Đây là phưong thức cùng loại như thẩn niệm truyền âm, đưa nội dung trong ký ức truyền thừa truyền lại cho Dương Phàm.
Một lát sau, Tiểu Hân thutay lại, mím cười hòi:
- Dương đại ca đã nhớ được chứ?
-Nhớ kỹ.
Dương Phàm gật đầu.
Không nói đến hắn từng sử dụng Nguyên Linh Đan, thánh đan tăng tư chất ngộ tính, chi bẳng thẩn thông thấu triệt thiên địa của hắn lúc này, trí nhớ hoàn toàn đạt tới thấy qua là không quên được.
Chi là Dương Phàm vẫn còn có chút bất ngờ:
- Tiểu Hân lấy bí quyển bất truyền trong tộc gia cho huynh, không sợ làm trái quy định trong tộc hay sao?
Có gia tộc truyển thừa nghiêm ngặt, đổi với người tự ý truyển ra bí thuật độc môn, tuyệt đối sẽ thi hành truy sát hủy diệt.
- Dương đại ca yên tâm.
Tiêu Hân ánh mắt chân thành, ngậm cười nói:
- Dương đại ca ờ tình huống nguy hiêm như thế cũng không bò qua Tiêu Hân, bộ pháp quyá này của muội làm sao đáng nói chứ?
Ánh mắt hai người nhìn nhau, mỉm cười, đây là tín nhiệm lẫn nhau.
Đối với Dương Phàm, đây không phải bằng hữu bình thường, càng giống tình nghĩa như huynh muội.
Hắn độc thân đi tới Đại Tần Vương Triều, thình thoảng sẽ sinh ra tường niệm với thân nhân ở Bắc Tần, bằng hữu. sư trường, đệ tử cùng với nữ tử âu vếm.
Loại tường niệm này, hắn chuyển hóa thành ý chí chiến đấu càng mạnh hơn.
Mà ờ cùng Tiểu Hân, càng làm cho Dương Phàm nhớ tới đệ đệ muội muội:
"Không biết bọn họ còn tổt không, còn tên khi con Hô Phi nữa.
Ánh mắt Dương Phàm không khỏi lộ ra vài phần ấm áp.
Mặc kệ tu tiên giói giết chóc tàn khốc thế nào, so mưu đấu kế ra sao, thậm chí hắn từng tôn hại tới sinh mệnh vô tội. Nhưng mà, ớ trong lòng hắn vẫn luôn có một mành đất lành mà minh cảm thấy ấm áp.
Tiểu Hân cảm nhận được tình cảm trong mắt Dương Phàm, hiếu kỳ hỏi:
- Đại ca đang nhớ tới thân nhân?
Hai người dựa vào một khổi đá trên núi. Dương Phàm cũng không để ý chút thời gian,
nói chuyện về thân nhân bẳng hữu của minh.
Chi là hắn cũng không nói minh tới từ phương nào, Tiểu Hân cũng không hỏi tới.
Trong quá trình nói chuyện, Tiểu Hân lộ ra vẻ hâm mộ hướng tới, tiếp đó ánh mắt ảm đạm, có chút buôn bực không vui.
Dương Phàm thử dò hòi.
Tiểu Hân có chút mất mát nói:
- Phụ... Phụ thân qua đòi rất lâu, là ca ca chăm sóc muội. Chi là ca ca thân phận đặc thù, sinh ra sớm hơn muội một ngàn năm. Ca ca có thê thòa mãn bất kỳ yêu cầu gì cùa muội, nhưng chi có không thể cho muội thứ trong lòng muội hướng tới.
- Tiểu Hân muội hv vọng điều gì?
Dương Phàm đã có chút suy đoán.
- Tự do.
Trong mắt Tiểu Hân phóng ra sắc thái động lòng người:
- Muội muốn sinh hoạt tự do tự tại, muốn bẳng vào V thuật của mình, hành V tế thế...
Dương Phàm âm thẩm thớ dài:
"Quá đơn thuân, quá ngâv thơ, quá thiện lương..
Nhu thế làm hắn nhớ tới Vũ Văn Hâm nhị quận chúa Yến Vương Phú, lúc đó nàng chẳng phải luôn hướng tới tự do hay sao?
- Muội biết trong lòng Dương đại ca cho rằng Tiểu Hân suy nghĩ quá ngâv thơ...
Tiêu Hân mắt sáng mim cười, nhưng trong suốt không mất trí tuệ.
Dương Phàm chợt hiểu, Tiểu Hán thân là hoàng tộc Đại Tẩn, sinh tồn trong một hoàn cảnh tàn khốc lạnh lùng, so tâm đấu trí. hắc ám máu tanh.
Nàng không thể nào không hiểu thế sự, không thể nào thật sự ngâv thơ, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn thiện lương.
- Muốn tự đo, có thể tranh thủ bẳng thực lực của minh. Huynh đã từng dẫn đường cho một nữ tử có cách nghĩ giống nhu muội, còn địa vị nàng hôm nay, có thê sánh ngang với đương kim Tần hoàng.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia mim cười.
- Dương đại ca thật lợi hại.
Tiểu Hán không chút hoài nghi, đồng thời trong lòng cũng nổi một tia ấm áp. ờ chung với nam tử này mấy chục năm, nàng càng cảm giác đổi phương giống như ca ca nàng, đáy lòng có một loại ngọt ngào. Đây là tình cảm mà ca ca ruột cùa nàng cũng không thê dành cho nàng.
Mấy Ngày sau, ỡ một vùng đất hoang biên giới Thiên Vân Châu, Dương Phàm cùng Tiểu Hân mờ một động phủ.
Dương Phàm bắt đẩu tu luyện ̉n Long Quyết mà Tiểu Hân truyền cho.
Chi là trong quá trình tu luyện, Dương Phàm lại gặp lực cản cực lớn.
Theo lý thuyết, bẳng độ cao cùng ngộ tính hắn hiện giờ, hẳn là không khó.
Nửa tháng sau. Dương Phàm thờ ra một hơi dài:
- Thì ra bộ công pháp nàylà chế tạo riêng cho hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần.
Thấy thế, hắn liền tạm thời buông tha tu luyện bí quyết này. mà tìm hiểu huyển bí trong đó. cố gắng t hay đổi.
Đối với việc tiến hành t hay đổi một bộ bí quyết truyền thùa xa xua, cách nghĩ này quả thật là to gan. Nếu bị hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần biết được, quá nữa sẽ bị chế nhạo không biết tụ lượng sức mình.
Nếu nhưtruớc khi suy diễn ra cảnh giói mới. Dương Phàm cũng kiên quyết không dám có ý nghĩ như vậy.
Nhưngbẳng độ cao của hắn hôm nay, Ngay cả công pháp hoàn toàn mới cũng có thể sáng tạo, t hay đổi một bộ bí quyết thì có gi không thể?
