Với Hồn Căn hình thành bằng sự dung hợp tâm mạch và tinh hồn lực, một hệ thống tu chân mới được ra đời trên thế giới này.
Trên người Dương Phàm nổi lên uy áp mênh mông cuồn cuộn, hậu trọng như núi, hùng hậu như biển, kiên cố khiến người ta cảm giác không thể vượt qua.
Hắn vừa mới ngưng tụ thành Hồn Căn, lại dung hợp với mạch đạp đại địa dưới chân, sử dụng đại địa để ngao du, cũng ngao du như những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác.
Một quang cầu trong suốt bề ngoài có một tầng tinh quang màu vàng, xuyên qua tầng đất dày đặc dưới chân, như cá gặp nước, không chút trở ngại.
Hồn Căn ngao du đại địa dưới chân, đã síêu việt lẽ thương.
Càng khiến Dương Phàm khó tin là khi tâm thần hắn dung hợp với đại địa ở phạm vi trăm dặm thì sinh ra một loại cảm giác tuyệt đối nắm chắc trong tầm tay.
Cảm giác đó giống như phiến đại địa dưới chân này dường như là thân thể thứ hai của hắn.
Một khắc này, ý niệm Dương Phàm khẽ động.
Ầm ầm ầm~~~~~~
Thoáng cái, lấy Hồn Căn của hắn làm trung tâm, đại địa trong phạm vi trăm trượng tầng tầng đứt gãy, thanh thế kinh người, giống như một trận động đất nho nhỏ.
Theo động tác này của hắn, toàn bộ Mê Phong cốc đều run rẩy, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, sụp đổ, rơi vào trong lòng biển.
Tình cảnh như thế, coi như bắt đầu ngày tận thế! Khiến cho vô số tu sĩ trên đảo hoảng sợ bất an.
Theo Mê Phong cốc lắc lư, trận pháp bốn phía lập tức xuất hiện tầng tầng sơ hở, mắt thấy có thể lập tức tiêu tan.
- Dừng tay...
Đúng lúc này, một thanh âm già nua tràn đầy hoảng sợ rơi vào trong khu vực động phủ của Dương Phàm.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, một nửa Hồn Căn lực phản hồi bênh cạnh Sinh Mệnh Lục Chủng, đồng thời cũng ngạc nhiên thán phục sự huyền diệu của Hạ Chi Kỳ. Ngày sau nếu có cơ hội lại phải thăm dò thêm nữa.
- Thần thánh phương nào lại quấy rầy sự tĩnh tu của Dương mỗ?
Dương Phàm bỗng đứng lên, tách đám bụi bẩn ra khỏi người, quát khẽ một tiếng.
Da thịt hắn vẫn trắng nõn như cũ nhưng lại có thêm một tầng tinh hoàng nhàn nhạt mượt mà, nhìn qua tràn đầy lực lượng và mạnh mẽ.
Dứt lời, hào quang màu vàng đất bên ngoài thân thể hắn chợt lóe lên, cả người hoa thành một đạo quang ảnh tinh hoàng, trực tiếp xuyên qua vách động phủ, xuất hiện giữa không trung.
Đây chính là Xuyên Tường Thuật mà chỉ có cảnh giới Địa Tiên trong truyền thuyết mới nắm giữ được.
Khi Dương Phàm xuyên qua vách động phủ dày kia, hắn gần như không cảm giác được chút trở ngại nào, chỉ cảm giác pháp lực tiêu hao rất nhiều.
Sở dĩ hắn lựa chọn xuyên tường chỉ là một loại hành động bản năng muốn tìm hiểu về Diễn Căn Kỳ mà thôi.
- Điều này sao có thể...
Giữa không trung có một lão già mặc áo bào trắng với chòm râu trắng như tuyết, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn trơ mắt nhìn thấy do xuyên tường như không là gì, sau đó lại như mị ảnh xuất hiện ngay trước mặt mình.
- Lời này hẳn là phải do lão phu hỏi ngươi mới được! Mê Phong cốc này chính là nơi lão phu nghiên cứu trận pháp, ngươi lúc này tấn chức Nguyên Anh Kỳ rồi cũng thôi, sao lại còn muốn lay động địa mạch thổ tầng nơi này?!
