Trong đôi mắt Lỗ thần y lại hiện lên một chút sát khí, Dương Phàm dùng Toàn Tri Mô Thức liếc mắt nhìn lão không chú ý, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Hắn hiểu được mình hoàn toàn đắc tội với một trong tam đại thần y kinh đô trước mặt. Tuy nhiên nghĩ đến người này là khách liêu dược sư Dương gia kinh đô. Dương Phàm vốn không có bất cứ một chút hối hận và tiếc nuối.
Lỗ thần y tiến vào hông điện lập tức gây nên ánh mắt chăm chú của mấy người khác. Giờ phút này, khí sắc Lỗ thần y vẫn có chút không bình thường, vừa mới ngồi xuống, trong mắt lão liền hiện lên một chút hào quang kỳ dị, nhìn Dương Phàm với vẻ lạnh nhạt.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến một luồng khí tức không giống tầm thường, tuy rằng dùng mắt thường căn bản nhìn không ra cái gì, nhưng không khí vô hình kia lại khiến trong lòng người ta lờ mờ bất an. Thứ này giống như ném một người vào khu rừng nguyên thủy nguy cơ chung quanh, mặc dù chung quanh một mãnh yên tĩnh cũng có thể cảm nhận được nguy cơ trí mạng kia.
Dương Phàm rùng mình trong lòng, chỉ cảm thấy một luồng nguy cơ nhàn nhạt đánh úp lại, triển khai thần thức lấy Thông Linh Nhãn của người tu tiên như hắn, nắm lấy một vòng ánh sáng màu đỏ nhạt hóa thành dạng chùm. trong nháy mắt đánh lên người mình.
Độc thuật?
- Lỗ thần y này không ngờ cũng am hiểu độc thuật!
Dương Phàm thất kinh trong lòng, bề ngoài bất động thanh sắc không nói một lời. Giờ khắc này, dưới khuôn mặt không tràn ngập sợ hãi của hắn, lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển sinh sôi, ánh sáng màu tím nhạt vừa tiếp cận đã bị thể chất đặc biệt duy nhất của chính hắn triệt tiêu hấp thu hơn phân nữa, về phần một phần độc lực còn thừa lại bị đám sương sinh mệnh hóa thành sương mù cắn nuốt trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn.
Sau một hai hô hấp, Lỗ thần y thu hồi ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm, một mình nhấm trà với dáng vẻ khoan thai tự nhiên. Những người khác ở đây đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía hai người này.
- Dương sược sư...
Vũ Văn Hàm cảm thấy không khí có chút không tầm thường, mắt nhìn Dương Phàm trong con mắt sáng lộ ra một chút lo lắng. Dương Phàm hướng nàng mĩm cười ý bảo mình bình yên vô sự.
Lỗ thần y thấy tình huống như vậy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, âm thầm quan sát Dương Phàm một lát phát hiện đối phương thật sự không bị chút gì.
- Điều này sao có thể, người này không ngờ có thể hoàn toàn không quan tâm Thất Hủ Độc Thuật của ta!
Trong lòng Lỗ thần y dâng lên sóng to gió lớn nhìn về phía thần sắc Dương Phàm sinh ra biến hóa rất lớn, lập tức thu hồi lòng khinh thị. Lão cảm giác người thanh niên Luyện Khí Kỳ trước mặt này liền giống như núi băng bị mây mù bao phủ, nhìn như bé nhỏ không đáng kể kì thực vẫn chưa lộ ra một góc núi băng. Trong tam đại thần y, y thuật của lão tuy rằng không phải cao nhất, nhưng về phương diện độc thuật; lại có một bản lĩnh không tầm thường.
Trên thực tế, có lẽ trước kia, lão là Luyện độc sư chuyên dụng độc, chỉ là sau này vì tránh né cừu gia nên đổi thành Dược sư cũng đầu phục Dương gia kinh đô.
Thất Hủ Độc Thuật là một loại độc thuật lão mới nghiên cứu, có thể giết người vô hình, khuyết điểm là có chút tiêu hao pháp lực. Chỉ khi nào thi triển thành công, dưới tình huống tu sĩ đồng cấp không phòng bị, cho dù không chết cũng có thể làm bị thương nặng.
Nhưng Dương dược sư trước mặt lão sau khi trúng Thất Hủ Độc Thuật của mình dường như căn bản không có chuyện gì cả.
Dương Phàm nhìn vào trong mắt lão tựa như cười tựa như không, sau đó nhẹ nhàng cắn hạt dưa, dáng vẻ nhàn nhã kia thiếu chút nữa không chừng nhấc chân lên bắt chéo. Thấy tình huống như vậy, sắc mặt Lỗ thần y âm tình bất định, sau đó là lâm vào một mãnh trầm mặc không biết đang nghĩ kế sách gì.
Dương Phàm cũng không quá lo, Tiên Hồng Quyết mình tu luvện chính là đi thần thuật chữa thương, vận hành nghịch chuyển, chính là không thể phá nổi, độc thuật khủng bố Khô Tịch Thiên Lý.