Tối thiểu trong nhận thức cùa hắn, Thiên Thu Vô Ngân tuyệt đổi có năng lực này.
Nhoáng cái, nửa năm trôi qua.
"Ha ha! Thi ra áo nghĩa suy yếu cảm ứng long khí là như vậy, ta không cần huyết mạch Tiên Tẩn,bẳngđạo tự nhiên hài hòa của Tiên Hồng Quyết, cũng có thể làm được điểm này."
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, nhanh chóng tiến hành rồi sửa đôi bô sung bộ ̉n Long Quyết.
Mấy Ngày sau. hắn tu luyện thành công bộ Ẳn Long Quyết mới sáng tạo, long khí gia tăng lên người đă thu liễm.
- Dương đại ca. huynh đã t hay đổi được pháp quyết này?
- Cái gọi là t hay đổi, chẳng qua là để cho huynh thích ứng với công pháp, người tu tiên khác cũng khó mà tu luyện được.
Dương Phàm cười nhạt, trong lòng quả thật có thành tựu.
Chi là khi hắn nghĩ tới kỳ tài khoáng thế Thiên Thu Vô Ngán sáng tạo thẩn thông Tam Linh Hóa Nhất, trong lòng chi có vài phần tự đắc liên bay mất. Tính toán lại, cách Đại Hài Nan trăm năm lẩn trước, đã sáu bảv chục năm.
Không chừng Thiên Thu Vô Ngân đã Tam Linh Hóa Nhất thành công, thăng cấp Hóa Thân hậu kỳ.
"Như vậy, xem ra Thiên Thu Vô Ngân cũng rất có khả năng củng cố cảnh giới xong, đi đến Đại Tần Vương Triều."
"Chi là bẳng tu vi Hóa Thẩn hậu kỳ của hắn, một thể chia ba. tam linh liên thủ, hoàn toàn có thể tung hoành Đại Tẩn. Ta phải nắm chắc thòi gian, đến lúc đó gặp mặt nếu thực lực khôngbăng hắn, vậy không còn mặt mũi nữa."
Dương Phàm nghĩ tới đây, cảm thấy một cồ áp lực chua từng có.
Hắn tự nghĩ, chi cần thăng cấp Hoán Nha trung kỳ. đã đủ tung hoành nơi Đại Tẩn rồi.
Đồng thời, trong sáu bảv mươi năm này, Thiên Lan Điện mờ ra ba lần, đa sổ là do Thạch Hiên Hàn chủ đạo, cướp đoạt bảo vật, tài liệu, thiên tài địa bảo. linh Thạch... ớ ngoại điện.
Trong thời gian này thu hoạch không ít, đáng tiếc duy nhất chính là bảo khổ có rất nhiều Pháp Bảo Thông Linh thậm chí Tụ Lôi Đinh trong truyền thuyết. trong ba lần Thiên Lan Điện mớ ra, cấm chế không có sơ hớ. Ngược lại mật thất dược phòng, Thạch Thiên Hàn lấy được một số linh đan, như cực phẩm thánh đan Viên Anh Đan.
Viên Anh Đan là linh đan cao cấp hơn Hóa Anh Đan, có thể tăng lên cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, dễ dàng vượt đến hậu kỳ thậm chí cành giới đại viên mãn.
Mà Thạch Thiên Hàn lấy được Viên Anh Đan, có đến bảy tám viên, tạm chia cho thân nhân bẳng hữu dùng.
Có thể dự liệu được, nội trong trăm năm tương lai, thế lực Tiên Thành sẽ sinh ra mấy vị Nguyên Anh đại tu sĩ. Chuyện Bắc Tần, Dương Phàm rất yên tâm, huống hỗ còn có Đặng Thi Dao tọa trấn.
Chẳng qua nhiều lúc Đặng Thi Dao đều truyền tổng đến Mê Phong Cốc Nội Hải tu luyện.
Nếu một khi nàng thăng cấp Hóa Thần hậu kỳ, Ngay cả Nội Hải cũng không ở được, chi có thể đi Thánh địa tu tiên Đại Tẩn.
Đặng Thi Dao tường niệm người yêu dấu, cũng coi đây là mục tiêu, sớm Ngày đi tới Đại Tần.
Đồng thời, sư tôn Phương Hi cũng nói với nàng:
"Thi Dao. con làm sao để một mình hắn đi tới Đại Tẩn. Dương Phàm truyển thùa phong lưu đa tình cùa cha hắn, chưa chắc gì sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt ờ bên ngoài."
Đặng Thi Dao lại cười nói:
"Thi Dao tin tưởng đại ca sẽ không như thế, mục đích huynh ấv tới Đại Tẩn là vì tìm kiếm Thiên Nhất Hôn Thủv, tray tìm đạo đinh cao của mình."
Mạ Dương Phàm duới áp lực cực lớn, dẩn dẩn bớt quan tâm chuyện Bắc Tẩn, sau khi tu luyện ̉n Long Quyết. bắt đầu củng cố tu vi.
"Ta mới vào Hoán Nha Kỳ, căn cơ không ổn. Nếu có thể củng cổ cảnh giới, tu luyện ra Thái Hư Thiên Hòa. đến lúc đó thì dù không thể dùng Thiên Nhân Nhất Kích, cũng có thể đè ép được cường giả Thông Huyền Hóa Thẩn trung kỳ."
Dương Phàm bắt đẩu tĩnh tâm tu luyện, củng cổ tu vi.
Trong đầu, chiếc mầm sáng màu đò hư vô. dung thông thiên địa, lực ngôi sao Thái cồ vô tận hội tụ quanh người Dương Phàm. Vào ban Ngày. toàn thân Dương Phàm một mảnh đò hông, làn da đò nhu lưu ly, không thê nhìn thăng, uy áp bức người.
Vào ban đêm, Dương Phàm quấn quanh một mảnh ánh sáng xanh nhạt mơ hỗ, cộng hưởng với ngôi sao chiếu sáng bầu trời. Ban Ngày phập lực Dương Phàm tăng trưởng nhanh chóng, còn ban đêm ánh sáng xanh nhạt tây rửa thân thê linh hôn. cả hai cùng lột xác.
Dưới dưới ánh trăng tích lũv hàng năm, pháp lực thể chất Dương Phàm, hay là cảm ngộ là linh hôn, trong lúc vô tình đêu đang tăng lên.
Nhoáng cái, năm sáu năm trôi qua, cảnh giới Dương Phàm đã cùng cố sơ bộ. nhưng muốn tu luyện đến Hoán Nha trung kỳ, ít nhất còn cẩn trăm năm.
Nhưng vào lúc này, Thiên Lan Điện hai mươi năm mờ ra một lần đã tới. Độc Hạt Vương truyền tới một tin tức tốt.
