- Thật có lỗi, ta không thể đáp ứng.
Câu trả lời của Dương Phàm ngoài ý muốn của mọi người, hắn thế như không chịu mang Lôi Linh Châu đi.
- Đại ca ca, làm sao ngươi không đáp ứng. Đây chính là Truyền thừa Linh bảo, bảo bối hiếm thấy thế gian a.
Khổng Tước tiểu yêu bên cạnh có chút gấp.
Linh Nguyệt lại lấy ánh mắt khác thường nhìn Dương Phàm, bộ dạng có chút đăm chiêu, tạm thời không nói gì.
- Vì sao ngươi không muốn? Nên biết rằng rất nhiều người đều muốn mang ta ra ngoài. Giọng nói Lôi Linh Châu mang theo một tia ngoài ý muốn cùng khó hiểu.
- Một khi đã không thể nhận chủ, ta có được ngươi lại có tác dụng gì? Trong mắt Dương Phàm một mảnh bình tĩnh, hỏi ngược lại.
- Này...
Lôi Linh Châu ngậm miệng không nói gì.
- Hoàn toàn ngược lại chính là, nếu ta có được ngươi, một khi rời khỏi Thiên Lan Điện, trong Thiên cầm Nội Hải sẽ có bao nhiêu lão quái Nguyên Anh nhìn chằm chằm. Thử nghĩ đến lúc đó, ta sẽ gặp phải nguy hiểm cỡ nào?
Dương Phàm gợn sóng không sợ nói, che giấu một ý chí đang tranh đấu.
Mặc kệ có thể nhận chủ hay không, Lôi Linh Châu này cũng là trân bảo thế gian, có được bảo bối như thế là quang vinh cỡ nào. Huống hồ, hiện tại không thể nhận chủ không đại biểu ngày sau không có biện pháp cùng cơ hội.
Nghe xong Dương Phàm giải thích, Khổng Tước tiểu yêu có chút hận sắt không thành thép, mà Linh Nguyệt lại lộ vẻ tán thưởng.
- Ngươi không muốn, ta cũng không thể miễn cường... Giọng nói Lôi Linh Châu lộ vẻ thất vọng.
Dương Phàm khẽ thở một hơi:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bắt buộc ta làm việc này.
- Là Pháp bảo, dưới tình huống không có chủ nhân, ta không thể tự chủ công kích, trừ khi người khác xúc phạm, mới có thể phản kích. Đây là pháp tắc khí linh không thể trái ngược.
Lôi Linh Châu thở dài.
Có lẽ, đây là bi ai của Pháp bảo.
Pháp bảo được xếp vào loại khí vật, sứ mệnh của chúng là bị người sử dụng.
Cho dù sính ra linh trí, Pháp bảo cùng vẫn là Pháp bảo, là một loại vật phẩm, không có quyền tự chủ tự do.
Dương Phàm nghe nói lời ấy, lâm vào trầm tư, lại thì thào lẩm bẩm:
- Từ trên người ngươi ta cảm nhận được một tia dao động sính mệnh cực kỳ mỏng manh. Điều này chứng minh các ngươi tuy là Pháp bảo, nhưng có một đường hy vọng thoát khỏi trói buộc số mệnh này. Nhưng là, ta cảm giác hy vọng thành công rất nhỏ, rất nhỏ...
- Thật vậy chăng? Ta cũng nghe nói truyền thuyết này, nhưng đến nay chưa thấy Pháp bảo nào có thể đánh vỡ pháp tắc tối cao này, ngay cả Thiên Khi Thượng Giới cũng không ngoại lệ.
Lôi Linh Châu cảm thấy không thể tin nổi.
Dương Phàm mỉm cười. Nguyên lai Lôi Linh Châu không thể chủ động công kích, chỉ cần mình không đi xúc phạm.
- Đại ca ca, ngươi thu nó đi...
Khổng Tước tiểu yêu kẻo tay Dương Phàm, cười hì hì nói:
- Ngươi tìm được Lôi Linh Châu, ta không nói, Linh Nguyệt tỷ tỷ không nói, mọi người bên ngoài không biết. Như vậy, ngươi không cần phải sợ.
