- Chuyện rất trọng yếu, có liên quan tới đại ca ngươi... Bạch Vũ lão tiên lộ vẻ mặt ngưng trọng.
- Chuyện rất trọng yếu, có liên quan đến đại ca ngươi...
Bạch Vũ lão tiên thần sắc ngưng trọng trước nay chua từng có.
Đại Tần Vương Triều này còn có chuyện gì có thể khiến lão đã bước một chán vào Thông Thiên tam giai động dung?
Dương Tuệ Tâm ăn mặc thanh lịch, bình yên ngồi Ngay ngắn, vẻ đẹp khuynh thành nhưng không kinh tâm động phách, lại có một loại vẻ đẹp yên tĩnh tự nhiên siêu quản xuất chúng.
Trong đôi mắt sáng trong như nước của nàng xẹt qua một tia khó hiểu:
- Sư tôn, đại ca của ta lại có chuyện gì? Sau khi người trở về, công lực tăng mạnh, pháp lực thông thiên, về sau không có ai có thể uy hiếp đến chúng ta.
- Công lực tăng mạnh, pháp lực thông thiên? vấn đề chính ở nơi này! Trong thời gian hai mươi năm ngắn ngủi, gần như vượt đến cấp bậc có thể so sánh với Hợp Thể Kỳ, từ Tiên Tẩn thượng cô đèn hiện tại, trừ bỏ những người không thể kháo chứng thì không còn có ai có tiến độ tu luyện thần tốc như vậy. Ngay cả đương kim Tần Hoàng cũng không ngoại lệ.
Trong mắt B ạch Vũ lão tiên mang theo vài phẩn lo âu.
Dương Phàm là đại ân nhân của Tiên Đạo Tông, lại càng có liên quan mật thiết với sự tồn vong hung suy tương lai của Tiên Đạo Tông. Một khi Bạch Vũ lão tiên rời đi còn hv vọng Dương Phàm hỗ trợ chiếu cố.
- Ta cũng biết, truyền thuyết Tần Hoàng một trăm năm tấn chức Hóa Thần Kỳ. Chẳng lẽ đại ca của ta không thể so với kỳ tài có một không hai đệ nhát Đại Tân này sao?
Khóe miệng Dương Tuệ Tâm mỉm cười, mang theo vài phẩn tự hào.
- Đúng vậy. Tẳn Hoàng tu luyện đến Hóa Thần Kỳ trong một trăm năm, đây là tốc độ trước nay chưa có.
Bạch Vũ lão tiên chuyển giọng:
- Nhưng là nếu ngươi biết, Tẳn Tuấn từ Hóa Thần sơ kỳ đến cảnh giới Thần Hư ước chừng dùng đến hai trăm năm.
- Mà tiếp theo từ cảnh giới Thần Hư tăng lên tới Hợp Thể Kỳ, với thiên phú của Tần Hoàng cùng tài nguyên của hoàng tộc, một cái bình cảnh lại dùng mát hai trăm năm. Đây là kỳ tích năm trăm năm Tản Hoàng khai sáng.
Trong mắt Bạch Vũ lão tiên chợt lóe lệ quang.
- Ta hiểu rồi...
Dương Tuệ Tâm rốt cục hiểu ra:
- Đại ca lúc tấn chức đến Hóa Thản Kỳ dùng thời gian gân hai trăm năm. tốc độ tu luyện lúc trước xa xa không bằng Tẳn Hoàng. Mà nay thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, hắn siêu việt Phủ chủ, gân như có thể so với trình tự Hợp Thẻ Kỳ. lại tương đương tiến triên mấy trăm năm của đám người Tần Hoàng.
- Đây là mấu chốt vấn đề. Thường thường trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên thực lực tăng mạnh sẽ làm cho cơ sờ không ôn. Nhẹ thì tâm tính đại biến, không thể chân chính khống chế lực lượng, ngược lại bị nó ảnh hướng. Nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thòi khắc có nguy hiêm sinh mệnh.
Bạch Vũ lão tiên trán nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”, trần thuật tính đáng sợ của việc này.
- A!
Dương Tuệ Tám mặt hoa thất sắc, lập tức có chút bối rối:
- Tại sao lại như vậy...
Bạch Vũ lão tiên hít sâu một hơi:
- Đại ca ngươi... Hiện tại có thể tính là nhập ma cường độ thấp.
- Nhập ma?