Đại Hải Nan trăm năm lẩn trước, đã cách tám mươi năm.
Trong lúc này, Thiên Lan Điện mờ ra ba lẩn.
Lúc mớ ra lẩn thứ tư, Độc Hạt Vương truyển tới tin tức tốt.
- Ngươi nói là cấm chế Linh Bảo Mật Khố kia đã có sơ hờ?
Tâm thân dung nhập Tiên Hông Không Gian, Dương Phàm nhìn Phệ Hòn Độc Hạt Vương biến thành một nam tử cao to.
Độc Hạt Vương đã thăng cấp Hóa Hình đại viên mãn, so sánh với trăm năm trước, lúc này hắn một thân giáp Trụ màu đen. giáp đâu. tay câm chiến đao màu đen, là một thân võ trang Cồ Bảo.
Không những thế, phía sau hắn còn có hai mươi con bò cạp Hóa Hinh, xếp thành đội hinh, mỗi người tản ra khí tức sát phạt mãnh liệt.
- Hỗi bẩm chủ nhân, cấm chế ờ mật khổ vũ khí kia có chỗ sơ hở, hẳn sẽ có cơ hội.
Độc Hạt Vương cung kính nói. những bò cạp con dân hắn ỡ phía sau không dám ngẩng đẩu lên.
- Được, các ngươi làm việc cẩn thận, ta chuẩn bị một lát, lập tức đi qua.
Ánh mắt Dương Phàm hiện ra ý cười.
Thông qua vật ánh xạ, Dương Phàm có thể biết được tình huống trong Thiên Lan Điện.
Còn ớ một khu vực trong Tiên Hồng Không Gian Thạch Thiên Hàn toàn thân ma khí âm trầm, than thớ:
- Ta đã thăng cấp Hóa Thẩn Kỳ. không thể tiến vào Thiên Lan Điện.
Thạch Thiên Hàn thăng cấp Hóa Thẩn Kỳ không có chút bất ngờ. chi cần bản tôn nâng cao cảnh giới Tiên Hổng, hắn sẽ có thê nhanh chóng tăng lên cảnh giới tương ứng.
Tám mươi năm trước, u Minh Ma Diễm của Thạch Thiên Hàn đã tu luyện tới cảnh giới Tử u. Mà trải qua nhiều năm dùng Ma Tinh Tùy cùng ma tinh Thạch thượng phẩm trợ giúp, hắn cũng nâng cao ma diễm tới Tử u đại thành.
Theo Thạch Thiên Hàn cảm ứng, ở nơi Đại Tẩn cũng tồn tại người tu luyện Cửu u Ma Công, gần khu vực Thiên Vân Châu có một tồn tại hùng mạnh.
- Cảnh giới đổi phương còn cao hơn ta, ít nhất tu luyện đến cảnh giới Ngũ u.
Thạch Thiên Hàn sắc mặt nghiêm nghị, hết sức kiêng kỵ.
Dương Phàm lẩm bẩm:
- Băng trình tự Hóa Thân Kỳ, tu luyện đến cảnh giới Ngũ u chăng có gì lạ. Ngươi có Ma Tinh Tùy trong tay, tu luyện thêm trăm năm, hẳn cũng có thể đạt tới cảnh giới đó.
- Chẳng qua... Nếu có thể cắn nuốt Ngũ u Ma Diễm cảnh giới cao. có thể trợ giúp ngươi tăng lên tu vi.
Dương Phàm trầm ngâm nói:
- ừ, điều này đang cân nhắc, khôngbiết đối phương đạt đến trình tự nào.
Sau đó, Dương Phàm lại kiểm tra tinh huốngHàn Lưu Ly.
ở một góc Linh Thú Viên, một cô gái duyên dáng yêu kiều, tóc lam tung bay. ánh mắt lưu chuyển lung linh sáng bóng.
Nàng vẫn giữ hình thái tuợngbăng, nhưng có t hay đổi so với trước kia.
"Tiến độ rất nhanh, đã bước vào Hóa Thẩn Kỳ, như vậy cũng tiến vào kỳ thành thục. Sỡ dĩ không tinh lại, là bời còn chua hoàn toàn tiêu hóa lực lượng Huyển Băng Quả."
Dương Phàm ánh mắt sáng ngời, có chút mừng rỡ.
Lúc này, bể ngoài Hàn Lưu Ly khoảng muời ba mười bổn tuổi, xem ra không lâu sau sẽ bước vào thành thục.
Đến lúc đó, nàng sẽ là nữ yêu tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.
"Tác dụng Huyển Băng Quả vuợt quá tướng tượng của ta. xem ra ta có thể suy nghĩ lấy thêm mấy quả.”
Ánh mắt Dương Phàm hiện lên vui mừng.
Xem tình hình, Hàn Lưu Ly còn cần thêm mấy năm, mới có thể hoàn toàn tiêu hóa được lực lượng HuyềnBăng Quả.
Dưới Tiên Hồng Không Gian ánh xạ, Dương Phàm nhanh chóng quan tâm tinh huống Thiên Lan Điện.
Xoạt!
ờ một góc Thiên Lan Điện, ánh sáng xanh lục lóe lên, xuất hiện một thanh niên nho nhã.
Nói cho chính xác, đây là Mộc Linh Thế Thân của Dương Phàm, bản thân hắn đạt tới trinh tự Hóa Thẩn, không thể tiến vào.
Thực lực Mộc Linh Thế Thán, khoảng tương đương Nguyên Anh hậu kỳ.
Nếu không phải hạn chế tu vi nơi đây, Dương Phàm thậm chí có thể tạo ra thế thân sánh ngang Hóa Thần sơ kỳ.
Xoạt!
Thân hình "Dương Phàm" nan lên, biến mất tại chỗ.
Sau khoảng khắc, hắn tiến vào một mật khố u ám.
Trong tầm mắt, là một loạt binh khí, bên trên bàv đầy các loại vũ khí, có một số quầv gồ đặt các Cô Bảo đủ hình dạng.
Cổ Bảo. thuần một loạt cổ Bảo.
Nếu nhưtrước đây, Dương Phàm khẳng định sẽ cực kỳ kích động.
Nhưng đạt tới trình tụ hôm nay. có thể làm hắn động tâm, chi có Pháp Bảo Thông Linh cùng Linh Bảo truyển thừa.
Nhưng mà, hắn vừa vào mật khố u ám này.
Leng keng ẩm ầm...
Trước một binh khí cách đó không xa, có một gã yêu tu cùng ba tu sĩ nhân loại đang tranh đấu.
"Xảy ra chuyện gì? Lại có tu sĩ nhân loại phát hiện nơi này?"
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng, phát hiện ba nam hai nữ, đang tranh đoạt một kiện cô Bảo.
