Mục lục
[Dịch] Tiên Hồng Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo một tiếng hừ lạnh của Vô Song, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ uy áp và một cỗ băng lãnh lạnh thấu xương, không kìm nổi phải rùng mình một cái. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không phải là ngoại lệ. Từ khí tức và uy áp của người trước mặt này tản ra dường như đã vượt xa cấp bậc như của Nhạc Bá.

Trong mắt hắn có một loại ý tứ như đứng từ trên cao nhìn xuống.

Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này cũng âm thầm kinh hãi, đa số mọi người cũng không biết lai lịch của Vô Song.Họ Phi nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo trắng này, không khỏi nắm chặt quyền đầu hưng phấn nói:

- Vô Song, ngươi tới đúng lúc lắm! Lão tử nhớ ngươi chết mất! Chờ ra khỏi biển máu này chúng ta lại đánh một trận. thế nào?

Vô Song? Nam nhân áo trắng này chính là Vô Song?! Quả nhiên đáng sợ!

Huyết Ma lão ngũ và lão thất liếc nhìn nhau một cái. Khi còn ở Thất Thải Thành Bảo, từ Thạch Thiên Hàn, bọn họ đã nhận được một tin tức: Một nhân vật còn đáng sợ hơn ba đại tân tú của Hải Dương Quốc vài phần. Giờ phút này, khi bọn họ chân chính nhìn thấy Vô Song thì càng sợ hãi hơn với uy áp vô hình của hắn.

- Không!

Vô Song lắc đầu. lãnh đạm nói:

- Ngươi kém ta quá xa...

- Cái gì?! Ngươi dám xem thường lão tử?!

Hồ Phi lập tức nổi giận, nhe răng trợn mắt, thậm chí có xu thế lập tức cuồng bạo. Thái độ của Vô Song quả thật đã động tới lòng tự trọng của người khác, hơn nữa lại còn trực tiếp nói ra lời ấy.

- Lúc trước đánh không lại ngươi là vì tu vi của lão tử lúc ấy thấp hơn. Hiện tại lão tử đã tiến nhập Trúc Cơ Kỳ, nhất định phải đòi lại sụ thất bại lần đó!

Hồ Phi trực tiếp bay tới trước mặt Vô Song, hai tay chống nạnh, bộ dáng ngang ngược nói

- Ngươi thật sự muốn đánh?

Vẻ mặt Vô Song lộ ra nét trầm ngâm.

- Đúng!

Hồ Phi liên tục gật đầu.

- Ngay lúc này?

Khóe miệng Vô Song hơi nhấc lên, nhìn qua biển máu vô tận bốn phía, lệ quỷ cuồn cuộn đang không ngừng áp tới nơi này.

- Hiện tại thì hiện tại. ai sợ ai?

Hồ Phi không do dự nói.

- Không được!

Một thanh âm đột nhiên vang lên. Người lên tiếng chính là Dương Phàm.

- Vì sao?

Hồ Phi khó hiểu hỏi lại.

- Nơi đây có lệ quỷ vô cùng vô tận, chậm thêm chút thì biển máu sẽ dâng lên tới trăm trượng. Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ phải táng thân trong biển máu này!

Dương Phàm vội vàng nói.

Giờ phút này, lệ quỷ liên miên không dứt đã đánh tới. Nhưng những người còn lại cũng đều là tinh anh chân chính, liên hợp với nhau nên cũng không quá khó khăn ngăn cản.

- Cái này...

Hồ Phi cũng ý thức được nguy hiểm nơi này, trong mắt lộ ra chút kiêng kị. nói với Vô Song:

- Không bằng thế này, chờ khi chúng ta vào Cửu U cốc rồi lại đánh cũng không muộn!

- Muốn đánh thì đánh luôn! Ngay cả chút phiền toái như thế cùng không đối phó được thì cũng không có tư cách đánh với ta một trận!?

Vô Song hơi khinh thường nói.

- Cái gì?! Chẳng lẽ người dám lưu lại nơi này lâu dài?

Vẻ mặt Hồ Phi hiện lên nét không tin.

- Sao lại không thể?! Vô Song cười lạnh.

Thân ảnh hắn chợt lóe lên, bay thẳng lên trời cao cũng không mượn ngoại vật nào tốc độ nhanh tới khó tin. Chỉ nữa khắc, hắn đã bay lên cách mặt đất cả trăm trượng. Thân hình hắn hơi dừng lại một chút. sau đó lại bay cao hơn mấy chục trượng.

- Cái gì?

Chúng tu sĩ đều há hốc mồm mắt. Vô Song không ngờ có thể thoát khỏi ước thúc của độ cao trăm trượng.

Điều này sao có thể?!