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm nin lên:
- Nhưng là ta không phát hiện được người có dấu hiệu nhập ma. Sau khi đại ca trở về; rất tốt với ta.
- Ha ha, ngươi yên tâm. Dương trưởng lão không tính là chân chính tẩu hóa nhập ma, nhiêu nhất chỉ có thẻ tính là nhập ma cường độ thấp, trong khoảng thời gian ngắn không có trở ngại.
Bạch Vũ lão tiên vuốt râu cười, an ủi:
- Hắn hiện tại có thể khống chế lực lượng, bản tâm chua biến, vấn để duy nhất chính là: Thực lực đột nhiên tăng vọt, cơ sớ không ôn, bị một cỗ lực lượng mới mang tính Hủy diệt ánh hường tâm tình, do đó cái nhìn đối với sự vật sinh ra biến hóa.
Phịch'
Dương Tuệ Tâm lập tức quỳ xuống, đôi mắt đẹp rưng rưng:
- Sư tôn. xin ngài cứu đại ca của ta.
- Mau đứng lên.
Bạch Vũ lão tiên khoát tay. cho nàng đứng dậy. thở dài:
- Phàm người nhập ma, người ngoài không nên chi điểm, sẽ chi biến khéo thành vụng. Việc này trọng vếu nhất chi có thể dựa vào chính hắn, còn có ngươi là thân muội muội, có lẽ có thể giúp được. Mà vi sư nhiều nhất chỉ có thể nói bóng nói gió.
- Đệ tử hiểu được.
Dương Tuệ Tám lau khô nước mắt nơi khóe mắt.
- Ngươi là thản nhân của Dương trưởng lão, Không bằng liên hợp ta suy tính một chút.
Bạch Vũ lão tiên lại để nghị.
-Dạ.
Dương Tuệ Tâm lập tức đồng ý. nàng cùng Bạch Vũ lão tiên cùng tu Tiên Diễn Đại Đạo Pháp, liên thủ năng lực suy tính càng mạnh.
Lúc ban đêm. Dương Phàm mặc xong V phục, ôm Đặng Thi Dao trong lòng ngực, trầm mặc không nói, siêng năng trị lành dâu bảm trên thân thể trắng nõn của Đặng Thi Dao.
- Thi Dao. thật xin lỗi.
Sắc mặt Dương Phàm khôi phục bình tĩnh, khí tức có vài phần phiêu dật tự nhiên. Hoán Thiên Nha màu tím trong đầu một hỗi dị động không cam lòng, cuối cùng vững vảng ổn định.
- Tướng công. Thi Dao đã sớm là người của chàng, nếu có sai, nên đánh nén mắng, cứ việc xử trí
Đặng Thi Dao giọng điệu bình tĩnh không giống như tức giận, nhưng giọng điệu đột nhiên chuyển, răng trắng khẽ cắn:
- Mà lẩn này. mong rẳng tướng công đua ra một ly do trách phạt.
- Này...
Dương Phàm vẻ mặt hô thẹn, không có lời gi đê nói.
Trong mắt Đặng Thi Dao yêu hận đan xen, sâu kín thở dài. một minh ra ngoài tản bộ. không hể liếc mắt một cái.
Nếu là dĩ vãng, Dương Phàm nhất định có thể lấy lời đường mật có thừa khiến giai nhân tươi cười.
Mà nay, hắn sắc mặt lạnh lùng, thẳm nghĩ trong lòng:
- Chỉ là một nữ nhân mà thôi. Với thực lực ta hiện tại, dạng gì nữ nhân mà không có được?
Lúc này, Hoán Thiên Nha màu tím trong đầu Dương Phàm chợt xôn xao. Hoán Thiên Nha màu xanh cũng theo đó dao động, chỉ có Hoán Thiên Nha màu đỏ ở chính giữa không chút cử động.
Bồng nhiên, phía sau Dương Phàm lại hiện lên ba đạo hư ảnh, trong đó một tím một đó dữ tợn vặn vẹo.
- Hả? Người nào, dám thăm dò thiên cơ của ta.
Dương Phàm quát lạnh một tiếng, Hoán Thiên Nha màu tím đột nhiên chợt lóe. quanh thản dâng lên một hư ảnh Lôi Thản cao mười trượng, làm cho cả Lăng Đính Tiên Phong chìm trong áp lực như tận thế hùy diệt.
- Mau thu tay lại.