Nghe nàng nói vậy, Dương Phàm hơi chút tâm động.
Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến Hồ Phi ở Bắc Tần xa xôi, người này nắm giữ thần thông lôi điện đáng sợ, có lẽ có thể làm Lôi Linh Châu nhận chủ.
- Tuy ta không thể cho ngươi nhận chủ hoặc sử dụng, nhưng là vào thời khắc mấu chốt, có thể bảo mệnh cho ngươi.
Lôi Linh Châu đột nhiên lên tiếng.
- Ý của ngươi là...
Ánh mắt Dương Phàm sáng ngời, đột nhiên hiểu được.
Khi đối mặt với cường địch không thể chống cự, chỉ cần đem Lôi Linh Châu ra trước người, ai dám đánh? Dưới tình huống đó, xúc phạm Dương Phàm tương tự xúc phạm Lôi Linh Châu.
Với lực phản kích của Lôi Linh Châu, kinh sợ Nguyên Anh bình thường hẳn là không khó.
- Linh Nguyệt tiền bối, ngài có nhận xét gì? Ánh mắt Dương Phàm nhìn qua Linh Nguyệt.
- Linh Nguyệt tỷ tỷ. Việc này tỷ cũng thay hắn giữ bí mật một chút, cầu tỷ đó...
- Khổng Tước tiểu yêu van nài, bộ dạng đó phảng phất như chinh mình tìm được Lôi Linh Châu. Chỉ sợ không làm được...
Linh Nguyệt lắc đầu, rồi lại trầm ngâm nói:
- Chẳng qua ta ít nhất có thể cam đoan giấu diếm cho ngươi hai mươi năm.
- Hai mươi năm? Đủ rồi! Dương Phàm đầy mặt ý cười nói.
Rất nhanh, ba người một châu đạt thành hiệp nghị.
Có lẽ là không muốn thấy Lôi Linh Châu bị chôn vùi trong dung nham, hoặc là vì Khổng Tước tiểu yêu cầu xin, Linh Nguyệt thế nhưng đáp ứng.
Sau đó, Lôi Linh Châu bay tới trong lòng bàn tay Dương Phàm, ý niệm khẽ động, Lôi Linh Châu tiến vào Tiên Hồng Không Gian.
- Điều... điều này sao có thể? Không có ta cho phép, ngươi có thể thu ta vào Pháp bảo không gian?
Trong Tiên Hồng Không Gian, Lôi Linh Châu kinh hô một tiếng.
- Bởi vì Tiên Hồng Không Gian có thể ánh xạ Đại thiên thế giới, ngươi chỉ là một vật phẩm, thu ngươi vào rất đơn giản.
Dương Phàm đáp.
- Tiên Hồng Không Gian? Cho tới bây giờ ta chưa nghe nói... Lôi Linh Châu cảm thấy khó tin.
Ầm ầm ầm!!!
Dương Phàm vừa mới thu Lôi Linh Châu, dung nham trong vực sâu kia kịch liệt bùng nổ, hóa thành dòng dung nham cuồn cuộn, đánh ra phía ngoài.
- Không ổn! Mau chạy!
Linh Nguyệt kinh hô một tiếng, kẻo Khổng Tước tiểu yêu cấp tốc chạy đi.
Dương Phàm cũng bị thanh thế ngập trời kia dọa sợ, tình thế cấp bách cũng không thể không dùng Tường Vân Ngõa.
Bá! Vút!
Tường Vân Ngõa nháy mắt xuất hiện dưới chân, ánh bạc run lên, đưa hắn ra ngoài vài chục trượng.
Vút vút!
Hai người nhanh chóng rời khỏi Thiên Lan tiên phủ.
Ầm! Phụt phụt!
Dung nham nóng chảy khủng bố kia trong thời gian mấy hô hấp liền bao phủ hết thảy mọi thứ trong Thiên Lan tiên phủ.
Mà lúc này, Dương Phàm cùng Linh Nguyệt hai nàng gian nan chạy ra ngoài tiên phủ.
- Ta lấy đi Lôi Linh Châu, có thể nào khiến Địa Mạch Chi Tích bùng nổ, hủy diệt cả Thiên Cầm Nội Hải hay không?