Lão già mặc áo bào trắng này nhìn chằm chằm Dương Phàm, trong mắt có một tia tức giận, nhưng nhiều hơn là sự kiêng kị và tò mò.
Bởi vì quá trình Dương Phàm tấn chức Nguyên Anh Kỳ quá thật không giống bình thường. Hơn nữa, vừa thành công đã có được thần thông như thế thì ngày sau tuyệt đối sẽ là một nhân vật vô cùng đáng sợ.
Dương Phàm nao nao, rất nhanh hiểu ra rồi cười nói:
- Tiền bối hắn là vị trận pháp tông sư của Mê Phong cốc này?! Tại hạ Dương Phàm, vừa lúc trốn tránh kẻ địch cho nên bế quan tu luyện nơi này, giờ đã tấn chức Diễn Căn Kỳ, nhất thời hưng phấn cho nên mới thử qua lực lượng của cảnh giới mới. Đã biết lỗi rồi, mong tiền bối lượng thứ!
Dù sao bản thân hắn cũng đã sai, Dương Phàm không muốn vì thế mà đắc tội một lão quái Nguyên Anh Kỳ. Huống chi tu vi của đối phương lại là Nguyên Anh trung kỳ, hơn xa đám người Âm Hồn thượng nhân. Hơn nữa còn là một vị trận pháp tông sư.
- Diễn Căn Kỳ?
Lão già áo trắng chấn động:
- Chẳng lẽ không phải là ngươi tấn chức Nguyên Anh Kỳ?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi. Vừa rồi nhất thời không để ý lại làm lộ ra cảnh giới mà hắn thôi diễn.
- Diễn Căn Kỳ chính là một cảnh giới hoàn toàn mới mà Dương mỗ vừa diễn xuất ra, ít nhất hẳn là cùng cấp bậc với Nguyên Anh Kỳ.
Tuy nhiên, sự hưng phấn trong lòng hắn cùng khó có thể giấu diếm được.
Bởi vì mấy năm nay, hắn luôn chìm đắm trong việc tìm hiểu tu luyện Diễn Căn Kỳ, giờ phút này rốt cục thành công khai sáng một cảnh giới chưa tùng có khiến hắn vô cung sung sướng.
- Khai sáng một cảnh giới hoàn toàn mới!? Các hạ đúng là một kỳ tài có một không hai! Lão già này lập tức nghiêm túc lên, vô cùng khách khí nói:
- Tại hạ là Cát Phong, Dương đạo hữu nếu đã đạt tới trình độ này rồi cùng không cần phải xưng hô là "tiền bối", gọi ta một tiếng Cát đạo hữu là được!
- Hoa ra là Cát đạo hữu, hẳn ngài cũng chính là trận pháp tông sư trong Mê Phong cốc đi!
Dương Phàm ôm quyền thi lễ, trong lòng toát lên kính ý.
- Nào dám! Dương đạo hữu có thể khai sáng một cảnh giới mới chưa từng có đủ để xưng là nhất đại tông sư rồi! Nhìn khắp toàn bộ Nội Hải, cũng chỉ có Thiên Thu Vô Ngân mới có thể so với ngươi được!
Cát Phong cũng khâm phục Dương Phàm từ tận đáy lòng.
Hai người nói chuyện phiếm một hai câu rồi Cát Phong mới mời Dương Phàm đi tới quý phủ của hắn.
Dương Phàm cũng không cự tuyệt. Có thể kết giao với một đời trận pháp tông sư của Nội Hải chính là một cơ hội mà những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường cũng khó gặp.
Cát Phong định cư ở một mảnh rừng trúc. Nơi này bố trí một số ảo trận cao minh, đối với Dương Phàm, đã bước vào Diễn Căn Kỳ, dung hợp đại địa thì cùng chỉ là hư danh mà thôi.
Trong một căn nhà gỗ thanh nhã, Dương Phàm ngồi đối diện nói chuyện với Cát Phong. Có một thị nữ tu vi Trúc Cơ Kỳ mang trà bánh lên.