Bạch Vũ lão tiên hô nhỏ một tiếng, đồ án bát quái lốc xoáy huyện diệu trước mặt hai nguời đột nhiên biến mất.
Dương Tuệ Tám kêu một tiếng đau đớn. sắc mặt hoi trắng bệch.
- Theo thôi tính, chúng ta khó có thể nhúng tay vào. Chân chính dựa vào. lại là chính hắn.
Bạch Vũ lão tiên thở dài.
Cách cách!
Đúng lúc này, lôi điện cong màu tím xẹt qua trên không động phủ.
Bá... Roẹt!
Một nam nhân lưng có đôi cánh ánh sáng xuất hiện trước mặt Bạch Vũ lão tiên.
- Đại ca...
Dương Tuệ Tám hô nhỏ một tiếng.
Trong lòng Bạch Vũ lão tiên lộp bộp một hỗi, thẩm nghĩ không ổn. Xem ra khẳng định bị Dương Phàm phát hiện hành vi của bọn họ.
Hai cánh phát ra khí tức hủy diệt cuồng bạo sau lưng Dương Phàm thu liễm. cũng không thấy hắn tức giận.
- Ha ha. Đại trường lão lo lắng ta cơ sớ không ổn, tẩu hỏa nhập ma sao?
Dương Phàm chẳng những không giận, ngược lại cười thật sự bình tĩnh.
Nhưng là sau lưng hắn hiện lên ba đạo hư ánh khiến tâm thần Bạch Vũ lão tiên chấn động, Ngay cả Dương Tuệ Tâm đều lo lắng không yên.
- Dương trường lão nói đùa. Bần đạo chỉ là lo lắng tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.
Bạch Vũ lão tiên không nhanh không chậm nói.
- Có phải tẩu hòa nhập ma hay không, Dương mỗ rõ l àng nhất.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, hơi có một tia ngạo nghễ nói:
- Công pháp này là tự ta thôi diễn, tu luyện tự nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường.
Dương Tuệ Tám nghe vậy, thần sắc dịu đi một chút, cảm thấy được lời đại ca có đạo lý.
- Được rồi, Đại trường lão. ta trước mang muội muội trở về.
Dương Phàm kéo tay Dương Tuệ Tâm, thán hình nhoáng lên một cái biến mất không thấy, Ngay cả nửa cái tàn ảnh đêu không nhìn thấy.
Đi vào cửa động phủ của Dương Phàm, Dương Tuệ Tâm nghiêm túc nhìn hắn:
- Đại ca. người có thể trước tiên củng cố cảnh giới một chút hay không?
- Được được được... Quá vài ngày ta bắt đầu bế quan, dùng vài năm thời gian củng cố cành giới. Như vậy ngươi yên tâm rồi chứ?
Dương Phàm mắt lộ ý cười, dường như hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
Dương Tuệ Tám thớ phào một hơi. nàng thấy được Đặng Thi Dao trong động phủ của Dương Phàm.
ở trong gió đêm lạnh lẽo. Đặng Thi Dao lả lướt như tiên, trong khí chất nguyên bản cổ điển ý thơ. trong thần thái quật cường hàm răng khẽ cắn. có thểm vài phẩn cô đơn và thanh nhã xuất trần.
- Thi Dao tỷ tỷ...
Không biết vì sao, Đặng Thi Dao không đành lòng một cách khó hiểu. Giờ khắc này mặc
dù nhìn qua Đặng Thi Dao quật cường bất khuất, cô đơn thanh nhã, nhưng cũng không che giấu được bất lực tràn đầy trong thân thể mềm mại nhỏ nhắn kia.
- Thi Dao tỷ tỷ. làm sao tỷ khóc?
Dương Tuệ Tâm thấy được dấu lệ trên mặt ngọc giai nhân, không khỏi trợn mắt nhìn Dương Phàm.
- Tỷ tỷ có chuyện gì khó xử, nói cho ta biết.
Dương Tuệ Tám kéo Đặng Thi Dao đi ra ngoài.
Dương Phàm nao nao, nhìn đến hai người thấp giọng mà đi.
Giờ khắc này. trong đầu hắn hiện lên đủ loại tình, cảnh cùng Đặng Thi Dao ở cổ chiến trường, Thiên Nho Đảo. Thiên Lan Điện, Tam Linh Sơn...
- Chẳng lẽ ta thật sự nhập ma rồi?