Dương Phàm kinh hồn chưa yên, thậm chí có chút lo lắng, vội vàng hỏi Lôi Linh Châu trong Tiên Hồng Không Gian.
- Không có khả năng.
Lôi Linh Châu quả quyết nói:
- Nơi gãy đứt của Địa Mạch Chi Tích đã bị cả Thiên Lan Điện hình thành trận pháp cường đại trấn thủ, nó sẽ làm giảm bớt lực lượng bùng nô của Địa Mạch Chi Tích, đây mới là trọng yếu nhất. Tác dụng của Thất Tinh Trấn Ma Kiếm chỉ là trấn thủ nơi đứt gãy mấu chốt, chỉ cần một ngày nó còn đó, sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Mà tác dụng của Truyền thừa bảo châu chúng ta, chỉ là phụ trợ Thiên Khí Thượng Giới mà thôi. Một khi mất sáu viên, cũng không thiếu viên cuối cùng ta đây.
- Nếu thật sự là vậy, ta yên tâm. Dương Phàm gật gật đầu.
Phốc Phốc Phốc!!!
Chính vào lúc này, ảo trận bốn phía Thiên Lan tiên phủ cũng nhẹ nhàng lay động, có một ít dung nham từ dưới phun ra.
Giờ khắc này, tu sĩ toàn bộ ngoại điện đều cảm thấy một cỗ nóng rực không hiểu.
Trong một sơn động trống trải nào đó.
- Xem ra có người mang Lôi Linh Châu đi.
Một Ma Ảnh ảm đạm không trọn vẹn ngồi xếp bằng trong một góc tối, thì thào lẩm bẩm. Đây đúng là u Ảnh Ma Chủ bị ba người Dương Phàm liên thủ đánh thương nặng.
- Ta phải nhanh chóng khôi phục thực lực, lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ hiện tại rời khỏi Thiên Lan Điện, vạn nhất gặp phải Nguyên Anh Đại Tu Sĩ, chỉ sợ khó tránh khỏi vặn mệnh bị phong ấn.
Trong sơn động trống trải tối om, lại trở về một mảnh tĩnh mịch.
- Tu sĩ nhân loại, Đại Hải Nan còn có một đoạn thời gian, có muốn cùng chúng ta liên thủ ở ngoại điện, kiếm tìm vận khí?
Linh Nguyệt mang theo uy hiếp nhìn phía Dương Phàm.
- Không cần. Chúng ta ngày sau gặp lại. Dương Phàm nghe vậy sắc mặt biến đổi.
Rất nhanh, hắn cáo từ hai nàng, một mình rời đi.
Tại thời điểm chia tay, Khổng Tước tiểu yêu có chút không muốn rời xa:
- Đại ca ca, về sau tới nhà ta làm khách.
- Người này cẩn thận bình tĩnh, tiềm lực không thể đoán trước. Chẳng biết hắn tu luyện công pháp gì lại có thể khiển Truyền thừa bảo châu đối xử tốt như thế.
Linh Nguyệt đưa mắt nhìn Dương Phàm rời đi, thấp giọng nói.
- Đúng. Ta cũng nghĩ không rõ, giữa hắn cùng Thạch Thiên Hàn rốt cực có quan hệ gì? Khổng Tước tiểu yêu vẻ mặt không cam lòng nói.
- Việc này đích xác cổ quái, Thạch Thiên Hàn trống rỗng biến mất, hơn nữa bọn họ đều có Tường Vân Ngõa.
Linh Nguyệt khẽ nhíu mày.
- Tỷ tỷ, làm sao biết đó là Tường Vân Ngõa? Khổng Tước tiểu yêu kinh ngạc nói.
- Hừ. Khí tức trên giày đó làm sao giấu được ta? Trong mắt Linh Nguyệt chợt lóe lãnh quang:
- Nếu không phải thực lực kẻ này không thể tưởng tượng, có thể tu luyện thần thông Tam Linh Hóa Nhất, lại thêm có ngươi cầu xin, ta sớm hạ sát thủ với hắn.
- Thần thông Tam Linh Hóa Nhất? Điều này sao có thể? Khổng Tước tiểu yêu kinh hãi:
- Linh Nguyệt tỷ tỷ làm sao có phỏng đoán như vậy?