Những tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này đều khiếp sợ vô cùng. Nhớ lại uy áp đáng sợ lúc trước, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ nơi này trong lòng đột nhiên đoán rằng Vô Song chẳng lẽ đã bước vào tu sĩ Cao giai?!

Nhưng tu sĩ cao giai căn bản không thể đi vào Cửu u Bí Cảnh. Đây đúng như là thiết luật đã định!

- Ha ha. ngươi nếu có thể làm được điều này thì mới có thể có tư cách đánh với ta một trận!

VÔ Song lại từ trên cao hạ xuống, còn như vô tình liếc nhìn Dương Phàm một cái như đang thị uy.

Dương Phàm không lạnh không nóng nói:

- Ngươi khẳng định cũng chỉ bay lên một độ cao nhất định! Nhưng biển máu này chưa chắc không thể vượt quá độ cao trăm trượng!

- Thật sao?!

Vô Song nhìn chằm chằm vào huyết lãng bên dưới:

- Ngươi nói biển máu này sao?

Dứt lời. thân thể hắn đột nhiên lao xuống.

- Cái gì?! Hắn nhảy xuống sao?!

- Chẳng lẽ người này điên rồi?

- Người khác trốn khỏi biển máu còn không được. Hắn không ngờ lại lao xuống. Cái này so với muốn chết thì có gì khác nhau?!

Bùm!

Vô Song rơi vào trong biển máu khiển mặt trên khẽ rung động. Chợt bốn phía lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Chỉ một lúc, mọi người hợp lực chém giết đám lệ quỷ liên miên không ngừng, đồng thời trong lòng cũng rất tò mò.

- Ha ha tên ngu ngốc kia thực sự bị biển máu cắn nuốt rồi! Có mấy tên tu sĩ không kìm nổi cười lớn, có vẻ trào phúng nói. Tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt chúng liền đọng lại.

Thình thịch!

Một thân ảnh màu trắng phá tan huyết lãng. nổi lên giữa không trung. Lưng đeo bảo kiếm, áo trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi bặm nào! Không ngừng không chết. hơn nữa một chút dấu vết cũng không có.

- Biển máu?!

Vô Song không chút sợ hãi nói:

- Chút tài mọn!

- Ngươi... ngươi sao có thể?

Hồ Phi trợn mắt há mồm nói.

- Đây là chênh lệch! Cho nên, ta sẽ không đánh với ngươi!

Vô Song cuối cùng nói:

- Tuy nhiên, tiềm lực của ngươi rất lớn, chưa chắc sau này đã không có cơ hội đánh một trận với ta!

- Cao giai?!

Dương Phàm hít sâu một hơi, hộc ra hai chữ. hỏi:

- Ngươi làm thế nào?

Cao giai!!!

Những tu sĩ nơi này vô cùng rung động, điều suy đoán không ngờ đã thành sự thật!

- Ha ha ha...

Không hổ là đối thủ của ta! Không ngờ có thể kết luân ta đã tiến vào cao giai!

Vô Song cười dài một tiếng, một thân áo trắng không gió tự động.

Rồi đột nhiên, một cỗ khí thế như thượng thiên nhìn xuống chúng sinh linh, như nhìn những con kiến nhỏ phá tan tầng mây, khiến biển máu bốn phía như sôi trào...

Dưới uy áp này, đám lệ quỷ vốn hùng hổ, liên miên không dứt đều bị dọa cho quay đầu bỏ chạy.

Thật sự là cao giai!

Chúng tu sĩ nơi này, ngoại trừ Dương Phàm và Hồ Phi ra thì đều lộ ra biểu tình ngưỡng mộ và kính sợ.

Dưới cao giai đều là con kiến!

Khó trách Vô Song lại tự đại như thế! Khó trách có thể đột phá được độ cao trăm trượng! Thậm chí có thể bình yên vô sự tiến vào biển máu!

Hết thảy những điều này, xét tới cùng. đơn giản là hai từ "cao giai"!

- Hồ Phi. quay lại đây đi!

Dương Phàm thở nhẹ một hơi. kêu Hồ Phi trở lại. Hai tay Hồ Phi nắm chặt, không ngừng run rẩy, vẻ mặt không cam lòng và buồn bực!

- Ngươi bình thường thích chơi bời lêu lổng, hiện tại tu vi lại thua kém người ta như thế! Chờ sau khi tiến vào cao giai rồi hãy tim người ta!

Dương Phàm nói nhỏ với hắn.

Bộ dáng của Hồ Phi trở nên ủ rủ.

- Vô Song! Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết ngươi sao có thể làm được?

Trong mắt Dương Phàm lộ ra một chút tò mò.