Trong mắt Dương Phàm xuất hiện nghi ngờ trong nháy mắt. lại bị dao động phát ra từba đạo hư ảnh sau lưng ảnh hướng.
- Nàng rất tốt với ta. sau này ta khôngbạc đãi nàng là được.
Dương Phàm nghĩ thẳm trong lòng.
Lúc đêm khuya, Dương Tuệ Tâm đua Đặng Thi Dao trở về.
Trải qua một phen kHuyền giải, thần sắc Thi Dao dịu đi không ít.
Còn không chờ muội muội mớ miệng. Dương Phàm chủ động tiến lên, kéo tay Đặng Thi Dao, cười nói:
- Đại ca chỉ là quá lâu không gặp Thi Dao. tình yêu thắm thiết khó có thể khổng chế. xin Thi Dao thứ lỗi.
Hai nàng hơi giật mình, Đặng Thi Dao cảm nhận được chán thành trong giọng của Dương Phàm, lúm đồng tiền khẽ hiện, ngả vào lòng hắn tiến vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, thần sắc Dương Phàm bình tĩnh, đối với nàng dịu dàng có thừa.
Lúc đầu, Đặng Thi Dao hết sức ngạc nhiên vui mừng, nhưng sau đó lại cảm thấy được không thích hợp.
Dương Phàm tuy rẳng đổi tốt với nàng, nhưng là trong lời nói cử chi có thểm một loại thái độ bễ nghễ bá đạo.
- Tuệ Tâm nói rất đúng, phu quản hẳn là sớm ngày bế quan củng cố cành giới.
Đặng Thi Dao thẳng thắn không sợ. mắt phượng nhìn thẳng vào hắn.
Thần sắc Dương Phàm biến đổi. sau lưng lại hiện lên ba đạo hư ảnh xanh, đó. tím. Một cỗ khi tức đáng sợ truyền đến.
Đặng Thi Dao chi cảm thấy lạnh cả nguời cùng một cỗ áp bách không hiểu, nhưng là nàng cứ như vậy đứng trước mặt Dương Phàm, trong mắt đầy vẻ chán thành, vành mắt hơi hơi đò lên.
- Thi Dao. ta nghe lời nàng.
Ba đạo hư ánh sau lưng Dương Phàm thu liễm, lại khôi phục bình tĩnh.
Vào lúc ban đêm. Dương Phàm cũng không cùng Đặng Thi Dao ôn chuyện, tiến vào mật thất bế quan.
- Ta thật sự nhập ma rồi sao?
Dương Phàm lạnh lùng cười:
- Không có khả năng. Ta tu luyện công phập tự mình thôi diễn, làm sao xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên, chuyện hắn đáp ứng Đặng Thi Dao cùng Đặng Thi Dao cũng nhất định sẽ làm.
Tuân thủ hứa hẹn đây chính là bán tâm hắn, huống chi đối tượng hứa hẹn là thân muội muội cùng ái thê mình.
Cứ như vậy. thời gian từ từ trôi qua.
Nháy mắt, thời gian ba bốn năm trôi qua.
Đến một ngày, Dương Phàm xuất quan, cảm giác thần thanh khí sảng.
- Tướng công, cảm giác thế nào?
Trong mắt Đặng Thi Dao lộ chờ mong, vội vàng ôm tay hắn.
- Cái gì cảm giác thế nào? Phu quán ta vẫn rất bình thường.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, chợt kiêu ngạo nói:
- Biến hóa duy nhất chính là. ta khống chế lực lượng càng ngày càng cường đại. càng nghiên cứu ra đủ loại thần thông. Nếu không có ước hẹn hai mươi năm kia, ta đã sớm đi hoàng cung Đại Tần, tìm Tần Hoàng giao dịch Thiên Nhất Hồn Thủv rồi.
Đặng Thi Dao nghe nói lời ấy, trong lòng chợt lạnh.
Liên tục nửa tháng, cá tính bễ nghễ bá đạo của Dương Phàm không t hay đổi, nhưng là không còn tùy ý phát ra khí tức khủng bố kinh thế hãi tục như trước nữa.
Thấy vậy. đám người Đặng Thi Dao cũng miễn cưỡng vừa lòng.
Ngày hôm nay.
- Chủ nhân. Tần Hoàng phái sứ già tới, nói có việc thương lượng cùng ngài.
Nam Cung Hạm cung kính nói.
- Sứ giả Tần Hoàng phái tới. còn đặc biệt tới tìm ta?
Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng.