Gốc rễ vàng đất này tốc độ xuất kích nhanh như tia chớp, lại đột nhiên tập kích từ dưới đất, tu sĩ bình thường sợ rằng không thể né tránh.
- Cẩn thận!
Tần tiên tử áo trắng cùng Lâm Thành trước sau kinh hô, trong mắt hiện lên lo lắng.
Quan hệ giữa Lâm Thành cùng Dương Phàm rất tốt, tự nhiên lo lắng cực điểm.
Còn Tần tiên tử áo trắng cũng tương đối quen thuộc với Dương Phàm, trong lúc lo lắng, lập tức điều khiển phi kiếm sáng trắng, muốn ngăn cản rễ cây đáng chết kia.
Chỉ là, nàng vẫn chậm một bước, rễ cây vàng đất này sắp đâm trúng Dương Phàm.
Giờ phút này, những người còn lại gần như ngừng thở, đa số đã khó bảo toàn bản thân, hoặc là ở quá xa không thể bận tâm, hoặc là căn bản không phản ứng lại được.
Nam tử họ Phương ở bên trái gần Dương Phàm, thần sắc trong ánh mắt hắn lại có chút hả hê, thầm nghĩ:
"Vậy thì tổt rồi, không cần ta phí công bố trí"
Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, mắt thấy gốc cây vàng đất kia sẽ đâm trúng Dương Phàm.
Một khi bị vật này dính vào người, tu sĩ cấp thấp xác định chắc chắn khó thoát một kiếp.
Thần sắc Dương Phàm chỉ khẽ biến, thân thể hơi nghiêng ra sau, rễ cây vàng đất này lần đầu tiên vồ hụt.
Tiếng gió gào thét, lướt qua người hắn.
Vồ hụt một lần, cũng không có nghĩa là rễ cây này đã buông tha, liền thấy rễ cây kia uốn lượn, như rắn độc nhắm vào Dương Phàm.
Vù phốc
Nhưng vào lúc này, phi kiếm của Tần tiên tử áo trắng đánh lên rễ cây, tia lửa bắn ra, bên trên lập tức xuất hiện một lỗ thủng.
Rễ cây vàng đất cứng đờ, Dương Phàm nhân cơ hội lui ra sau mấy trượng, cũnghoảng hốt.
Lúc này Liễu Tuyết Cầm chạy tới, ánh sáng trằng hình thành một đạo hồ quang sắc bén, hung hăng đánh trúng rễ cây.
Phốc xùy!
Rễ cây bị chặt đứt một khúc, đoạn còn lại co về trong đất.
Lúc này, thấy cổ thụ Tinh kia khẽ run lên, mạnh mẽ vung vẫy thân cây, làm cho tu sĩ chật vật không thôi.
Trên thực tế, khó đối phó nhất chính là rễ cây màu vàng đất kia.
- A
Một lát sau, lại có một tiếng kêu thảm truyền tới, chỉ thấy một nam tử Ngưng Thần sơ kỳ ở vùng bên ngoài, bị rễ cây xuyên thủng ngực, kéo xuống mặt đất, khoảng nửa khắc đã hóa thành một bộ xương khô.
- Liễu Chấp sự, tiếp tục như vậy không được, sẽ chỉ làm thương vong ngày càng thảm trọng
Tần tiên tử áo trắng hiện lên vẻ lo lắng.
Ngoại trừ Liễu Tuyết Cầm có thể đánh ngang với cổ thụ Tinh, còn lại chỉ có hai Chấp sự Trúc Cơ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, những người còn lại đều lúc nào cũng nguy hiểm.
- Không được, nó giết Hoa Nguyệt, nhất định phải giết nó báo thù.
Nam tử trước đó hai mắt đỏ đậm, gần như rít gào nói.
Liễu Tuyết Cầm cắn chặt răng ngọc, gật đầu:
- Chúng ta không thể bỏ dở nửa chừng, càng không thể để đệ tử đồng môn chết không công.
Phốc vù
Đang nói chuyện, một rễ cây vàng đất bắn tới như tia chớp, lúc này mục tiêu là Tần tiên tử áo trắng.
