-Hắn?
Trong mắt Lam Ngọc tiên tử lộ vẻ kinh nghi, còn Bạch Linh sư tôn của Nam Cung Hạm thì sắc mặt đầy nghi ngờ và khinh thường.
- Hạm nhi! Ngươi đưa hắn về đi thôi! Chuyện ngay cả sư tổ ngươi đều làm không được, huống gì một tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ? Không cân thử...
Khi Bạch Linh nói lời này. cũng nháy mắt ra hiệu cho Nam Cung Hạm.
Bởi vì mặc kệ Dương Phàm thử kết quả như thế nào. đều là không hề có chỗ tốt.
Nếu không thể thành công, tất nhiên là làm trò cười cho mọi người, làm mất mặt Nam Cung Hạm, Bạch Linh này làm sư tôn cũngphải có một phần trách nhiệm.
Mà nếu thành công, lại làm cho Lam Ngọc tiên tử thân là đại tu sĩ Hóa Thần, một trong trướng lão Tiên Đạo Tông, mất hết mặt mũi.
Dù sao nàng vừa rồi mới nói ra. chính mình có nắm chắc chữa khói bệnh cho Kim Lý Vương, không cần người ngoài nhúng tay vào.
Nam Cung Hạm vốn là người thòng minh cơ trí. đã biết việc này không còn mảy may hv vọng, nàng mỉm cười nhìn Dương Phàm, trong mắt đây vẻ áy náy. đang định dẫn hắn rời đi.
Nhưng vào lúc này.
- Không bằng để cho vị Dương dược sư này thử xem, cứ coi như lấy ngựa chết mà chữa như ngựa sống, ý của Lam Ngọc tiên tử thế nào?
Mặc trưởng lão cười híp mắt nói.
Từ lúc tiến vào động phủ, lực chú V của lão hơn phần nửa tập trung trên người tiểu tu sĩ này. điêu này đúng là làm cho Dương Phàm không được tự nhiên.
- Nếu Mặc trướng lão nói như vậy. cứ theo ý ngài đi.
Lam Ngọc tiên tử lạnh nhạt cười, rất tùy tiện nói.
Nàng vốn không có nhiều lo lắng Dương Phàm có cơ hội chữa khói chứng bệnh của Kim Lý Vương, trước mắt cứ tạm thời vui đùa cho hết thời gian.
Thấy vậy, Nam Cung Hạm hơi lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng, không nghĩ tới sự tình lại xuất hiện chuyểnbiển.
- Dương dược sư, mời...
Mặc trưởng lão khẽ giơ tay mòi, bộ dáng dường như có chút chờ mong.
Lam Ngọc tiên tử, Bạch Linh thì rất kỳ quái, đoán không ra dụng ý của Mặc trướng lão.
Nhưng Lam Ngọc tiên tủ cũng biết rõ Mặc trưởng lão này không phải xuất thản từ bản tông, nhung ở lại nơi đây đã mấy trăm năm, trong các trướng lão là một người thân thòng pháp lực cao thâm không lường được.
- Còn sững sờ làm gì.
Giọng điệu của Bạch Linh hơi có vẻ tức giận.
Dương Phàm như cũ không thèm để ý tới nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Mặc trưởng lão cùng Lam Ngọc tiên tử:
- Nếu hai vị trưởng lão có ý này, như vậy Dương mỗ làm liều thửxem!
Dứt lời hắn chậm rãi bay về hướng Mộng Lý Tri, cũng không chạm tới cá chép vàng kia, mà lại thò một bân tay vào trong ao nước, sau đó nhắm mắt lại chậm rãi dò xét.
Trong lúc này. bổn người đểu chăm chú theo dõi hắn.
- Dương dược sư vì sao không dùng tay chạm tới Kim Lý Vương, gần gũi xem chứng bệnh này?
Mặc trướng lão vuốt râu cười nói.
- Ta trước đây đã nghe Nam Cung cô nương nói. Kim Ly Vương này nguyên vốn sống ở trong ao. chưa từng rời đi, hiện tại đột nhiên mắc bệnh chứng, chua chắc không có liên quan với môi trường nước trong ao này. Mà thường thường rất nhiêu chứng bệnh, đêu là có liên quan với môi trường chỗ cư ngụ. Cho nên ta trước điểu tra tình huống thuỷ vực nơi đây.