Hắn tự xưng là trong cùng cấp, Dược Sư khác khó thể sánh vai cùng với mình, ít nhất không thể gây uy hiếp gì với mình.
Yến vương Vũ Văn Liệt không phải hạng người tầm thường, trong ánh mắt sắc bén của ông toát ra một chút dị sắc, nhìn thấy ở trong mắt giao phong vô hình giữa Dương Phàm và Lỗ thần y,
Hai Dược sư lớn có hai lần giao phong.
Lần đầu tiên Dương Phàm chủ động phóng ra khiến Lỗ thần y ăn khổ đau.
Lần thứ hai Lỗ thần y chủ động phóng ra. Dương Phàm không bị thương một sợi lông.
Hai lần giao phong, Dương Phàm hiển nhiên đều thắng dễ dàng, mà dường như có vẻ có chút dư sức.
Quần Anh Điện của Vương gia, khách đã đến gần như đông đủ. Đúng lúc này lão quản gia tiến vào đưa tin cũng nói nhỏ vài câu bên tai Yến vương Vũ Văn Liệt.
- Cái gì? Hắn cũng đến đây sao?
Sắc mặt Vũ Văn Liệt hơi đổi đang chuẩn bị nói chuyên, chỉ nghe một âm thanh lạnh lùng truyền vào trong Quần Anh Điện:
- Một đám thiếu đầu óc.
Trong âm thanh này lộ ra một luồng ngạo khí và lạnh giá khó nói rõ, trong đó hàm ý có một loại cao cao tại thượng.
Dương Phàm chấn động trong lòng. triển khai Toàn Tri Mô Thức, rất nhanh thấy được một thiếu niên cả người phát ra khí tức vô cùng lăng lệ, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo trắng không nhiễm một chút bụi có một dung mạo bình thường tới cực điểm.
Tuy nhiên, hắn mặc một thân áo trắng như tuyết kia, hôm nay từng người ăn mặc trang phục hoa lệ trong đại điện lại có vẻ không hợp nhau.
- Không tốt! Vô Song lại đến đây.
- Vô Song! Sát tinh này như thế nào cũng đến Yến Vương phủ chứ?
Rất nhiều người trong Quần Anh Điện đều nhận ra thân phận người này.
Vô Song?
Dương Phàm có một loại cảm giác kỳ quái khó thể nói rõ vói thiếu niên áo trắng kia. điều này khiến cho bản thân hắn đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng Dương Phàm cảm giác hắn mang đến cho mình uy áp thật lớn, khí tức từ trên người mà xem thực lực hẳn là không thua tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
- í? Không bình thường.
Dương Phàm cẩn thận quan sát thiếu niên Vô Song, phát hiện hắn không giống người tu tiên, cũng không giống võ giả thế tục. Chẳng lẽ hắn là kiếm tu trong truyền thuyết?
Ánh mắt Dương Phàm lại rơi vào vũ khí trên lưng hắn, đó là một thanh bảo kiếm chưa rời khỏi vỏ, phong cách cổ xưa xuất trần, vừa nhìn liền biết không phải cấp bình thường.
Sau khi Vô Song xuất hiện, Dương Phàm phát hiện dáng vẻ Vũ Văn Hàm ngồi bên cạnh mình có chút bất an, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, thoáng lại hồi phục bình tĩnh.
- Vũ Văn tiểu thư! Cô nhận biết hắn?
Dương Phàm nhàn nhạt hỏi, giờ phút này hắn còn hứng thú đối với Vô Song lớn hơn tuyệt thế giai nhân
Một người không phải người tu tiên, cũng không phải võ giả của thế tục, kiếm tu hư thực trong truyền thuyết, có thể nào không khiến Dương Phàm hiếu kỳ trong lòng.
Kiếm tu là một loại tu chân đặc biệt từ xa xưa. Vào thời kỳ cổ đại đã từng có một lần phồn vinh. Theo sách cổ ghi lại, kiếm tu có được lực công kích vượt qua cùng cấp, sức chiến đấu rất mạnh. tu sĩ bình thường sợ hãi.
Nếu nói mục tiêu cuối cùng của người tu luyện bình thường là trở thành thần tiên trường sinh bất tử, như vậy mục tiêu của kiếm tu chính là trở thành kiếm tiên tiêu diêu tự tại tung hoành thiên địa.
- Ừ!
Vũ Văn Hàm gật gật đầu, lại do dự mà nói:
- Nửa năm trước, hắn bị phụ thân muội đánh bại chấn động Vương phủ, lúc này đây hắn chỉ sợ là ...
- Hắn muốn quay lại đây khiêu chiến với Yến Vương sao?
Con ngươi Dương Phàm sáng lên, trong lòng giật mình, nguyên lai là một võ si.
- Khả năng vậy ...
Ánh mắt Vũ Văn Hàm có chút tránh né.
Dương Phàm như có chút suy nghĩ liếc nhìn nàng, chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe Yến Vương nói:
- Các vị khách quý! Thỉnh vào trong Quần Anh Điện.