Trong đó có một thiếu nữ xinh đẹp lưng đeo sọt thuốc, ánh mắt sáng hiện ra một chút bất đắc dĩ:
- Các vị hay là lui một bước, cùng phần chia cổ Bảo này, nếu như không cẩn thận đụng chạm tới cấm chế nơi này...
- Chậc chậc! Mộng Thu sư muội, nên bớt lo chuyện người đi. Nếu không phải xem quan hệ sư tôn hai chúng ta, Tô Trừ ta đă sớm ra tay với cô rồi.
Một thiếu niên gọi Tô Trừ, giữa hàng mi mang theo vài phần tà dị. lưng đeo một túi thuốc đen, cười lạnh nói.
Không để ý tới thiếu nữ Mộng Thu, Tô Trữ gia nhập chiến đấu, xen vào một gã thanh niên ma đạo cùng yêu tu.
Thấy thế, Mộng Thu cười bất đắc dĩ. vội vàng lui ra một khoảng cách.
- Chủ nhân, có cần ta giải quyết bọn họ không?
Bên cạnh Dương Phàm ân nấp một con bò cạp Hóa Hình, ánh mắt xẹt hàn quang, khom người nói.
Bẳng tu vi của hắn, giết mấy người cấp Kim Đan, không cần tốn sức.
Dương Phàm vừa định nói, đột nhiên ánh mắt chợt ngưng:
- Chờ một chút.
- Hừ! Hôm nay cho ngươi kiến thức Độc Hồn Ma Hạt cùa ta.
Thiếu niên tà dị Tô Trữ lấy ra một con bò cạp to bằng bàn tay, sáng bóng nhưmực.
Đây là một kiện Độc Bảo chế tạo bằng bò cạp độc quy hiếm.
Mộng Thu kinh hô hoảng sợ:
- Tô Trừ, ngươi dám tự ý vận dụng vật cấm kỵ thương thiên hại lý. Độc Vương tiền bổi giao vật đó cho ngươi, chỉ là Ngay lúc nguy cơ...
- Bớt nói thừa...
Trong tay Tô Trừ đưa một mánh màu xám vào trong Độc Bảo.
Thoáng cái, một cỗ khí tức làm linh hồn run sợ truyền ra, hai mắt bò cạp bắn ra một đợt gợn sóng u lam, đảo qua phạm vi mấy chục trượng.
Một gã yêu tu cùng cường giả Kim Đan ma đạo bị làn sóng u lam này quét trúng, thân thê lập tức cứng đờ. ánh mắt sợ hãi.
Mộng Thu cũng bị làn sóng u lam kia quét trúng, Ngay lúc mấu chốt, khối ngọc bội trước ngực toả ra một mánh ánh sáng nhu hòa xanh ngọc, xóa đi cỗ độc lực đáng sợ.
Nhưng dù là thế. nàng ta cũng hừ nặng một tiếng, dung nhan trắng bệch.
- Ạ a...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến. yêu tu cùng ma tu chiến đấu với Tô Trừ ngã xuống chết ngay, da thịt trên người thổi rữa thành một bãi nước đen, làm người ta lông tóc dựng đứng.
- Hừ! Giết bọn chúng, tất cả cổ Bảo này thuộc về ta, cần gì chia sẻ chứ, tăng thêm biến
số?
Tô Trừ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nhẹ nhàng nói.
Sau đó, hắn chuẩn bị ra tay lấy kiện cổ Bảo cấm chế sơ hớ kia.
Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân.
- Ké nào?
Tô Trừ ánh mắt co rút, hiện ra sát khí, quav ra phía sau.
- Ha ha! Không tệ lắm. ngươi là đệ từ Phó Bình?
Một nam tử thân câm bào xanh ngọc, còn có một yêu tu khí tức đáng sợ bước ra.
- Ngươi là ai, lại biết tên sư tôn ta?
Tô Trừ hiện ra vẻ cảnh giác.
Đặc biệt khi hắn thấy yêu tu Hóa Hình phía sau Dương Phàm, trong mắt hiện ra tia sáng u lam.
Cùng khoảng khắc đó. Độc Bảo trên tay Tô Trữ đột nhiên nang động, không biết là do sợ hãi hay hung phấn.
Còn cô gái xinh đẹp Mộng Thu, mặt hoa biến đổi nói:
- Cường giả Hóa Hình Kỳ. các người làm sao tiến vào ngoại điện?
Nàng quan sát càng tỉ mi hơn, tuy rẳng không nhìn ra tu vi Dương Phàm, nhung yêu ru bên cạnh hắn. lại đạt tới Hóa Hình Kỳ, bộ dạng còn rất cung kính với hắn.
- Nói thế. ngươi thực sự là đệ tủ Phó Bình?
Thanh niên nho nhã chợt mừng rỡ, ánh mắt lại nhìn sang Mộng Thu:
- Ngươi là đệ tử Phó Tuyết?
- Đúng thế.
Mộng Thu thấp thòm bất an, cúi người hành lễ:
- Tiêu nữ tử đúng là đệ tử Dược Vương Phó Tuyết. Xin hỏi tiền bổi là cao nhân phương
nào?
- Dược Vương? Độc Vương?
Dương Phàm thản nhiên cười, vuốt mũi:
- Xem ra bọn họ ờ Nội Hải này cũng không tệ lắm.
Mộng Thu cùng Tô Trừ nghe vậy. càng thêm gò bó bất an.
Nghe ngữ khí, nam tử thẩn bí trước mắt này rất có thể là cường giả cùng thời đại sư tôn bọn họ.
Mà người này có thể bẳng tu vi Nguyên Anh Kỳ tiến vào Thiên Lan ngoại điện, phóng mắt cả Thiên Câm Nội Hải, ngoại trừ thân thú không gian trong truyền tHuyết, không ai chân chính làm được điểm àv.
Nói cách khác, nam tử thẩn bí trước mắt này. có khả năng thực lực trên cả Dược Vương, Độc Vương.
- Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bổi?
Tô Trừ thu hỗi Độc Bảo. cung kính nói.
Dù là hắn tâm kế độc ác ra sao, trước mặt cao nhân không thể với tới, không có chút sức đánh trá.
Dương Phàm vừa định nói, bên ngoài đột nhiên truyển tới tiếng nói:
- Thi ra cấm chế nơi này có kẽ hờ. tiếng kêu thảm thiết vừa rồi truyền ra từ nơi này. Ngoài Linh Bảo Mật Khó, truyền tới mấy tiếng nói.
- Chủ nhân, để ta giải quyết bọn họ.
Bò cạp Hóa Hình vũ trang cổ Bảo bên cạnh khom người chờ lệnh.
Dương Phàm gật đầu:
- Bắt đâu từ hôm nay, nơi này là cấm địa, kẻ xông vào giết.