Dương Phàm nói không nhanh không chậm.
- Lời ấvhữuly!
Mặc trường lão cười cười, làm cho Lam Ngọc tiên tử cũng gượng cười.
Chính cái gọi là người lành nghề vừa ra tay, đã biết có hay không có nghề. Dương Phàm mỗi một bước đều nhẳm vào chứng bệnh, đểu có cách giải thích độc đáo của mình, mà không phải chi dựa vào một thân thần thông pháp lực, liền tự cho là có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì'
Sau một lát. đối với môi trường của Mộng Lý Trì, Dương Phàm đã có hiểu biết cơ bản, chủ yếu là thành phản trong nước ao có liên can tới tình trạng của tôm cá.
Sau khi làm xong bước đầu. trong lòng Dương Phàm đã nắm chắc mấy phần, liền đua tay hút Kim Lý Vương đến bén cạnh, chi nhìn sơ qua hai mắt liền nói:
- Ta đoán quả nhiên không sai: con cá này hàng năm sống ở trong ao. mắc phái chứng bệnh, hơn phần nửa có liên quan tới môi trường nước ao.
- Hừ! Nước ao này nổi thông với linh khí băng tuyết của bốn phía ngọn núi, mỗi thời mỗi khắc đểu tự động t hay đổi. tuyệt đối là mới nhất...
Bạch Linh sư tôn của Nam Cung Hạm phi cười nói.
- Ha ha! Như vậy xin hỏi Linh tiên từ. có phải trong ao này được rót vào thành phần đặc biệt cùng chất dinh dưỡng gì, hoặc là thức ăn đặc thù gì cho con cá này ăn hay không?
Dương Phàm nắm chắc thắng lợi hói.
Linh tiên tử. cũng là cách xung hô của đồng đạo trong tông môn với Bạch Linh sư tôn của Nam Cung Hạm.
- Cái này...
Bạch Linh chẩn chờ nói:
- Vì để cho cá trong ao cũng đủ linh tính, chuẩn bị tốt môi trường tu luyện, ta đã thêm vào bên trong ao Tinh Phấn Linh Thạch, còn thêm Thiên Ngự Phấn, Tiên Phong Thảo Toái mua từ phường thị bên ngoài. Hai vật sau. một loại Chuyên đê thúc đây sinh trướng cho cá, cũng có được tài liệu quy báu có khả năng tiến hóa lột xác; còn loại sau là có công dụng xóa bò yêu tính, làm cho một số loài cá yêu hóa trong ao. tính tình càng ôn hòa, gần với nhân tính...
- Những thứ này. dường như cũng không có chỗ nào không thòa đáng!
Bạch Linh nghi hoặc nói. lúc này nàng cũng nhận thấy Dương Phàm đích xác có chỗ độc đáo.
- Thiên Ngư Phấa.. Tiên Phong Thảo Toái... Còn bó thêm Tinh Phấn Linh Thạch, mà Kim Lý Vương nầy vốn là loài biến dị. đặc biệt là vẩy cá màu vàng xinh đẹp của nó kia.
Dương Phàm khẽ nhếch khóe miệng:
- Thì ra thế, phòng đoán của Dương mỗ là thực tế!
- Cái gi?
Linh tiên tử có hơi kinh hãi luống cuống, nhung vẫn rất ương ngạnh cứng rắn nói:
- Vậy ngươi hãy nói ra xem, những thức ăn thêm này. có chỗ nào lẩm lẫn?
- Ha ha! Lấy linh Thạch tu luyện xay thành bột phấn, cài tạo môi trường trong ao, điểu này thật đúng là đủ xa xỉ.
- Chẳng lẽ xảy ra sai lẩm ở chỗ này?
- Cùng khòng phải, đây chi là xa xi. bản thân nó không sai, ngược lại có thể xúc tiến những loại cá bình thường này trưởng thành lột xác. Nhưng Linh Thạch Tinh Phấn này cùng một lúc dùng chung với Thiên Ngư Phấn, thì sẽ làm cho vẩy cá màu vàng của Kim Lý Vương đã biến dị. phát sinh rối loạn biến dị. thậm chí sinh ra biến dị dị dạng, vẩy cá thối rữa các ngươi đã nhìn thấy, kỳ thật không phải thối rữa, mà là một loại nảv sinh dị dạng.
