Thiên Hành Chu là một con thuyền cực lớn. thuyền vỏ giáp sắt. dài hơn hai mươi trượng, bề ngang mười trượng, trên ba tầng. dưới cũng có ba tầng. Một thứ khổng lồ như vậy, làm cho những sinh linh ngước nhìn mà cảm thấy mình nhỏ bé.
- Một kiện Pháp Khí lớn như vậy. làm sao Thạch mỗ mang theo được?
Dương Phàm nhìn Thiên Hành Chu dưới chân. nhàn nhạt nói. giống như cũng không vì vậy mà động tâm. Nếu luận giá trị. vài món Linh Khí bình thường cùng không nhất định có thể đổi lấy món Pháp Khí hình thuyền này. bởi vì thể tích nó quá lớn.
Thể tích lớn như vậy, tài liệu luyện khí tiêu hao trong đó. kinh khủng biết bao nhiêu. Đối với độ cứng Thiên Hành Chu. Dương Phàm vừa nhìn là biết, cũng không phải lần đầu tiên tới đây. Sàn tàu là chỗ tương đối yếu, độ cứng tiếp cận Pháp Khí bình thường, vỏ ngoài con thuyền khổng lồ này là chỗ cứng rắn nhất. xem màu sắc. dường như bỏ thêm không ít tài liệu luyện khí không tệ, hẳn có thể thừa nhận Pháp Khí bình thường công kích.
- Điều này...
Viên lào đại cười khổ nói:
- Nói thật rạ, Pháp Khí này thể tích thật quá lớn. lão phu cũng không cách nào luyện hóa nó. càng đừng nói đưa cho người khác. Theo ta đoán, nếu muốn luyện hóa nó trong thời gian ngắn. ít nhất phải là cường giả Kim Đan kỳ.
Dương Phàm gật đầu. cũng có thể hiểu đối phương khó xử. Pháp Khí này thể tích quá lớn. nếu phải luyện hóa hoàn toàn thật không biết phải mất bao nhiêu thời gian tinh lực. Chuyện này đối với tu tiên xem thời gian là mạng sống. thật là không có lời. Vì vậy, dù là Viên lão đại cũng không luyện hóa Thiên Hành Chu này, chỉ có thể lợi dụng thao túng nó chạy trên mặt nước.
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm. thầm nghĩ:
"Tuy rằng Thiên Hành Chu này vô cùng to lớn. nhưng chỉ cần có đủ tài liệu. không gian thăng cấp rất lớn. Chờ ta tu luyện đến cảnh giới nhất định. thậm chí có thể làm cho nó có thần thông phi hành, phòng ngự, công kích... Đến lúc đó. nó chính là một kiện Pháp Bảo cường đại có thể phi thiên độn địa. lại còn có thể cho bằng hữu. thân nhân mình ở trong đó tránh nạn."
Chẳng qua. một kiện Pháp Khí lớn như vậy, Dương Phàm muốn mang theo người là một chuyện không có khả năng.
Túi trữ vật không gian khẳng định là không đủ dùng. về phần Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm cũng không thể xác định. Nghĩ đến đó. Dương Phàm đưa một đoàn tâm thần chìm vào Tiên Hồng Không Gian. Sau khi Tiên Hồng Quyết tiến vào Ngưng Thần Kỳ. quyền hạn của Dương Phàm đã tăng lên.
Lúc này, hắn có quyền hạn khai hoang Tiên Hồng cấp hai. diện tích lục thổ địa đã mở rộng phạm vi ba trượng, tăng tốc độ thời gian là tám lần. Ngoài ra hắn còn có thể sử dụng Tiên Hồng Giới. triệu hoán hai người từ không gian hiện thật vào trong. Lúc này. Dương Phàm đi tới chỗ ra vào kho hàng. Thể tích bên trong kho hàng. từ khi Dương Phàm tiến vào đây vẫn chưa xảy ra biến hóa.