- Ngươi đoán xem...

Vô Song như cười như không. Thái độ của hắn đối với Dương Phàm cũng không lạnh lẽo như với người khác. Vũ Văn Nhu đứng bên cạnh Dương Phàm cũng cảm thấv được sự dị thường trong đó.

Vô Song khi nhìn tới những tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác nơi này, sâu trong mắt ẩn chứa một sự khinh thường, như đang nhìn một con kiến. Chỉ duy nhất khi nhìn vào Dương Phàm thì ánh mắt bình thản, đối đãi ngang hàng.

"Tên Vô Song đã bước vào cao giai này có quan hệ như thế nào với Dương Dược sư?!"

Trong lòng Vũ Văn Nhu kinh ngạc, cảm giác gã Dược sư bên người này ngày càng khiến người ta nhìn không thấu. Từ sau khi tiến vào Bí Cảnh thì vẫn luôn thong dong bình tĩnh, ngay cả dị thú hồng hoang như Lưu Ly Nham Tinh Xà mà vẫn có thể thu phục được!

Giờ phút này, nàng thậm chí còn hoài nghi rằng sự mất tích của Diệt Nguyên Pháo thật sự có thể là do Dương Phàm trộm đi.

- Ta đoán?

Dương Phàm cười cười:

- Ta chỉ nghĩ tới một khả năng! Ngươi sau khi bước vào Bí Cảnh mới tấn chức cao giai.

- Thông minh!

Vô Song tán thưởng nói.

- Được rồi, ngươi nếu cũng đã tới đây, không bằng hổ trợ chúng ta mở đường, mọi người cùng nhau đi Cửu u cốc!

Dương Phàm đề nghị.

Mọi người vừa nghe. ánh mắt đều sáng lên.

Đúng thế! Chỉ cần lúc này, tu sĩ cao giai phóng xuất ra uy áp cường đại là có thể dọa cho đám lệ quỷ này phải bỏ chạy. Lúc này, chúng tu sĩ không khỏi phải nhìn Dương Phàm với con mắt khác trước. Chủ ý này quả thật là quá tốt, những người này dù là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhờ một tu sĩ cao giai làm việc không công, hổ trợ mở đường! Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế!?

Nếu có người dám đưa ra yêu cầu như thế đối với tu sĩ cao giai thì không khác này là đi tìm chết!

- Ha ha ha.... Có thể!

Khóe miệng Vô Song khẽ nhấc lên.

- Nhưng ta có một điều kiện!

Mọi người nghe thế đều cảm thấy khó tin. Yêu cầu vô lý như thể không ngờ vẫn được đáp ứng!

- Điều kiện?

Dương Phàm biến sắc, lắc đầu nói:

- Vậy thôi đi!

Hắn không cần nghe cũng đã biết điều kiện mà Vô Song muốn nói. Đối với một võ si như Vô Song mà nói, hấp dẫn trí mạng đối với hắn trên thế giới này chỉ có một. Đó chính là đối thủ!

- Không sao! Ta hiện tại rất muốn mở đường cho các ngươi!

Ánh mắt Vô Song đảo qua chúng tu sĩ:

- Các ngươi có đồng ý không?

- Đồng ý! Đồng ý!

Đám tu sĩ còn lại nao nao, rốt cuộc phản ứng lại. Có người trong mắt còn hiện lên vẻ mừng như điên. Có tu sĩ cao giai mở đường, có thể vượt qua phiến biển máu vô tận này rồi!

Dương Phàm không khỏi cười khổ! Tên Vô Song này không ngờ lại coi trọng hắn như thế!

- Tiền bối. chúng ta xin dẫn đường cho ngài.

Vẻ mặt của Huyết Ma lão ngũ cung kính nói.

- ừm!

Vô Song gật gật đầu, thân hình chợt lóe lên, lơ lửng giữa không trung, phóng xuất ra cỗ khí tức đặc thù mà mọi người ẩn ẩn đều có thể cảm nhận được! Sau đó, mười mấy người còn lại cùng nhau xuất phát. Kết quả là dọc đường đi vô cùng thông thuận! Đám quỷ lệ phụ cận hùng hùng hổ hổ chạy tới nhưng cảm nhận được khí tức của Vô Song liền lập tức trốn chạy.

- Tu sĩ cao giai không ngờ cường đại như thế!

Vũ Văn Lân kính sợ nhìn về phía Vô Song.

- Hừm. một ngày nào đó ta sẽ đòi lại...

Bộ dáng của Hồ Phi buồn bực. Đối với sự tồn tại của Vô Song cảm giác rất khó chịu.