Dương Phàm nói xong đưa tay vuốt ve chỗ thối rữa kia, mỉm cười nói:
- Có một điẻm giống đường ruột khí quan trong cơ thê. không phải thối rữa, đây là sự sinh trưởng của nó làm cho dị dạng, căn bản không tồn tại miệng vết thương, cho nén những thuật trị liệu kia đều không có hiệu quà.
Nam Cung Hạm vừa nghe Dương Phàm nói “đường ruột khi quan”, lại thấy chỗ vẩy cá thối rữa kia, sắc mặt nàng trắng bệch, đuatay che miệng, gần như có cảm giác sắp nôn mửa.
Lam Ngọc tiên tử cùng Linh tiên tử nhíu mày, cũng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng thật ra Mặc trưởng lão, cười túm tim tán thưởng nói:
- Y thuật của Dương dược sư, quá thực có chỗ độc đáo. chi sợ gần với những dược sư cấp Thánh V tính tình cổ quái kia...
- Vậy xin hỏi Dương dược sư. phái trị liệu như thế nào?
Giờ phút này Bạch Linh tiên tử đã có vài phần cung kinh với Dương Phàm.
- Ha ha! Chi cần phản tích ra nguyên nhân căn bản của chứng bệnh, Dược Sư bình thường đêu có thể trị liệu.
Dương Phàm mỉm cười, một tay chế trụ trên Kim Lý Vương bậc cao kia, tay còn lại... lấy ra một thanh đao nhỏ sắc bén, mũi nhọn lóe sáng.
- Ngươi định làm gì?
Mấy người Bạch Linh tiên tú đểu biến sắc.
- Cắt bó những bộ vị dị dạng này. sau đó dùng thủ đoạn pháp thuật, tiêu trừ nguyên nhân mầm bệnh bên trong, để nó sinh trường ra vẩy cá bình thường.
Dương Phàm vừa nói. vừa động thủ, pháp lực rót vào trong cơ thê Kim Lý Vương, ở các chỗ khí quan, đểu tẩy rửa một lẩn.
Thời gian ước chừng cạn một chén trừ nhỏ. thanh đao nhỏ trong tay Dương Phàm chợt lóe lên, “vù vù” mấỵ cái. cắt bỏ những chỗ vầy cá thối rữa. rồi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ. trút ra một viên thuốc, ép dập nát bôi trên đó. trông thật lành nghê.
Sau một lúc lâu. trong tay Dương Phàm nhộn nhạo lục lưu. lưu chuyển trong toàn thản Kim Lý Vương.
Thời gian chi chốc lát sau. các vị trí vốn là vảy trên Kim Ly Vương, liền mọc ra vảy mới. lấp lánh ánh vàng, xinh đẹp dị thường.
- Nhưng tinh thần của nó. vì sao vẫn còn chưa khòe?
Linh tiên tử hói.
- Bệnh nhập sâu vào xương tùy, không phải một năm rưỡi khó lành hẳn. Bản thân nó là loài cá biên dị. quanh năm sinh trưởng ở trong môi trường như thế. mới có loại kết quả này.
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Hiện tại, thiết yếu phái đôi nó qua một môi trường sinh trướng tự nhiên trong sạch, tĩnh dưỡng một năm rưỡi là được. Nhưng nhớ lấy. đừng nên dùng hồn hợp Linh Thạch Tinh Phấn cùng Thiên Ngư Phấn cùng một lúc.
- Dược Sư nói thật cao thâm.
Giọng điệu của Linh tiên tử đối với Dương Phàm càng Ngày càng tôn kính. Lam Ngọc tiên tử lại nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, mặt đầy vẻ bất ngờ, cũng không có hờn giận như trong tưởng tượng của đệ tử, ngược lại khen ngợi Nam Cung Hạm:
- Hạm nhi thật sự là mắt sáng biết nhìn người, không nghĩ tới có thể gặp được kỳ nhân bực này.
Sau khi an trí thích đáng cho Kim Lý Vương, Linh tiên tử vội vàng nói lời cảm tạ Dương Phàm, rồi lại lấy hai mươi khối linh Thạch thượng phảm và một số thiên linh địa bào trả công chữa bệnh.
Dương Phàm cũng xem là đương nhiên, nhặn lấy những tiền công chữa bệnh này.