Xoạt vù
Bò cạp Hóa Hình chợt nhoáng lên, xuyên qua kẽ hớ cấm chế, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng lam đò, mấy tu sĩ cấp Kim Đan bên ngoài Linh Bảo Mật Khổ lập tức kêu thám bò mình.
Trực tiếp cách không độc chết.
Tô Trừ hít vào một hơi. nhìn chẳm chẳm bò cạp Hóa Hình, ánh mắt nang động, cuối cùng kinh hoảng nói:
- Phệ Hồn Thiên Độc Hạt Hóa Hinh Kỳ!
Độc Bảo trong tay hắn, chẳng qua là Phệ Hồn Thiên Độc Hạt bậc cao cấp bổn luyện hóa thành, chính là vật cứu mạng do sư tôn tặng cho.
Còn lúc này, hắn lại rõ ràng gặp được Phệ Hồn Thiên Độc Hạt Hóa Hình Kỳ.
Theo hắn biết, sư tôn cũng có một con Phệ Hồn Thiên Độc Hạt cấp bậc này. nhưng không thấy sừ dụng.
Có thể là nghe động tĩnh bên này, lại có tu sĩ nhân loại cùng yêu tu chạy tới.
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng, ý niệm khẽ động.
Xoạt xoạt xoạt!
Lại ba con bò cạp Hóa Hìnhbay vụt ra ngoài Linh Bảo Mật Khổ.
Cứ thấ bổn con bò cạp Hóa Hình trấn thủ cừa vào sơ hở cấm chế.
- A
Tu sĩ vừa tới gần thấy đội hình này, dọa hồn phi phách tán, lập tức bò chạy.
Cho bọn hắn một trăm lá gan, cũng không dám chổng lại bổn con bò cạp Hóa Hình.
Tô Trừ cùng Mộng Thu. càng kinh hãi vỡ mật.
Còn Mộng Thu chợt suy tu ngắn ngũi, ánh mắt điềm tĩnh lộ ra một tia khiếp sợ. khom người hòi:
- Xin hỏi tiền bổi, ngài họ Dương?
- ồ. ngươi đoán được sao?
Dương Phàm quav người lại, như cười như không nói.
Được Dương Phàm xác nhận, Mộng Thu lập tức quy xuống hành lễ:
- Đệ từ Mộng Thu, bái kiến sư tồ.
- Họ Dương? Sư tồ?
Tô Trừ thân thể cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến gì đó. vẻ mặt chấn động, cũng quy xuống hành lễ:
- Đệ tử Tô Trừ, bái kiến sư tổ.
Dương Phàm nao nao, tiếp đó không khỏi buồn cười, không ngờ hành trình Thiên Lan Điện lần này còn có thể thấy được hai "đổ tôn".
-... Bái kiến sư tổ!
Mộng Thu và Tô Trữ vô cùng cung kính, trước sau quy xuốngbái lễ. sự rung động trong mắt khôngbiết dùng ngôn từ nào đê hình dung.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng dưới tình huống này có thể gặp được vị sư tổ “thần long kiến vĩ bất kiến thù” này!
Đối với bọn họ. những người chưa từng ra mặt sư tổ thẩn bí, thì chi vẻn vẹn được biết tới Dương Phàm qua sư phụ và những truyền thuyết lưu truyền trong Nội Hái, hiêu rằng người này năm đó đã lưu lại một sự tích truyển Kỳ và một bí tân.
Chi là. sau lần Đại hải nan đó. chúng chí cường giả Nội Hải cùng nhau hóa giải Tai ương hủy diệt cho u Anh Ma Chủ dẫn phát, sáng lặp một sử thi thản thoại mới thì Dương Phàm cũng đã biến mất.
Mà truyền thuyết có liên quan tới hắn, ớ Thiên cầm Nội Hài vẫn được người ta thường xuyên nhắc tới.
Trong đó có một chí cường giả cùng từng tham dự cuộc chiến chống lại u Ảnh Ma Chủ thuật lại, cũng đã được ghi vào cô tịch của Nội Hải như sau:
.. Khi Hủy diệt thành bảo tập kích. Địa Mạch Chi Tích tràn ngập nguy cơ, hàng tỉ sinh linh Nội Hải lâm vào diệt vong, đại thế không thể đảo ngược, vô số sinh linh lâm vào tuyệt vọng thì chi có một thân nhân, động thân lao ra, sừng sững giữa thiên địa, lực bạt tiên khi, thẳng hướng tinh hà. chém giết Ma Ảnh, hóa hiểm vi di. vì thương sinh Nội Hải mà tạo ra một đường sinh cơ... ”
Nghĩ tới đủ loại truyền thuyết, Mộng Thu và Tô Trữ khi quỳ lạy thì trong lòng không ngừng kích động, sự rung động trong mắt cũng chuyên thành sùng kính.
- Các ngươi đứng lên đi!
Dương Phàm lộ ra ý cười, cũng không chối bó hai đồ tôn này.
- Sư tồ... Ngài tiêu thất nhiều năm như thế, không ngờ rẳng lại xuất hiện ỡ Thiên Lan Điện... Thật sự là... rất tài ba!
Tô Trừ nói năng có chút lộn xộn. hai nắm tay siết chặt, vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Vừa có chút kích động, Mộng Thu vừa có cà bất ngờ. Tô Trữ sư huynh luôn tâm ngoan thủ lạt không ngờ còn có một bộ dáng nhưthế này. Khi gặp mặt chí cường giả Nội Hài trong truyền thuyết không ngờ nói năng cũng trờ nên lắp bắp.
Nàng thoáng bình tĩnh nhung đôi mắt cùng không thể che dấu sự kinh ngưỡng và sùng
bái.
Mỗi khi sư phụ Dược Vương đề cập tới sư tổ thì trên mặt luyện có biểu tinh tôn kính vô hạn.
- Tiêu tư kia, ngươi mới tu luyện bòn năm mươi năm mà đã đạt tới Kim Đan trung kỳ,
quá không tồi...
Dương Phàm tự minh vỗ vỗ bả vai Tò Trừ, ánh mắt rất ôn hòa.
Giờ khắc này. hắn lại nhớ tới Phó Bình, người kế thừa độc thuật của mình. Lúc ấy. hắn cũng chi là một thiếu niên non nớt. không ngờ giờ đã trờ thành một thế hệ Độc Vươngmới.
Từ lẩn trước rời khỏi Nội Hải, Dương Phàm đã nghe được những câu chuyện liên quan tới thành tựu cùa hai đệ từ mình nhưng cũng không có cơ hội gặp mặt. Mà lúc ấy. thực lực địa vị của Phó Bình và Phó Tuyết đã trực tiếp bị Đại Trướng lão của Tam Hiên Môn cho đứng ngoài cửa.