- Không gian bên trong kho hàng này chỉ lớn như vậy thôi sao?
Dương Phàm có vẻ nghi hoặc hỏi.
Con chó nhỏ đáp:
- Kho hàng này vốn không phải vật trong Tiên Hồng Không Gian. nó là một bộ phân của Tiên Hồng Giới. chủ nhân chỉ là nhìn thấy hình thái bên ngoài của nó mà thôi.
- Vậy sao? Chỉ là không gian nơi này cũng quá nhỏ đi chứ.
Dương Phàm nhíu mày.
- Chủ nhân. ngài còn chưa hiểu rõ. Kho hàng chỉ là một hình thái. chỉ cần chủ nhân ngài muốn là có thể thay đổi ngoại hình của nó. thâm chí làm cho không gian bên trong lớn ra.
Con chó nhỏ nói.
- Lại còn có công năng này, sao trước đó ngươi không nói cho ta biết?
Dương Phàm có chút tức giận.
- Những điều này chỉ là công năng phụ gia. ta còn tưởng là ngài biết chứ?
Con chó nhỏ rụt rè nói.
- Ta phải làm sao để thay đổi ngoại hình cùng kích cỡ không gian?
Dương Phàm lại hỏi.
- Chủ nhân có thể thông qua tâm thần dung họp với Tiên Hồng Giới. là có thể rõ ràng những công năng phụ gia này.
- Được.
Dương Phàm làm theo. dùng tâm thần dung nhập vào Tiên Hồng Giới. ý thức nhanh chóng chạm tới một linh thể giống như đã từng quen biết. Trong khoảng khắc. hắn cùng Tiên Hồng Giới trong tay liền sinh ra một cảm giác huyết nhục tương liên. Rất nhanh, một ít tin tức tự nhiên hiện ra trong đầu Dương Phàm.
Nguyên lai hắn không chỉ có thể thay đổi ngoại hình kho hàng, lại còn có thể để Tiên Hồng Giới ẩn hình. vỡ vụn. biến hình... Hơn nữa. bất luận Tiên Hồng Giới cách hắn xa bao nhiêu, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể trở về trong tay hắn.
Công năng triệu hoán trong quyền hạn Tiên Hồng. cũng là thực hiện thông qua phương thức này.
Nghĩ tới đây. trong ý thức Dương Phàm sinh ra một ý niệm: "Lớn. lớn. lớn!"
Rất nhanh, không gian bên trong kho hàng liền bội tăng. chớp mắt liền lớn ra gấp mấy chục lần. Sau một lúc. kho hàng mở rộng đến cực hạn. không cách nào lớn thêm nữa.
- ừ. không tệ mà!
Dương Phàm đứng trong một không gian vô cùng trống trải. cao tới trăm trượng, diện tích càng to tới mấy dặm.
Không gian lớn như vậy, dù là chứa hai ba chiếc Thiên Hành Chu cũng không có vấn đề gì
Sau đó. hắn suy nghĩ một chút. lại để ngoại hình kho hàng thay đổi một chút.
Vốn kho hàng là một căn nhà tranh cực kỳ bình thường, thế nhưng hiện giờ biến thành một lầu các cổ kính. nhìn xem thoải mái hơn.
- Ha ha. không tệ!
Dương Phàm cảm thấy vui vẻ, nhưng chợt nhớ gì đó. hỏi:
- Không gian trong kho hàng chỉ có thể mở rộng tới mức này thôi hay sao?
- Điều này có quan hệ tới mức độ linh hồn của chủ nhân. bằng cảnh giới chủ nhân hiện giờ. có lẽ đã là cực hạn rồi
Con chó nhỏ suy nghĩ rồi nói.
- Thu!
Dương Phàm cùng Tiên Hồng Giới huyết nhục tương liên. chỉ một ý niệm. một món vật nhỏ trong kho hàng liền xuất hiện trong tay hắn.
- Vật này còn có hiệu dụng như vậy!
Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ. càng thêm yêu thích không buông tay chiếc nhẫn bạc xám này.
Trên Thiên Hành Chu. sau một hồi Dương Phàm mở mắt. lại phát hiện chúng tu sĩ đều đang nhìn mình chằm chằm.
- ừ. lớn nhỏ không thành vấn đề. ta đã nghĩ ra biện pháp.
Dương Phàm nói với Viên lão đại.
- Đại nhân. ngài thật có thể mang nó đi?
Viên lão đại có chút khó có thể tin nói.
- Lẽ nào Thạch mỗ còn có thể lừa các ngươi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói. bất chợt. ánh mắt đảo qua những người khách trên Thiên Hành Chu. lạnh băng nói:
- Mấy người các ngươi, đều xuống thuyền đi.
- A!
Chúng tu sĩ kinh hô, nhanh chóng rơi vào một mãnh hỗn loạn. trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Đại nhân. điều này có vẻ không tốt lắm.
Viên lão đại có chút khó khăn.
Hành khách trên Thiên Hành Chu có khoảng mấy chục người, đều là tu sĩ Luyện Khí KỲ. Nếu như hiện giờ ném bọn họ xuống Thanh Giang Hà. thật là có chút không hợp lý.
- Cho các ngươi thời gian nửa nén hương, trên Thiên Hành Chu không được lưu một người, bằng không đừng trách Thạch mỗ hạ thủ vô tình.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Tạ ơn đại nhân!
Bọn người Viên lão đại vô cùng cảm kích, vội khống chế Thiên Hành Chu đi tới gần bờ. Dương Phàm lại ngự kiếm phá không, bay lên cao xem xét động tĩnh bên dưới.
- Mọi người nhanh lên. động tác nhanh một chút!
Viên lão đại có vẻ gấp gáp. Hoàng Vũ cùng Lý Nguyệt Sương cũng bắt đầu giúp lão điều khiển Thiên Hành Chu. Dương Phàm đạp kiếm đứng giữa trời, bộ dạng thật là thảnh thơi. Tuy nhiên vào lúc này, phía trước bay tới một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. kiếm quang màu xanh lóng lánh dưới chân. trong bấu trời đêm hiện lên rất rõ ràng.
"Ngưng Thần trung kỳ?" Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi.
Tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia là một nam trung niên tên Bạch Hồ. ánh mắt khó hiểu nhìn bên này. Lúc này, Thiên Hành Chu đã cập bờ. người trên thuyền đang lục tục lui xuống.
- Cút.
Ô quang trong mắt Dương Phàm ngưng tụ thành một điểm. ma khí trên người tăng vọt, một cỗ uy áp cường đại theo Cửu u Ma Khí áp bách về phía tu sĩ trung niên kia.
"A! Tu sĩ ma đạo."
Nam trung niên kia sắc mặt đại biến. càng đáng sợ hơn là hắn cảm nhận được một cỗ uy áp thần thức Ngưng Thần đại viên mãn.
"Chạy!"
Nam trung niên vẻ mặt hoảng sợ. quay đầu bỏ chạv.
- Hừ.
Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng mang một tia cười lạnh. lại dùng thần niệm truyền âm nói:
"Nếu ngươi dám trở lại, ta sẽ dẫn đệ tử Ma Dương Tông diệt sát môn phái của ngươi."'
Tu sĩ trung niên kia vừa nghe lời này, kinh hồn chưa định. tốc độ chạy trốn nhanh hơn ba phần.
Ma Dương Tông
Đây chính là một trong ba đại tông Ngư Dương quốc.
Càng đáng sợ hơn. phía sau Ma Dương Tông còn có Tam u Lão Ma, ma đạo đệ nhất nhân tọa trấn. Trên mặt đất. Viên lão đại vẻ mặt kinh ngạc. ở trong mắt bọn họ. Dương Phàm chỉ quát khẽ một chữ "Cút", liền dọa tu sĩ đồng cấp bỏ chạy.
