Thật sự chỉ là trong mơ?
Đại Đế không hề giở thủ đoạn gì?
Cảm quan Đại Luân Hồi của Dương Phàm phóng đại vô số lẩn. trong hay mắt ẩn hiện một lốc xoáy hình tròn hư vô lâng lặng quan sát vị Cửu Công chúa đẹp nhất Thiên giới có danh hiệu Bích Dao Vân Tiên này.
Đáp án nói cho hắn chẳng những Cửu Công chúa không nói sai. lời nói chân thành từ đáy lòng.
- Khi huynh xuất hiện, giấc mộng này càng ngày càng chân thực, rõ ràng giống như đã từng trải qua một đời.
Trong đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa sương mù mông lung, nhìn nam nhân trước mắt thật sâu.
Dương Phàm lại hóa thành bộ dạng kiếp trước, ôn nhu nho nhã, ấm áp như gió như nam nhân hoàn mỹ nhát thế gian.
- Vũ Tịch, cho dù là mơ thì đó cũng là một giấc mơ chân thật.
Dương Phàm đi tói trước người nàng, ngửi mùi hương thơm hoa cỏ ngào ngạt tản ra, khẽ ôm Cừu Công chúa vào lòng rất là tự nhiên.
Thân thể thần tiên hoàn mỹ mềm mại thom ngát được ôm chặt vào lòng, không có gì khác so với kiếp trước.
Cửu Công chúa không chống cự một cách thần kỳ ngoài ý muốn. Giờ này khắc này tâm thản nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ chân thật kia.
Khuôn mặt như hoa sen trắng, từng vệt ứng hồng như hồng đào chín dẩn lan tràn đến bên tai và chiếc cổ trắng ngẩn.
Là Công chúa cao quý nhất của Thiên giới, nàng chưa từng có động tác thân mật như thế với một nam nhân.
Hết thảy đều xác minh lòi nói của Cửu Còng chúa.
Sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh, lúc này hắn cũng không quan tâm tình yêu đã từng có rốt cục là chân thật hay là mộng ảo.
Mặc kệ trải qua mấy kiếp, bất kể là Dương Phàm hay là Dương Kỳ đều không trọng yếu.
Chi vì tình yêu say đắm về mặt tinh thần này mãi mãi trường tồn.
òm nữ nhân âu yếm, khẽ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước. Khoảnh khắc này hóa thành vĩnh hẳng.
Dường như thời gian thật sự ngừng trôi trong khoảnh khắc này.
Bọn họ cũng không dự đoán được sự lột xác về tinh thần cành giới của nhau.
Loại tình, yêu tinh thần vượt qua Luân hồi. vượt qua sinh mệnh cá thể còn cao hơn cái gọi là tinh thản song tu một tầng.
Khi Dương Phàm tỉnh lại, từng phiến sinh mệnh lục diệp trong không gian Mệnh Hạch phắp phới, trên cành nhó nhú ra những chôi non nhó bé.
- Khoảnh khắc vừa rồi không ngờ trôi qua vạn năm?
Tâm thần Dương Phàm chấn động.
Mà ở thế giới hiện thực, một vạn năm lại chi trong nháy mắt. trong khoảnh khắc.
- Khoảnh khắc vĩnh hẳng! Đây là cấm kỵ của thời gian, không nghĩ tói chúng ta lại làm được.
Dấu lệ trên khuôn mặt ngọc của Cửu Công chúa đã khô, biển mất không còn dấu vết.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Khoánh khắc vừa rồi hai người yêu nhau một vạn năm, hôn một vạn năm.
Loại tình yêu được thóa mãn về tinh thần được thăng hoa đến một độ cao hoàn toàn mới.
Khẽ giãy ra khỏi vòng tay Dương Phàm, Cửu Công chúa lại châm trà cho hắn, trên mặt có một vệt ửng hồng, ẩn chứa tình cám nồng thắm dường như là một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn.
Họ đua mắt nhìn nhau không nói gì suốt nửa ngày.
Dư Mộng Thanh ở ngoài khuẻ phòng cũng lo lắng vạn phần, đi đi lại lại.