- Hai người các ngươi đích xác có quan hệ sâu xa với ta. nếu là lẩn đẩu gặp mặt cũng nên tặng các ngươi mấy thứ làm lễ ra mắt đi!
Ý niệm Dương Phàm vừa động, trước người trôi nổi mấy loại pháp bảo. hào quang tỏa ra bổn phía, cấp bậc thấp nhất cũng là pháp bào đinh cấp và cổ bảo nhất cấp.
Ánh mắt của Tô Trừ và Mộng Thu sáng bừng lên. kiềm chế sự hung phấn trong lòng, tiếp nhận những pháp bào này.
- Cho thêm các ngươi một ít linh đan, ngoài ra còn có vài thứ, sau khi trớ về thì giao cho sư phụ của các ngươi!
Dương Phàm lại đua cho hai người một ít linh đan, lại chuẩn bị thêm hai cái hộp, bên trong có một số loại trán phẩm, hy vọng có thể giúp hai gã đệ tử của mình tiến thêm một tâng, trở thành tânNội Hải chí cường giả.
Sau khi thu lại những đồ vật này. Tô Trữvà Mộng thu vô cùng vui mừng.
- Từ sau khi ta rời đi. thế cục của Nội Hái nhưthế nào?
Dương Phàm tùy ý hòi.
Tô Trữ vội vàng trả lời:
- Từ sau khi sư tô ngài ròi đi thi...
Dương Phàm lẳng lặng lắng nghe, sau một lúc đã nắm được tình hình cơ bản của Nội Hải.
Sau Tai ương hùy diệt kia, bảy viên Truyền thừa linh châu lần nữa trờ lại Thượng Giới Tiên Khí, các vị chí cường giả cũng nhiêu lân bị khiêu chiến.
Mà nay, thế cục của Thiên cẩm Nội Hải cũng đã phát sinh biến hóa rất lớn, hình thành một kết cục mới, cũng có vài vị tản chí cường giả mới sinh ra.
Trong số đó, mặc kệ là cường giả nào bị thay thế. có mấy người vẫn giữ vững được địa
vị của mình, chua từng bị lay động.
Như hai đại tòng sư là Thiên Thu Vô Ngân và Dương Phàm.
Phe yêu tộc cũng chi có Khổng Tước Vương là cường thịnh bất suy. Kim Giao Long lại bị một cường giả thân bí giết chết, cướp đi Chí Bảo Long Khí Thiên Long Cung.
về phần Đông Phương Dược sư và Đẳng Linh Xà Vương cũng chân chính là thế ngoại cao nhân, không nhúng tay vào Tu Tiên Giới Nội Hải. Sự tổn tại của bọn họ chi để duy trì sự cân băng giữa yêu tộc và nhản loại mà thôi.
-... Từ sau lẩn Đại hải nan đó. những lẩn sau, cứ hai mươi năm một. những người đạt tới Kim Đan Kỳ như chúng ta cũng có cơ hội tiến vào Thiên Lan Điện.
Mộng Thu cười bổ sung.
- Ha ha ha... Đây chính là vì kế hoạch của u Ảnh Ma Chủ đã bị phá sản khiến cho Địa Mạch Chi Tích mờ rộng thêm một chút, khiển linh khí để vận chuyển trận pháp bên ngoài Thiên Lan Điện không đủ.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười. Trong lòng hắn còn có thêm một câu chua nói:
“Mặc dù có bảv viên Truyền thừa linh châu cũng không thể ngăn chặn việc cái khe Địa Mạch Chi Tích hàng năm lại rộng ra. Chung quy sẽ có một ngày, cái khe kia sẽ cường đại đến độ Thiên Lan Điện và Thượng Giới Tiên Khi cũng đểu không thể trấn áp được. Tuy nhiên, Ngày đó còn rất lâu..
Ngay khi Dương Phàm và hai gã đệ tử này nói chuyện thì bén ngoài lại xuất hiện đại động tĩnh.
Hưu-—
Một đạo ánh sáng màu bạc mông lung tiến vào nơi này.
Bốn gã Độc hạt Biến Hoá Kỳ nhất tể biến sắc, chuẩn bị phát động độc thuật công kích.
- Ha ha, thì ra là Linh Nguyệt đạo hữu.
Dương Phàm vừa dứt lời. trong linh bảo mật thất này đã xuất hiện một nữ tử mặc ngân bào, khí tức cường đại. hoàn toàn đạt tới Biến Hoá Kỳ.
Tại Nội Hải này, ngoại trừ Thẩn thú Đẳng Linh Xà thì không ai có thể với tu vi BiếnHoá Kỳ mà có thê tiến vào Thiên Lan Điện.
- Là ngươi... Dương... Dương Nguyên tôn?!
Linh Nguyệt nhìn chẳm chẳm Dương Phàm, thẩn tình kinh hãi và nghi hoặc:
- Sao ngài lại xuất hiện nơi này?
- Ngươi là muốn nói tu vi Dương mỗ đã vượt qua hậu kỳ, không thể xuyên qua không gian thẩn thông, làm sao có thể vào được phái không?!
Mề
Dương Phàm cười dài nói.
Dưới con mắt chăm chú của đối phương, Linh Nguyệt có cảm giác bất an, không được tự nhiên.
- Bởi vì tiến vào nơi này cũng chi là một khối thế thản của Dương mỗ mà thôi!
Dương Phàm thản nhiên nói.
Nói tới đây. thân thể hắn lóe ra lục mang nhộn nhạo, hóa thành một mảnh quang vụ, chính giữa là một cành lục mộc trong suốt.
- Cái gì?!
Linh Nguyệt quá sợ hãi. Mộng Thu và Tò Trừ lại trợn mắt há mỗm.
Mãi sau, bọn họ mới hiểu ra những gì bọn họ thấy cũng không phái là chân thân của Dương Phàm mà là một khối thế thân, còn chua được coi là phần thân.
“Tên Dương Phàm này rốt cuộc đã tu luyện tới cảnh giới này. Ngay cả một thế thản nho nhỏ cũng đã đạt tới Nguyên Anh đại tu sĩ?!”
Trong lòng Linh Nguyệt rung động, không biết dùng từ nào để hình dung.
Lục quang lóe lên. hình thái khôi phục nguyẻn trạng, Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Linh bảo mật khổ này đã bị Dương Phàm sớm phát hiện, cũng chiêm cứ từ trước, được liệt vào cấm địa, kẻ nào xông vào sẽ giết không tha. Niệm tình ngươi từng có trợ giúp với ta, cho phép ngươi tiến vào ba lượt. Nhưng cấm chế trên đài cao kia thì Ngay cả thân thông không gian cũng khó có thể vượt qua. ngươi cẩn thận một chút.
- Đa tạ Dương Nguyên tôn!