- Dương đạo hữu, không biết vì sao ngươi lại lạc vào Mê Phong cốc ta? Thậm chí ở nơi này tấn chức cảnh giới mới?
Cát Phong nghi hoặc hỏi.
Dương Phàm thở dài:
- Mấy năm trước, ta bị hai tên đại cừu gia Nguyên Anh Kỳ đuổi giết, bất đắc dĩ mới xâm nhập quý địa, cũng tiềm ẩn tu luyện, cho tới hôm nay mới rốt cục phá bỏ khó khăn, bước vào Diễn Căn Kỳ.
- Sao? Bị hai tên đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đuổi giết?! Cát Phong hơi kinh dị nói:
- Lúc ấy đạo hữu hẳn vẫn còn là Kim Đan Kỳ, lại có thể toàn thân chạy thoát khỏi sự đuổi giết của hai tên cường giả Nguyên Anh Kỳ thi thật khiến người ta bội phục!
- Đuổi giết Dương mỗ chính là hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Lúc ấy ta trả giá thảm trọng, giết được một người trong đó, khiến cho kẻ còn lại sinh ra kiêng kị cho nên mới có thể tiềm tu trong này nhiều năm! Hiện tại, lão quái Nguyên Anh Kỳ kia hẳn vẫn chiếm cứ bên ngoài Mê Phong Cốc, chờ ta sa lưới.
Dương Phàm khẽ thở dài, nhớ lại thời gian mấy tháng bị hai tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đuổi giết kia, hiện tại trong lòng vẫn rất uất hận!
Cát Phong nghe xong, trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng, không che dấu nổi vẻ khiếp sợ:
- Khi các hạ còn chưa tấn chức Diễn Càn Kỳ, chẳng những tránh được hai đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đuổi giết mà còn có thể giết chết được một tên. Điều này thật sự quá...
Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như không tìm được từ nào để diễn tả!
Hơn nữa, loại từ "biến thái", "quái thai"... hắn lại không thể dùng để nói trước mặt Dương Phàm được!
Bởi vì trong điển cố ngàn vạn năm qua của Tu Tiên Giới, gần như không có việc dưới tình huống quyết đấu công bình mà có thể vượt giai giết người.
Sự chênh lệch giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ thật sự rất lớn. Người có thể vượt cấp giết người thì mấy vạn năm qua đều chưa từng xuất hiện.
Nhưng Dương Phàm lại làm được! Hơn nữa, lại làm được trong hoàn cảnh bị hai gã Nguyên Anh Kỳ hợp lực đuổi giết!
- Không biết người đuổi giết Dương đạo hữu là người phương nào, thân là Nguyên Anh bậc cao mà lại lấy nhiều khi ít, đuổi giết một gã hậu bối Kim Đan Kỳ?
Trong mát Cát Phong cũng hiện lên một chút tức giận và châm biếm.
- Hai người đuối giết ta là Âm Hồn thượng nhân và một tên tiểu sư diệt của người này -Cù Việt! Tên Cù Việt đã bị ta giết chết, mà tên Âm Hồn thượng nhân kia giờ đang chiếm giữ bên ngoài cốc!
Dương Phàm đáp. Khi hắn dung hợp Hồn Căn vào đại địa thì từng mơ hồ cảm nhận được khí tức của Âm Hồn thượng nhân bèn ngoài Mê Phong cốc!
- Hoa ra là Âm Hồn thượng nhân! Xú danh của người này ở Nội Hải đã rất rõ ràng. Cát Phong châm chọc, chợt đề nghị:
- Dương đạo hữu, có muốn Cát mỗ giúp ngươi đuổi tên này cút khỏi nơi đày không?!
- Đa tạ ý tốt của Cát đạo hữu, người này ta sẽ xuất cốc đối phó sau. Dương Phàm cười cười, ngôn ngữ lộ ra một cỗ tự tin vô cùng.
- Ha ha, theo khí thế của Dương đạo hữu khi thăng cấp thì thực lực hẳn là vượt xa Nguyên Anh cùng giai! Đến lúc đó, lão hủ cũng muốn kiến thức một chút xem thực lực Diễn Căn Kỳ!
Cát Phong lộ ra vẻ chờ mong.
Dương Phàm lưu lại ở chỗ Cát Phong nửa ngày rồi trở về động phủ của mình. Khi trở lại, đệ tử La Tu của hắn đã chờ ở đó hồi lâu.
- Sư phụ! Người đã tấn chức Nguyên Anh Kỳ sao... La Tu vô cùng vui mừng:
- Điều này thật là tốt! Người có thể mang ta cùng rời đi Mê Phong cốc không?!
Bởi vì Mê Phong cốc được xưng là "chỉ có vào mà không thể ra", chỉ khi tấn chức Nguyên Anh Kỳ mới có thể phá bỏ hạn chế này!
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, đánh giá hắn. Hai mắt lộ vẻ tán thưởng nói:
- Ta bế quan mấy năm, ngươi đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ, xem ra cũng không lâu nữa sẽ đạt tới Kim Đan trung kỳ rồi!
Trên người La Tu có một cỗ khí tức Huyết Ma Đạo thuần khiết, cuồng bạo, hiển nhiên là kết quả của việc tu luyện Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp!
- Đây đều là do sư phụ ban cho thần thông pháp quyết! La Tu khiêm tốn nói.
- Ha ha, ta dạy ngươi chút nào chưa?! Chỉ là ném cho ngươi một bộ công pháp mà thôi! Thành tựu hôm nay của ngươi đều là kết quả do ngươi cố gắng mà thôi!
Dương Phàm cười cười.
Tu La cũng cười cười, trong lòng cũng thấy kinh hãi. Chính hắn lại được cái lợi là có một vị sư phụ quá cường đại! Thần thông như Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp mà lại ném đi như một thứ đồ rác rưởi vậy!
Hắn tất nhiên không biết rõ dụng ý chân chính của Dương Phàm khi ban Huyết Anh Hóa Ma Đại Pháp cho hắn.
- Đây có một ít linh đan và vài món pháp bảo, có thể đủ để ngươi tu luyện đạt tới Nguyên Anh Kỳ! Ngày sau nếu ma công đại thành, tuyệt không thể lung tung, giết người vô tội!
Dương Phàm lại ném cho hắn một ít linh đan và pháp bảo.
Hành động này chỉ dùng từ "ném" để hình dung vì hắn ra vẻ chẳng thèm quan tâm!
Nếu biết được chiến lợi phẩm của Dương Phàm chất đống thành chồng trong Tiên Hồng không gian thì có lẽ mới hiểu rõ được!
Trong Thiên Lan Điện ngày đó, dư ba do một lần Thượng giới Tiên khí công kích, giây sát hơn trăm tu sĩ Kim Đan. Tất cả chiến lợi phẩm lưu lại thì Dương Phàm và Thạch Thiên Hàn đã chiếm tới bốn năm phần.
Huống chi, kỳ ngộ của hắn ở trong Thiên Lan Điện lại vượt xa những người khác.
Sau khi rời khỏi Thiên Nhạc Viên, Dương Phàm lại giết tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Cù Việt, đồ đạc hắn thu được lại càng nhiều hơn. Những pháp bảo, công pháp, tài liệu cao đẳng... bình thường giống như thứ hắn vừa ném ra quá thật hắn không thèm để vào mắt!
- Cảm tạ sư phụ hậu tứ! Đệ tử không biết lấy gì báo đáp!
La Tu thấy được nhiều linh đan và pháp bảo như thế thì đôi tay có chút run run.
Trước khi gặp được Dương Phàm, hắn vẫn chỉ là một gã tán tu bậc thấp. Sau đó, hắn lại thu được công pháp ma đạo cấp cao nhất, lại được một đống pháp bảo, linh đan. Điều này giống như hắn đang nằm mơ vậy...
Có đôi khi, nhân sinh chuyển biến cũng chỉ đơn giản là một lần kỳ ngộ hoặc lựa chọn ngẫu nhiên.
- Ngươi đi về tiếp tục tu luyện đi! Vi sư trước chỉnh đốn đã, rồi sẽ mang ngươi rời khỏi Mê Phong Cốc, nhân tiện thu thập tên lão quái như âm hồn bất tán ngoài cốc kia...
Dương Phàm vung tay lên, nhàn nhạt nói.