Hai mươi khối linh Thạch thượng phẳm này nếu như đặt ỡ Bắc Tẩn. chi sợ có thể làm cho các tu sĩ bậc cao đó mắt mà vung tay đánh nhau.
Nhưng ở Thánh địa tu tiên Đại Tần. diện tích lãnh thổ rộng lớn. địa linh nhân kiệt, tài nguyên phong phú, thiên linh địa bảo cũng dồi dào. tạo nén một lượng lớn cường giả. quá thật khiến các tu sĩ ở bên ngoài ảm đạm thất sắc. Người có tu vi tới gần Hóa Thần đểu đi tới Thánh địa này.
Cùng ngày, sau khi từ chối khéo đám người Linh tiên tử giữ lại. Dương Phàm đua ra lời cáo từ.
Đòi mắt sáng của Nam Cung Hạm liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị. vô cùng ngạc nhiên vui mừng, mang Dương Phàm rời đệ bát trọng, chạy về đệ lục trọng thuộc về chính nàng.
- Lẩn này thực sự làm phiền Dương dược sư, ngài nhất định phải lưu lại ở trong này một thời gian.
Nam Cung Hạm luôn luôn thanh nhã tươi đẹp, thập phần kính ngưỡng Dương Phàm, thậm chí có vài phần tình cảm ở bên trong.
Sau khi Dương Phàm cố ý thu liễm, vốn không có lộ ra khí chất mị lực thu hồn đoạt phách, nhưng hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, ônnhưtao nhã, thậm chí thi thoảng toát ra vẻ tươi cười tự tin. trong vô tình sinh ra lực hấp dẫn rất lớn với người khác phái.
Nhưng thời gian gần nhau ngắn ngủn, chi là làm cho Nam Cung Hạm đối với hắn hám mộ. có chút hào cám, còn chua nói tới yêu thích, nhưng nếu thời gian ở gần nhau tiếp tục kéo đài. ai cũng nói không chinh xác được nữa.
- Ha ha! Dương mỗ cũng không tính toán ròi nơi này.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười.
- hay là ngài muốn trú lại Tiên Đạo Tông, làm Dược Sư khách liêu ở nơi này?
Nam Cung Hạm sáng mắt lên.
Với V thuật của Dương Phàm vừa thi triển, chi cẩn nàng để nghị với sư tôn sư tổ. đảm nhiệm một chức vị Dược Sư ở trong tông môn. cũng rất dễ dàng.
Đang lúc hai người nói chuyện, bén ngoài truyền tới một thanh âm kiên nghị mà bi thương:
- Tạ Vũ đến đây chịu đòn nhận tội!
Thanh âm không lớn không nhỏ. nhưng cũng truyền khắp toàn bộ động phủ.
Chi thấy ngoài động phủ, một vị nam nhân tuấn mỹ mà không mất anh khí. quỳ ỡ trước động phủ không nhúc nhích.
- Tạ sưhuynh! Ngài như thế nào lại tới nơi này. vì sao thinh tội?
Nam Cung Hạm lập tức kinh hoảng không thôi.
Quy gối ngoài động phủ chính là Vương tử hoàn mv một trong bốn đại Kỳ tài bán tông, mà vô số nữ tu thâm mến hướng tới trong mộng.
Thậm chí từng có một đoạn thời gian, Ngay cà Nam Cung Hạm cũng có vài phẩn hướng tới Tạ Vũ. nhưng từ trước đến nay nàng luôn là người thực tế. nên thật lâu trước đây đã đoạn tuyệt ý niệm này.
- Chịu đòn nhặn tội?
Dương Phàm thật có hơi bất ngờ, mắt thấy Nam Cung Hạm đi tới hòi thăm Tạ Vũ. lại bị khi thể cường đại cuồn cuộn trên người hắn đánh vãng ra.
- Tạ mỗ vì để biểu đạt thành ý. cũng cầu mong được Dương đại ca lượng thứ, đặc biệt đến chịu đòn nhận tội.
Tạ Vũ lộ vẻ mặt kiên nghị, bộ dáng kiên nhẵn quyết không bó cuộc.
Dương đại ca?
Dương Phàm thoáng nao nao. có vẻ như người này còn lớn hơn mấy ruổi so với hắn, còn nữa với lòng dạ hẹp hòi của đối phương, sao có thể làm ra chuyện chịu đòn nhận tội khiến cho người ta cảm phục bực này?