Linh Nguyệt hơi rùng mình một cái, đột nhiên hiêu ra. Dương Phàm quá thật còn có chút nhản tình, cho phép nàng tiến vào ba lẩn. Dù không chiếm được linh bảo nhưng ít nhất cũng có thể thu được một số cổ bảo.
Theo sau. Dương Phàm lập tức tiến sâu vào trong mật khố, đi về phía đài cao phát ra uy áp vô tận kia.
Cồ uy áp này đủ để cho Nguyên Anh bậc cao ngước nhìn, chùn bước.
Linh Nguyệt nghĩ nghĩ, cùng không dám bước tới mà tìm kiếm những cổ bảo có sơ hở ớ bổn phía.
Tô Trừ và Mộng Thu cũng có chút do dự. Đúng lúc này, thanh âm của Dương Phàm vang lên trong đầu bọn họ:
- Nơi đây cũng không phù hợp với các ngươi, sau này không nên tiến vào. Ta sẽ để Độc hạt Biến Hoá Kỳ trợ giúp các ngươi chiếm đoạt thêm bảo bối ớ bên ngoài.
-Đa tạ sư tổ!
Tô Trữ mừng rỡ. Có một con Độc hạt Biến Hoá Kỳ tương trợ thì bọn họ có thể quét ngang ngoại điện, trừ bò một số cấm chể nguy hiểm thì những hạng người Kim Đan Kỳ khác căn bản không có sức phản kháng.
Mà lúc này, Dương Phàm đã chậm rãi bước lẻn đến đài cao, nơi những Thông linh pháp bảo lóe lên đủ loại ánh sáng mông lung.
Lấy Tụ Lôi Đinh làm trung tâm, xung quanh có bốn vòng Thòng linh pháp bảo nổi lơ lửng.
Dương Phàm vốn phán đoán những Thòng linh pháp bảo này phần làm bốn cấp bậc là thứphảm, phổ thông, trảnphẳm và cực phẩm.
Nhưng hiện giờ, lịch duyệt của hắn đã không còn hạn hẹp nữa, mặc dù là vòng ngoài cùng chi đểu là loại phổ thông bộc nhất mà thôi.
Vòng thứ ba là loại phổ thông tẩm trung, phẩm chất tương đối có danh tiếng. Ngũ Hành Câm lúc trước hắn đạt được chính là ỡ vòng này.
Mà khí tức phát ra ớ vòng thứ hai lại vượt xa những loại Thông linh pháp bảo mà Dương Phàm từng chứng kiến. Ngay cả Bá Vương Kích của Lục Chiến cũng không bằng được.
Có lẽ, đây là Thông linh pháp bảo hàng trân phảm nhất cấp. Tấm cổ kính thẩn bí lúc trước Dương Phàm đoạt được là ờ vòng này. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa chân chính thăm dò ra công hiệu thẩn thông của nó.
Còn vòng thứ nhất, khí tức chúng phát ra càng thêm mờ mịt. không thể nắm được. Dương Phàm đoán răng chúng hăn là loại Thông linh pháp bào cực phẩm mà uy lực đã tiếp cận tiên khí.
Còn Tụ Lôi Đinh ờ trung tâm lại là kỳ vật từ thời thượng cồ, Ngay cả thiên kiép cũng có thể ngăn cản hấp thu, so với Thòng linh pháp bảo cực phảm còn quý báu hơn.
Dương Phàm hít sâu một hơi. thẩn thức cẩn thận quét một lượt quanh nơi này.
- Chủ nhân, chúng ta phát hiện có cấm chế sơ hớ.
Một con Độc hạt chi tay về một kiện Thòng linh pháp bảo ớ vòng thứ hai.
Dương Phàm nhíu mày nhìn về phia đó, phát hiện đó chính là một kiện áo choàng màu xanh, trên mặt có khác một đô an vỏ cùng tinh mỹ, lóe ra kim huy nhàn nhạt, ân ân có thê thấy đuơc đó là đô án môt con chim xanh.
Nhât thời, Dương Phàm cùng không nhặn ra lai lịch thứ này.
Hắn nhận ra 1'ẳng phàm là linh bào ớ vòng thứ nhất thì có nhiều kiện cũng không được ghi lại trong sách cổ.
Theo cô tịch ghi lại thì có một sô Thông linh pháp bảo là duy nhát trên thê gian, ngay cả sản phẳm phòng chế cũng không có.
Dương Phàm đoán rằng có một một số Thòng linh pháp bảo nơi này từ khi được luyện chế thảnh công còn chua từng hiện thế cho nên căn bản không thể đánh giá được lai lịch của chúng.
Hơi quan sát một lúc. cấm chế ngoài bộ áo choàng màu xanh này quả thực có sơ hờ.
Nhưng Dương Phàm cũng không lập tức động thủ. ánh mắt nhìn về những vị trí khác. Rât nhanh, ánh mắt hắn nhìn về phía một chiếc ngọc bội màu đỏ sậm. lộ ra phong cách khi tức cổ xưa.
Mà chính giữa tấm ngọc bội này có một đồ án Kỳ Lân rất sổng động.
- Cái này chẳng lẽ là một trong Ngọc Bội Kỳ Lân trong truyền thuyết sao?
Ánh mắt Dương Phàm sáng bừng lên, nhận ra lai lịch của tấm ngọc bội này. Vật này nẳm ớ vòng thứba. dựa theo sự sắp xếp thì đã tiẻp cận trân phẩm.
Lại tìm kiếm thêm một lúc, Dương Phàm cũng không nhìn thêm có gì sơ hở.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi. ánh mắt sáng bừng lên có thẩn.
- Ngươi trước tạm đi xa một chút, nếu có gì bất diệu thì lập tức trờ về...
Dương Phàm dặn dò con Độc hạt kia.
Sau đó. thân hình Dương Phàm nhoáng lên. từ một phần thành hai.
Hai Dương Phàm, một lóe ra lục mang, một lóe ra quang hoa màu đất. đồng thòi tiếp cận hai kiện linh bảo. hung hăng đụng tới.
Nhưng mà mói vừa tiếp xúc với hai kiện linh bảo đã nghe thấy lôi điện nổ vang.
Xuy.
Hai đạo hỗ quang móng manh lướt tới. lần lượt đánh thẳng vào hai người xâm phạm.
Tốc độ nhanh tới không tướng, dù muốn tránh cũng không thể
Nguy cơ tử vong bức tới... VQ
̀m ầm
0
Hai Dương Phàm đồng thời hóa thành tro bụi.
Ằm ẩm!
Dưới sự công kích của cấm chế, hai Dương Phàm đồng thòi bùng nổ, hôi phi yên diệt.
Không hể có sức phản kháng.
Mỗi cấm chế nơi Thiên Lan Điện này đểu vô cùng biến thái.
Hư không trên đài cao này đểu chấn động, tinh quang lóe lên. sát trận cấm chế càng đáng sợ nổi lên.
Mộng Thu và Tô Trừ sợ ngâv người. Mặc dù bọn họ biết được đây chi là hai thế thân nhưng vẫn sợ hãi vô cùng.
Hưu
Tuy nhiên, đồng thòi với đó. hai đạo ngân ti rất nhỏ đã theo khe hớ kia cuốn lấy Ngọc Bội Kỳ Lân và áo choàng Thanh Loan kia, tiếp tục kéo ra.
Hóa ra phía dưới đài cao. ớ một góc khác, còn có hai Dương Phàm khác đang phản biệt khổng chế hai sợi ngân ti này, thừa dịp cấm chế phát động giây sát hai thế thán mà ra tay.
Dưới sự lôi kéo của hai sợi ngân ti, Ngọc Bội Kỳ Lân và Thanh Điểu Phi Phong đồng thời bị kéo đi. Tuy chúng như có xu thế giãy dụa, nhưng vẫn bị kéo ra, sắp rời khỏi khu vực cấm chế.
Nhãn tình Mông Thu và Tô Trừ sáng bừng lên. Không hổ là sư tồ. kế sách quả nhiên rất chu toàn.
Mà LinhNguyệt ớ một góc khác cũng nín thở, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Thông linh pháp bào. lại là hai kiện...
Mắt thấy hai kiện Thông linh pháp bảo sắp bị kéo ra thì đúng lúc này, sát trận lại đột kích.
'Cv*
Xoát—
Một mánh lôi văn như gợn nước xuất hiện khiến hư không kinh chiến, quét ngang đài cao, uy lực đáng sợ đủ để giâv sát tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
xữ
̀m ẩm
Hai Dương Phàm phía dưới cũng hóa thành tro bụi.
Ba người Linh Nguyệt đểu thấy rùng mình, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Cấm chế sát trận trên đài cao này thật đáng sợ. Nếu để bọn họ tiép cận thì chi sợ không có cơ hội nào. cầm chắc cái chết.
- Thật đáng tiếc...
Ngay khi Linh Nguyệt cảm thấy tiếc nuối thì...
Ảm
Một cỗ trọng lực vô hình đột nhiên buông xuống, khiến hai kiện Thông linh pháp bảo đã thoát ra hơn nửa rơi xuống.
Phốc.
Khi hai Dương Phàm tan nát. hai kiện Thông linh pháp bảo cũng rơi xuống mặt đất.
- Cái gi?
Đồng tử Linh Nguyệt co rụt lại. Mộng Thu và Tô Trừ lại hiện lẻn vẻ kinh hi không ngờ.
Chi thấy dưới đài cao kia. bên cạnh con Độc hạt Biến Hoá Kỳ không biết từ khi nào đã xuất hiện một con Thạch quái có hai đầu bổn tay. thân hình khủngbố như một ngọn núi nhỏ.
Cự Thạch Tinh ờ thời khắc mấu chốt đã sử dụng Trọng lực thẩn thông, khiến hai kiện Thông linh pháp bảo kia rơi xuống.
Hô
Cho tới lúc này. Mộng Thu và Tò Trừ mới thớ phào một hơi.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Toàn bộ quá trình này chi diễn ra trong một hai lần hô hắp mà thôi nhung đã xảy ra rất nhiều bước chuyểnbiến.
Mà trong lúc đó, bố cục của Dương Phàm quả là liên tiếp, hữu kinh vô hiểm, đạt được hai kiện bảo vật!
.
Lại một Dương Phàm hiện thản bên cạnh Cự Thạch Tinh, chờ câm chê trên đài cao ôn định lại rồi thu hỗi Ngọc Bội Kỳ Lân và Thanh Điểu Phi Phong, sau đó vỗ vỗ tay, vẻ mặt tràn đẩy ý cười.
Linh Nguyệt há mỗm trợn mắt. Nàng khó có thể tin nồi điểu này. Rốt cuộc Dương Phàm có bao nhiêu thế thân?!
Sau Đại hải nan trăm năm kia, phụ thản Đẳng Linh Vương hắn từng thở dài:
- ơ Nội Hài có hai nhân loại đáng sợ nhất! Không phải là Hóa Thân trung kỳ Bất Tử Tiên Sinh mà chính là Thiên Thu Vô Ngân và Dương Phàm. Mặc dù hai người này không có được ưu thế như Thản thú nhưng hai người này khai phá tiêm lực hậu thiên đã gân như vô hạn. Trong số hai người này. chi cẩn có một người còn ớ lại Thiên cẩm Nội Hải thì đủ để xoay chuyên thế cục giữa nhân loại và yêu tộc. Nhưng cùng may. hai người này. một không thuộc về Nội Hải. một cũng không lưu lại lâu!
Có thể khiến Không gian Thẩn thú Đẳng Linh Vương kiêng kị như thế thì khẳng định có chỗ đáng sợ và lợi hại.
Ánh mắt Linh Nguyệt phúc tạp, nhìn nhìn Dương Phàm đang có vẻ mặt nhàn nhã. lấy đi hai kiện Thông linh pháp bảo.
Nàng như cũ vẫn suy nghĩ không thôi. Đối phương dùng thủ đoạn thần thông nào để đi vào Thiên Lan Điện này?!
- Được rồỊ ta cùng phải ròi đi!
Dương Phàm thu hỗi ý cười lại.
- Sư tổ!
Mộng Thu vàTô Trữbiến sắc.
Mộng Thu hơi vội vã nói:
- Sư tôn ngài không đi gặp sư phụ chúng ta sao?
- Bản tôn của ta hiện đang ở Đại Tẩn. Ngày sau có cơ hội gặp lại!
Dương Phàm thán nhiên nói.
Tuy nhiên trước khi rời đi, Dương Phàm liếc nhìn Linh Nguyệt một cái rồi hòi:
- Thiên Thu Vô Ngân còn ớ Nội Hải không?
- Thiên Thu Vô Ngân?
Ánh mắt Mộng Thu và Tô Trừ lại sáng bừng lên. đó cùng chính là đại tông sư nổi danh cùng sư tô ờ Nội Hài.
Vè mặt Linh Nguyệt cung kính nói:
- Nghe cha ta nói, mười năm trước hắn đã rời khỏi Nội Hải rồi.
Dương Phàm nghe thế thì tinh quang trong mắt chợt lóe lên. trong lòng cũng cảm ứng được một cỗ áp lực chua từng có.
Công pháp của Thiên Thu Vô Ngân cũng không thể coi thường. Hắn ờ Nguyên Anh Kỳ mấy trăm năm, trong đó ngưng trệ ỡ cảnh giới đại viên mãn chừng hai ba trăm năm.