Tần tiên tử áo trắng cười lạnh, lướt nhẹ ra hai trượng, nguy hiểm tránh thoát công kích, nhưng mà, dưới mặt đất bỗng nhiên lại bắn ra một cái rễ cây, từ sau đâm tới Tần tiên tử áo trắng.
Cổ Thụ Tinh này, rõ ràng không chỉ có một chiếc rễ cây.
Tần tiên tử áo trắng sắc mặt kịch biến, đối phó một cái rễ cây, nàng còn có thể được, nếu là hai cái, căn bản không thể nào.
Cổ Thụ Tinh giống như có trí tuệ nhất định, phát động công kích nàng từ trước lẫn sau, bởi vì chúng tu sĩ nơi này gây tổn thương nó nhiều nhất, ngoại trừ Liễu Tuyết Cầm thì chính là Tân tiên tử áo trắng. Người trước là tu sĩ Kim Đan, nó không tránh được, nhưng người sau lại có cơ hội rất lớn.
Tần tiên tử áo trắng kinh hô một tiếng, miễn cưỡng tránh thoát một lần, nhưng lại bị một rễ cây phía bên quán tới, không tránh kịp.
Bùm phốc!
Rễ cây kia cuốn lấy thân thể nàng, vòng bảo hộ phòng ngự rung lên, bị kéo xuống bên dưới, nàng càng giãy dụa dữ dội.
Liễu Tuyết Cầm cách nàng khá xa, đang chiến đấu chính diện với cổ thụ Tinh, không thể bận tâm.
Những người còn lại thì không ai cứu viện được.
Vù
Dương Phàm khoát tay, một tấm phù triện phá không bắn tới, hóa thành một đoàn rắn lửa nóng cháy thoáng cái bắn trúng rễ cây.
Thoáng chốc, cổ thụ Tinh kêu u ô thật lớn, toàn thân run lên, đồng thời còn bị đốt cháy đứt một đoạn.
Tần tiên tử áo trắng thoát khỏi hiểm cảnh, ánh mắt cảm kích nhìn Dương Phàm.
- Phù triện hỏa hệ bậc ba
Nam tử họ Phương hô khẽ một tiếng, ánh mắt khó tin nổi.
Phù triện bậc ba, bản thân nó đã tương đối quý giá, tương đương một kích toàn lực của cường giả Trúc Cơ Kỳ.
Mà phù triện hỏa hệ, càng thêm khó gặp được ở nơi cực bắc.
Ở trong hoàn cảnh tràn ngập băng tuyết này, hòa linh khí trong thiên địa quá loãng, hỏa tu cũng rất ít, giá trị phù triện hỏa hệ càng cao hơn phù triện bình thường gấp mấy lần.
Bị phù triện bậc ba tổn thương, cổ Thụ Tinh gầm rú run lên, dường như có vẻ cực kỳ đau đớn.
Tiếp đó, nó rít gào rống to, một cỗ địch ý cùng sát khí cỗ cường đại nhắm ngay Dương Phàm.
- Ha ha, thụ tinh này quả nhiên sợ công kích hệ hỏa.
Dương Phàm cười khẽ, ngược lại không sợ gì.
- Ngươi phải cẩn thận, thụ tinh này rất ghi thù.
Tần tiên tử áo trắng vội dặn dò.
Quả nhiên, cổ Thụ Tinh rít gào, mãnh liệt lắc lư mấy cái, tiếp đó vươn hai cành khô đồng loạt đánh về phía Dương Phàm.
- Ta cũng không sợ ngươi.
Thân hình Dương Phàm biến mất tại chỗ như quỷ mị, tốc độ này làm cho Tần tiên tử thân là Trúc Cơ Kỳ cũng phải kinh ngạc.
Tốc độ cũng ở trong vòng bậc thấp, hơn nữa sử dụng pháp lực cũng không vượt quá Ngưng Thần Kỳ.
Thế nhưng, tốc độ Dương Phàm lại vượt quá ràng buộc tu vi, đặc biệt là nắm chắc thời cơ chính xác đến tận cùng.
Tránh khỏi công kích, chỉ thấy trong tay Dương Phàm xuất hiện mấy chục tấm phù triện.