- Chẳng lẽ ngươi không biết đặc điểm của thần thông Tam Linh Hóa Nhất: không phân chia phân thân cùng bản tôn, hơn nữa thực lực các hóa thân tương đương, có thể chủ tu công pháp khác nhau. Lúc trước ta từng gặp hắn ở một chỗ với Âu Dương Phong, quan hệ tựa hồ rất gần.
Linh Nguyệt trầm ngâm nói:
- Nếu kẻ này tu luyện thần thông Tam Linh Hóa Nhất, như vậy quan hệ giữa hắn và Thạch Thiên Hàn liền rõ ràng.
- Đúng a. Làm sao ta không nghĩ tới điều này. Như vậy, Dương Phàm này rất có thể là đệ tử thứ hai của Thiên Thu Vô Ngân, cùng là sư đệ của Âu Dương Phong.
Khổng Tước tiểu yêu kinh hô:
- Nghe Kim Giao Tiểu Long kia nói, Dương Phàm còn cướp một khối Linh Lung Tâm Ngọc.
- Linh Lung Tâm Ngọc?
Mày liễu Linh Nguyệt khẽ nhướng lên:
- Như thế xem ra, chuyện Dương Phàm là sư đệ Âu Dương Phong, ít nhất xác định chín phần.
- Linh Nguyệt tỷ tỷ. Hiện tại tỷ sẽ không hối hận không giết hắn chứ? Khổng Tước tiểu yêu có chút lo lắng nói.
- Giết hắn, ta cũng chỉ nắm chắc 50%. Linh Nguyệt ngưng trọng nói:
- Lúc Thạch Thiên Hàn kia thi triển bí thuật, thực lực có thể sánh với cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, Dương Phàm này lại trực tiếp chiến thắng Long Tức Sí Kim Diễm đệ nhất nội hải, lại có được cảm quan không thể tin nổi, mơ hồ khắc chế thần thông không gian của ta.
- Hì hì, hiện tại hắn lại có Lôi Linh Châu, tỷ muốn giết hắn càng khó. Khổng Tước tiểu yêu mặt mày hớn hở:
- Hy vọng thần thông Tam Linh Hóa Nhất của đại ca ca đại thành, võ định nội hải giống như Thiên Thu Vô Ngân.
- Hừ, nha đầu ngươi nhanh như vậy cánh tay liền ngoặc ra ngoài. Ta cảnh cáo ngươi, kết hợp giữa yêu tộc cùng nhân loại là cấm kỵ.
Linh Nguyệt đột nhiên nói.
- Làm sao ta có thể thích hắn. Khổng Tước tiểu yêu đỏ mặt:
- Ta chỉ là thấy hắn không giống nhân loại khác, rất khiến người thân cận.
- Vậy cũng đúng. Trên người kẻ này có một loại khí tức kỳ lạ, ngay cả Lôi Linh Châu đều thân thiện.
Linh Nguyệt gật đầu nói.
- Linh Nguyệt tỷ tỷ. Vậy tỷ nói, hắn có thể trở thành cường giả như Thiên Thu Vô Ngân hay không?
Khổng Tước tiểu yêu chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nói:
- Thiên Thu Vô Ngân là tông sư nhân loại duy nhất ta sùng bái. Hắn tự nghĩ ra thần thông Tam Linh Hóa Nhất chưa từng có, kinh sợ nội hải.
- Nếu hắn giống Âu Dương Phong, chỉ có hai hóa thân, như vậy chỉ sợ vĩnh viễn không đạt đến độ cao như Thiên Thu Vô Ngân.
Linh Nguyệt lắc đầu thở dài.
***
Ở một bên khác, Dương Phàm bắt đầu xuyên qua các nơi ngoại điện, nhưng kỳ ngộ gặp phải cũng không nhiều.
Nháy mắt hơn một tháng trôi qua, kỳ hạn hai tháng Đại Hải Nan sắp tới.
- Rốt cực có thể rời đi.
Dương Phàm hóa thành một vệt sáng màu xanh biếc, không kịp chờ đợi, xuyên qua ngoại điện.