lượng, nhưng không ngờ tại thòi khắc mấu chốt này lại mất đi lý trí
- Kế sách hiện giờ ta đưa ra cho ngươi hai ý, nhưng điểu thiết yếu trước hết là phải hiểu biết chi tiết cùng tính tình của người này...
Trác tiên tử tiếp tục nói nhỏ sát lô tai hắn.
- Nhưvậy xác thực có được không?
Tạ Vũ có hơi không mấy tin tướng.
- Ngươi hiện giờ gần như mất hết hy vọng, nếu tiếp rục thử nghiệm, chi sợ ngay cả một đường hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa.
Trác tiên tử lạnh nhạt nói.
- Vậy cứ nghe theo Trác tiên tử.
Tạ Vù thớ một hơi thật dài.
Nói về Dương Phàm cùng muội muội Tuệ Tám gặp lại, nói với nhau không hết chuyện, mãi cho đến hừng đông.
- Đại ca ở dưới điểu kiện ngoại cảnh thiếu thốn mà hai trăm năm đạt tới cảnh giới Hóa Thần Kỳ, việc này đã vượt qua cái gọi là kỳ tài rồi. Nhưng khôngbiết trong khoảngthời gian dài lâu như thế. đại ca đã tìm được ý trung nhân chưa?
Dương Tuệ Tâm chóp chóp đôi mắt sáng, hơi có vẻ tinh nghịch nói.
ở môi trường phúc tạp của Tiên Đạo Tông hiện giờ, hiếm thấy nàng có thể lộ ra vẻ mặt tình cảm thân tình của mình.
- Ý trung nhân?
Dương Phàm hơi chút sửng sốt. rồi mỉm cười nói:
- Ta sớm đã có song tu đạo lữ là Thi Dao. sau này muội sẽ gặp.
- Chi tiếc, Vũ Tịch đã không còn ở trong nhân giới này nữa rồi.
Dương Phàm ảm đạm thớ dài.
Dương Tuệ Tám vội vàng hói tinh hình cụ thể và ti mi, cuối cùng hé miệng cười:
- Đại ca thật đúng là phúc duyên kinh người, có thể đồng thời nhận được ưu ái của hai vị kỳ nữ thế gian. Chỉ có điêu hào sự của đại ca cùng Vũ Tịch tỷ tỷ còn phái qua nhiêu trắc trở!
- Chi hv vọng như thế.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta hiện giờ tới Đại Tân mục đích chính là đê tìm Thiên Nhất Hôn Thủy, làm sống lại phụ thân, nếu không suốt đòi khó mà an tâm.
- Đại ca! Muội cũng nhất định trợ giúp huynh!
Dương Tuệ Tâm nói với vẻ mặt quyết tâm:
- Hôm nào. muội sẽ giúp đại ca hỏi sư tôn thử xem. thuận tiện cũng để huynh ở lại Tiên Đạo Tông, còn tốt hơn nhiêu so với phiêu bạc ở bên ngoài.
- Đúng vậy, nơi đây chinh là Thánh địa tu tiên, môi trường tu luyện tốt hơn gấp mấy lẩn so với bên ngoài.
Dương Phàm lại cười nói.
Mãi đến giữa trưa Ngày hôm sau Dương Phàm mới cáo từ cùng muội muội, cười nói:
- Hôm nay dừng ỡ đây. còn nhiêu thòi gian, ngày khác lại gặp. Lúc này ỡ trong tông, ta còn có chút việc cần phải xử lý.
- Đại ca! Muội tiễn huynh...
Dương Tuệ Tám tự mình đưa Dương Phàm ra ngoài Bách Linh Thiên Viên.
Ngày đó. Dương Phàm lại độn trở về động phủ của Nam Cung Hạm, trờ lại phòng mình, thay thế cho vị trí thế thân.
Ngay ngày hôm sau. Nam Cung Hạm lại đây tìm hắn, trên gương mặt ngọc thanh nhã cao ngạo, lộ ra nụ cười hiếm thấy:
- Dương dược sư! Có một vị Chắp sự đại nhân đển từ thất trọng phong, tới đây xin gặp ngài.
- Chấp sự đại nhân? Tìm ta?
Dương Phàm hơi kinh ngạc.
- Nghe nói Dược Sư có trình độ V thuật độc đáo, đặc biệt đến tận nơi xin lãnh giáo.
Nam Cung Hạm đáp.
- Được rồi!
Dương Phàm lộ ra như có điều suy nghĩ.
Không bao lâu. một vị nữ tu cung trang phong tư tuyệt đẹp, thướt tha đi vào khách phòng của Dương Phàm, khắp căn phòng lập tức trân ngập mùi ôn hương thấm đậm lòng người.
Dương Phàm vừa thấy nữ nhân này, liền lập tức phát hiện là nữ tu tuyệt sắc gặp ở phủ đệ của Dương Tuệ Tám tối hôm qua, lúc ấy ở trong động phù, còn tham thảo qua tài nghệ trồng cây hoa cảnh.
- Tiểu nữ là Trác Tương Ngọc, theo đệ thất trọng phong mà đến. đặc biệt đến bái kiến Dương dược sư.
Nữ tu cung trang cử chi tao nhă thanh thán.