Lại còn đều thuần một màu phù triện hỏa hệ bậc ba.
Không khí mơ hồ có một làn sóng nhiệt.
- Nhiều phù triện hỏa hệ bậc ba như vậy?
Mọi người thất kinh, bọn người nam tử họ Phương càng lộ ra mấy phần tham lam.
Nhiều phù triện hỏa hệ bậc ba như vậy, nếu mang tới phường thị tu tiên cực bắc, vậy còn không bán được giá trên trời sao?
Vù vù vù!
Chỉ thấy Dương Phàm vung tay ném ra, mười mấy tấm phù triện rời tay, giữa hư không hình thành một tấm lưới lửa thật lớn, phủ khắp trời đất, thoáng cái bao vây cổ Thụ Tinh.
Cổ Thụ Tinh rít gào kêu to, toàn thân cây trụi lủi lay động, tầng bên ngoài cháy đen.
Ngọn lửa châm đốt thân cây, càng đốt càng mạnh.
- Mọi người nhanh công kích
Bọn người Liễu Tuyết Cầm lúc này mới phản ứng lại, vội phát động công kích cổ Thụ Tinh.
- Dừng tay!
Dương Phàm quát lạnh một tiếng, khiến mọi người dừng lại, dứt lời lại liên tục tung ra mười mấy tấm phù triện hỏa hệ.
- Thụ tinh sợ lửa, chúng ta công kích sẽ dập tắt lửa.
Hà Tuyết kinh hô, làm mọi người tỉnh ngộ, vội ngừng công kích.
Tu sĩ Băng Phách Tông đều tu luyện công pháp thuộc tính hàn, còn cổ thụ lại sợ lửa, nếu như thi triển pháp thuật công kích, ngược lại là cứu cổ Thụ Tinh.
- Mọi người đều dùng vũ khí công kích.
Tần tiên tử áo trắng khống chế phi kiếm, hàn quang nội liễm, hung hăng chém lên người thụ tinh.
Các tu sĩ còn lại cũng nơi theo.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, cổ thụ Tinh rít gào bi thảm, bắt đầu chạy trốn.
Thế nhưng, rễ của nó cắm vào tầng đất, tốc độ di động không nhanh, bị mọi người chọc trăm ngàn lỗ thủng.
Càng thêm sợ hãi chính là ngọn lửa đang thiêu đốt nó, không những không tắt, ngược lại càng cháy càng mạnh.
Dương Phàm vừa truy đuổi, khi thì ném ra thêm phù triện "châm thêm lửa".
- Nhờ có Dương đạo hữu, chẳng hay ngươi lấy từ đâu ra nhiều phù triện hỏa hệ như vậy?
Liễu Tuyết Cầm biểu đạt cảm tạ với Dương Phàm, đồng thời lại có ý chất vấn.
Phù triện bậc ba, một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, làm sao có được nhiều như vậy, huống chi những phù triện này đều là hỏa hệ.
Coi như là tu sĩ bậc cao như nàng, trên tay cũng không có mấy tấm phù triện hỏa hệ.
- Nhặt được.
Dương Phàm không mặn không nhạt nói.
Liễu Tuyết Cầm chợt nghẹn lời, liền hung hăng trừng hắn, dường như đang nói đợi sau tìm hắn tính sổ.
Còn ánh mắt Tần tiên tử lại cảm kích áy náy nhìn hắn.
Dương Phàm nhún vai, biểu hiện không sao cả.
Nếu như là người đi chung bình thường, hắn lười ra tay.
Nhưng Tần tiên tử này tương đối quen thuộc với hắn, hơn nữa lúc trước mình bị công kích, đối phương cũng đã cảnh báo, cũng hết sức nghĩ cách cứu viện.
Cho nên, vào lúc đối phương gặp phải nguy hiểm, Dương Phàm mới không chút do dự ra tay.
Trong lúc mọi người truy kích đánh mạnh, cổ Thụ Tinh gào thét tru lên, cành cây cháy đen gây mất, động tác ngày càng chậm.
Đúng lúc này.
- Ha ha haBên này có một con cổ Thụ Tinh bị thương bỏ chạy.