Chỉ có Dương Phàm là vẫn bình thản. Nếu nói tới tu sĩ cao giai thì hắn còn kém khá xa. Nhưng Tiên Hồng không gian của hắn lại có một khôi lỗi với thực lực tương đồng với tu sĩ cao giai!

Khôi lỗi cao giai!

Sau khi có được nó, dù Dương Phàm gặp phải tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không ngạc nhiên như trước.

- A.

- Tới rồi, phía trước chính là Cửu u Cốc!

Huyết Ma lão ngũ đột nhiên lên tiếng.

Mọi người ngưng mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy vài dặm xa, có một địa phương bị một mãnh sương mù màu trắng bao phủ. Mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một sơn cốc. Quả nhiên, phiến đại địa thần bí này không bị biển máu nhấn chìm.

- Cửu u Cốc? Chính là nơi này sao?

Vô Song biến sắc, chăm chú nhìn chằm chằm về phía đó. Ánh mắt hắn không ngừng nhấp nháy. Nghe giọng điệu của hắn thì dường như đã từng tới nơi này.

- Bẩm tiền bối. chính là nơi này!

Huyết Ma lão ngũ cung kính nói.

- Hẹn tái ngộ!

Thân hình Vô Song chợt lóe lên, hóa thành một đạo bạch ảnh hướng về Cửu u cốc bay tới. Chỉ nửa khắc sau. hắn đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Luanhoichidao
23 Tháng mười một, 2023 16:27
ít vậy
Hieu Le
05 Tháng sáu, 2020 20:15
mé nó xuyên suốt truyện ko dính lỗi ch.tả vs lặp lại 1 số tình tiết thì truyện ổn đáng đọc...
Nguyễn Văn Thành
27 Tháng năm, 2020 22:36
xuyên suốt cuốn truyện là câu chuyện xoay quanh lỗi chính tả của thằng dịch truyện vcl
phuonghao090
22 Tháng một, 2020 10:33
trăm chương đầu khá chán. dần dần thấy hay
A72k39
29 Tháng mười một, 2019 18:45
mịa.truyện l.toàn sai dấu.
Nguyễn Huy
07 Tháng chín, 2019 08:44
Đếu hiểu sao có 7 viên linh châu là kim mộc thuỷ hoả thổ lôi không rồi mà vẫn lòi ra ông thiết dực vương có phong linh châu. Dịch ncc
Hieu Le
04 Tháng tám, 2019 12:08
Mày bị ngu à
Hieu Le
01 Tháng tám, 2019 16:20
8 n 4 5i Vhv
Hieu Le
25 Tháng bảy, 2019 15:52
⁶c big ,,? ? i .
Nguyễn Khải
24 Tháng bảy, 2019 22:15
má đọc hội thoại của ông Hồ Phi mệt tim *** :)))))
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:27
d N 9dves
Hieu Le
14 Tháng bảy, 2019 08:26
q Q 111nq16q11
Khánh
07 Tháng bảy, 2019 00:24
10 chương đầu trước ngày tỷ võ mà tán công quá ngu,riêng cái này đạo tâm đã hỏng còn tu hành gì,ýt ra cũng phải đánh xong hãy tán công ,còn chưa sẽ ntn đã tán công *** main ngu lol
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:02
Mình đã đọc truyện này từ lúc mới ra và đọc lại thêm 2 lần nữa. Theo mình, truyện này rất hay, có phong cách độc đáo riêng. Nhân vật chính tự mình lĩnh ngộ và sáng tạo ra công pháp phù hợp cho mình tại từng giai đoạn. Chữa bệnh, tu tiên, có tình nghĩa. Nhìn chung, truyện có kết cấu rõ ràng, và hay về cách thức lĩnh ngộ sáng tạo công pháp và cách suy nghĩ khi gặp và xử lý tình huống khó khăn, trắc trở.
ĐàmHoaLiên
11 Tháng bảy, 2018 00:57
Tình tiết truyện khá chậm, nhiều đoạn ko quan trọng cũng tả tỉ mỉ, tẩn mẩn thành ra dài dòng. Thêm vào câu văn hay lặp đi lặp lại, ko mới mẻ khiến coi hơi bị buồn ngủ + lướt bớt cho vào việc chính..
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoangnghichlong
07 Tháng bảy, 2018 12:22
Hay
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hoang Baoviet
07 Tháng bảy, 2018 12:16
Co truyen nhu vay doc la dc rui
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
22
Hieu Le
07 Tháng hai, 2018 08:09
qqx. k7. ưz3qv hk zyR. 4e2ffafbxuD6
Trần Văn Hưng
11 Tháng tám, 2017 16:04
kết cấu chính của truyện ko hay chỉ đọc tạm được
BÌNH LUẬN FACEBOOK