Trong lòng Dương Phàm âm thầm buồn cười:
"Xem ra danh hào Ma Dương Tông. Tam u Lão Ma thật là dùng tốt mà." Cái gọi là người có tên cây có bóng.
Đối mặt siêu cấp đại phái truyền thừa vô số năm cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết, thế lực cùng tu sĩ bình thường đều không có nổi ý niệm phản kháng. Chỉ một lát sau. chúng tu sĩ đều đã lên bờ. Dương Phàm cùng hạ xuống mặt đất.
- Mấy người các ngươi đứng ở đây làm gì. đều giải tán đi. đi bao xa thì cút bao xa!
Dương Phàm bá đạo nói, hiện giờ thân phận hắn là tu sĩ ma đạo Thạch Thiên Hàn. tự nhiên không cần phải khách sáo nhân từ gì.
- Vâng. vâng. vâng!
Những tu sĩ Luvện Khí này nào dám phản đối. toàn bộ chạy ra nơi hoang dã.
- Đại nhân...
Ba người Viên lão đại cũng không rời đi.
- Vì sao các người không đi?
- Này... Thiên Hành Chu theo chúng ta nhiều năm như vậy, hiện giờ lão phu chia lìa nó. trong lòng cũng ít nhiều không bỏ được.
Trong mắt Viên lão đại lộ ra tình cảm phức tạp.
- Ngươi muốn tận mắt thấy ta làm sao thu nó đi?
Dương Phàm rõ ràng ý tứ của lão.
- Vâng!
Viên lão đại gật đầu nói:
- Ta biết rõ đại nhân không phải loại tu sĩ ma đạo lạm sát kẻ vô tội. không phân rõ phải trái. khấn cầu ngài thỏa mãn yêu cầu này.
Dứt lời. lão lại cầm trong tay một lệnh bài bạc hình kiếm. giao vào trong tay Dương Phàm. vật này chính là Ngự Linh Lệnh Bài của Thiên Hành Chu. Dương Phàm gật đầu. đáp ứng bọn họ. sau đó cầm lấy lệnh bài trong tay, đưa thần thức vào trong đó. Được Viên lão đại chỉ điểm. Dương Phàm nhanh chóng rõ ràng thuật điều khiển Thiên Hành Chu.
- Đại nhân. bởi thể tích Thiên Hành Chu quá lớn. chỉ điều khiển bằng pháp lực. thời gian dài sẽ rất mất sức. Vì vậy trên thuyền còn có rất nhiều trận pháp. có một ít vị trí cần khảm linh thạch, hy vọng ngài sẽ đối xử tốt với nó.
Viên lão đại thấp giọng nói.
- Điều này đương nhiên, ngày sau Thạch mỗ còn có thể sẽ dùng nhiều tài liệu quý hiếm. cải tạo Thiên Hành Chu trở thành một Pháp Bảo phi thiên độn địa.
Dương Phàm hời hợt nói. giống như đang an ủi Viên lão đại.
- Vậy thật là tốt. lão phu không cách nào hoàn thành mộng tưởng này, xin nhờ đại nhân làm thay.
Viên lão đại lộ vẻ mừng rỡ. đồng thời cùng thở ra nhẹ nhõm. Giao Thiên Hành Chu cho Thạch Thiên Hàn. cũng coi như cởi bỏ một tâm nguyện.
- Được. hiện giờ ta muốn thử thu vật này, có thành công hay không. Thạch mỗ cũng không nắm chắc mười phần.
Thân hình Dương Phàm bay trên mặt nước. sau đó rơi xuống cạnh Thiên Hành Chu. mình lại đạp trên mặt nước.
Ba người Viên lão đại đều nhìn hắn không chuyển mắt.
Dương Phàm hít sâu một hơi. nhắm mắt lại. tâm thần dung hợp với Tiên Hồng Giới.
- Thu!
Ngay lập tức. Dương Phàm khẽ quát một tiếng.