- Thi ra là Trác tiên tử! Dương mỗ là một khách lạ. có tài đức gì. thật quá khách sáo rồi!
Dương Phàm mời nàng ngồi xuống.
Trác tiên tử hơi lộ ra dị sắc. với tu vi địa vị của đối phương, ở trước mặt mình mà còn có thể ung dung bình thản như thế, thật đúng là không đơn giản.
- Lần này đến bái phòng Dương dược sư, một là để tham tháo đạo thuật V đạo. Hai là nghe nói Dương đạo hữu cùng Dương sư muội ở đệ thất trọng là quan hệ thân hữu, mà tiểu nữ cùng Tuệ Tâm quan hệ xua nay rất tốt, đặc biệt đến kiến thức một chút vị đại ca của nàng.
Thòi điểm Trác tiên tử nói đến nửa câu sau, liền bắt đẩu chú ý vẻ biến hóa trên mặt Dương Phàm.
- Ha ha! Thì ra là bạn tốt trong khuê phòng của Tuệ Tâm.
Dương Phàm ung dung nói. không lộ chút dấu vết gì.
- Dương dược sư! Sau tối hòm qu^ Tạ Vũ đạo hữu hiểu mình đắc tội. có điều hối hận. giờ phút này đang muốn hóa giải hiêu lâm hòm qua. Vì đê tỏ thành ý. hắn cổ ý chuân bị một phần đại lễ cho Dược Sư.
Trác tiên tử khéo ăn nói tươi cười xinh đẹp, phất bàn tay ngọc một cái, trước người nổi lơ lửng một cái hộp gỗ.
- Đây là ý tứ gì?
Dương Phàm nhíu mày hòi.
- Đây chính là thành ý của Tạ Vũ đạo hữu.
Trác tiên tử nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ, chi thấy bên trong đầy châu ngọc bảo khí, đồng thời cũng phóng ra vài tia linh khí kỳ lạ.
Dương Phàm vội đảo ánh mắt nhìn, đẩu tiên liền phát hiện năm mươi khối linh Thạch thượng phẩm, còn có mấy viên lục ngọc tinh châu, một thanh mộc kiếm, đúng là một kiện thông linh pháp bảo. Ngoài ra, còn có vài loại dược liệu cùng thiên linh địa bảo hiếm thấy.
Sau khi Trác tiên tử xuất ra hộp gồ này. trong lòng thẳm nghĩ: “Đừng nói người này là tu vi Nguyên Anh Kỳ. cho dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, nhìn thấy đại lễ trọng hậu như thấ đểu phải động tâm không thôi. Người này nểu nhận lấy những bảo bối này, ngày sau tiềp tục tặng hai lần hậu lễ. liền có thể thúc đẩy hào sự giữa hai người Tạ Vũ và Dương Tuệ Tâm.”
Dương Phàm thoáng giật mình hiểu được dụng ý của nàng, thi ra nàng này còn muốn làm mai mối trung gian, hóa giải hiểu lẩm của mình cùng Tạ Vũ, thậm chí không tiếc hổi lộ cho minh.
Nếu Dương Phàm chính là hạng người Nguyên Anh Hóa Thần bình thường, tám phẩn sẽ là gãi đúng chỗ ngứa, tất có thể gà muội muội cho một kẻ có gốc tư bản như thấ lại là tu sĩ thiên tài muốn thực lực có thực lực. làm người đại ca nào lại không muốn?
- Dương đạo hữu nhận lấy vật ấy. để Tạ đạo hữu có thể an tâm. Hắn yêu thương Tuệ Tâm muội muội cuồng dại. Còn nữa nói về tài năng, hắn xếp vào một trong bốn đại kỳ tài của bán tông, là kỳ tài có một không hai. Mà nói về thế lực. sư tôn của hắn là một trong tám Đại trướng lão của bản tông. Nam nhảnnhưthế, hẳn có thể xứng đòi cùng Tuệ Tám muội muội.
Trác tiên tử lại cười nói.
Sau khi Dương Phàm nghe nói vậy, sắc mặt lại trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Thực lực tu vi. thế lực tư bản, khí chất bên ngoài, những vốn liếng này chăng qua là cá nhân bên ngoài, mà còn phái giành được yêu thích của Tuệ Tâm. Chi riêng những thứ này cũng không đủ, cái này phải dựa vào chán tình và cố gắng của chính hắn. Vả lại, đổi với Tạ Vũ người này. Dương mỗ cũng không có hảo cảm.
- Phần hậu lễ này để hắn thu lại đi!
Dương Phàm sắc mặt lạnh nhạt nói. không hề chừa lại lối thoát, phây tay áo một cái. lập tức hộp gỗ kia đóng nắp bay trờ lại trong tay Trác tiên tử.
Trác tiên tửthẩm giật mình, xem ra tu vi của đối phương không đơn giản nhưbể ngoài.
Nàng lại lại cười nói:
- Dương dược sư không thu cũng thế, đây chăng qua là một phen thành ý của Tạ đạo hữu. ngày khác ta lại đến bái phóng!
Trác tiên tử tao nhã thanh thán, cáo từ ròi đi, trong lòng lại có chút không cam lòng: “Nguyên vốn kế sách tự tin mười phẩn, không ngờ thất bại. xem ra chi phái thực hiện kế sách khẵc...”