Hai tiếng xé gió bay tới từ phương xa, là hai nam tử toàn thân bao phủ băng quang màu lam.
Một thanh niên tóc lam phóng khoảng, thân người cao dài ưu nhã. Một người là trung niên áo vàng râu dài hèn mọn.
Hai người này thân tản ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho mấy người Liễu Tuyết Cầm biến sắc.
Đây chính là hai đại cường giả Kim Đan.
Nhất là thanh niên tóc lam ưu nhã kia, khóe miệng mỉm cười, khí tức trên người càng cao hơn cường giả Kim Đan một bậc.
- Kim Đan đại tu sĩ
Liễu Tuyết Cầm hô khẽ một tiếng.
- Xem khí tức công pháp trên người bọn họ, có thể là tu sĩ Băng U Cung.
Tần tiên tử đứng ở bên cạnh Dương Phàm lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng.
Thanh niên tóc lam cũng trung niên áo vàng bay tới gần, không nói hai lời, phát động công kích với cổ Thụ Tinh hấp hối.
Thanh niên tóc lam nhẹ nhàng vung tay lên, một mảnh lưỡi đao mỏng màu lam "xùy xùy xùy" phá không bay tới, thoáng cái cắt cổ Thụ Tinh thành mấy đoạn.
Thực lực như vậy, làm cho mọi người hít vào một hơi lạnh.
Bọn họ rõ ràng thực lực cổ Thụ Tinh, tuy rằng chỉ là thực lực bậc ba đỉnh, thế nhưng bằng vào ưu thế trời sinh cộng với hoàn cảnh địa lý gần đây, dù là chống lại Kim Đan bậc cao bình thường cũng không khó.
Thế nhưng ở trước mặt thanh niên tóc lam này, lại không chịu được một kích.
Ầm ầm
Cổ Thụ Tinh té xuống mặt đất.
Thanh niên tóc làm cùng trung niên áo vàng hạ xuống, thanh lý tài liệu cổ Thụ Tinh, không để ý tới mấy người Liễu Tuyết Cầm.
- Dừng tay!
Liễu Tuyết Cầm nhíu chặt hàng mi thanh tú, trong mắt hiện vẻ tức giận, quát khẽ.
Trang niên áo vàng ngẩng đầu liếc nhìn nàng, cười nhạo nói:
- Cổ Thụ Tinh này là chúng ta giết, Mộc Canh Tinh trên người nó đương nhiên là thuộc về chúng ta.
"Mộc Canh Tinh?"
Dương Phàm nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Mộc Canh Tinh, dường như sách cỗ ghi chép là một vật hiếm thấy, tích góp mộc linh tinh hoa, đồng thời cũng là tài liệu cao cấp luyện chế Pháp Bảo.
- Buồn cười, cổ Thụ Tinh này là chúng ta ngàn vạn khó khăn đánh bị thương, đồng thời đã sắp chết, các ngươi chẳng qua là chém một đao cuối cùng. Muốn nói ra sức, phía chúng ta là lớn nhất, Mộc Canh Tinh phải nên thuộc về chúng ta.
Tần tiên tử tỏ rõ.
- Hừ! Bớt nói thừa, dù sao cổ thụ Tinh là chúng ta giết, người thắng là vua, Mộc Canh Tinh trên người nó là thuộc Băng U Cung chúng ta.
Trung niên áo vàng vẻ mặt âm độc nói.
Băng U Cung!
Sắc mặt mọi người khẽ đổi.
Băng U Cung chính là một trong tam đại tông phái cực bắc, nội tình hùng hậu, truyền thừa từ thượng cổ, lịch sử xa xăm.
- Muốn tìm chết, cứ tới đây cướp.
Thanh niên tóc lam giọng nói lạnh băng hờ hững, từ trong xác cổ thụ Tinh lấy ra một khối ngọc phỉ thúy xanh lục to bằng ngón cái, chính là Mộc Canh Tinh.
Mộc Canh Tinh lộ ra xanh lục đậm, hiện ánh sáng bóng loáng.
Vào lúc này, Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể Dương Phàm bỗng nhiên nhảy lên.