- Bọn họ ở trong đó tâm tình lâu như vậy. có thể nào xảy ra chuyện gì không?
Dư Mộng Thanh lo lắng vô cùng.
Không biết vì sao nàng càng thêm lo lắng cho Cửu Công chúa đã đạt tới cảnh giới Huyển Tiên.
Gần giữa đêm, trong gian phòng trúc tinh xảo sáng ánh đèn ấm áp.
- Dương đại ca. thời gian không sớm nữa. Vũ Tịch phải đi ngủ.
Vân Vũ Tịch xấu hổ cười.
Dương Phàm ngần ra, sau đó bật cười:
- VŨ Tịch, muội muốn đuổi tướng công đi sao?
Thân thể như tiên của Vân Vũ Tịch quay đi không để ý tới hắn, đi tới bên giường ngồi xuống, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài tia bình tĩnh:
- Dương đại ca. Nếu chúng ta muốn ở cùng một chồ sẽ gặp phái cản trờ rất lớn.
Dương Phàm gật gật đẩu. đứng dậy. hỏi:
- Vũ Tịch hiện tại có thể nói cho ta biêt. giấc mơ muội từng trải qua thật ra là chuyện gì?
- Dương đại ca hẳn là chú ý tới. mỗi một phiền lá xanh trong Bích Dao cung của muội đều ẩn chứa sinh mệnh linh tính.
Vân Vũ Tịch nhìn sang Dương Phàm.
- Đúng. Dường như mỗi một phiến lá đều là một sinh linh nhó bé.
Dương Phàm gật đâu.
- Những phiền lá này là kéo dài lĩnh vực của đại đạo tự nhiên mà Vũ Tịch lĩnh ngộ. Mỗi một phiến lá tương đương với một bộ phận thân thể muội.
Vân Vũ Tịch ngừng một lát.
- Ta hiểu rồi.
Dương Phàm hơi chút suy tư rồi ý bảo nàng nói tiếp.
Hắn thật sự ngạc nhiên thán phục: Lĩnh vực của Vũ Tịch chính là Bích Dao cung, khiến cho mỗi một phiến lá trong Bích Lạc Tiên Cánh này trở thành một bộ phận của mình.
- Mỗi một phiến lá đều được khắc linh hồn ấn ký của muội, tương đương với một hóa thân.
Ván Vũ Tịch nhắm đôi mắt đẹp. thở dài thật dài, Bắt đầu thuật lại một đoạn chuyện xua:
- Thật lâu trước kia, tỷ thí tranh đấu giữa phụ thản và Man Hoàng kéo dài đến Phàm giới. Mặc dù cường đại nhu Đại Đế. bọn họ cũng không dám đặt bản tôn ở hạ giới, vì thế đêu tự phán ra một tia tinh thần ý chí gửi xuống Phàm giới, tự tim nguời phát ngôn triển khai một trận chiến đấu hoàn toàn mới.
- Theo đối kháng tiến vào hồi gay cấn, thủ hạ và bằng hữu của hai vị Đại Đế đều thi triển đại thần thông giáng xuống phán thần hoặc tinh thần ý chí trợ giúp Đại Để của mình.
- Đoạn thời gian đó. phụ thân muội ở vào thế hạ phong, Vũ Tịch không yên cùng tò mò không gian Phàm giới nên lợi dụng một phiến lá chứa đựng, gửi vào một tia tinh thân ý chí hóa thành một sinh mệnh tiến vào không gian Phàm giới trợ giúp phụ thân đối kháng Man Hoàng. Đáng tiếc lúc đó người đại thân thông quả thật rất nhiều, phiến lá xanh sinh mệnh chứa đựng tinh thân ý chí của Vũ Tịch ngã xuống ở Phàm giới, chỉ có tinh thân ý chí tản phá bị mất liên hệ.
- Tinh thần ý chí là hồn nguyên trung tâm nhất của mồi vị Tiên Đế. đánh mất một bộ phận sẽ tôn thất tu vi rất lớn. Mà không gian Phàm giới vếu ót khiên những nhân vật từ Chân Tiên thượng vị trở lên cũng không dám hạ giới. Vũ Tịch khôngthể tự mình hạ giới tìm kiếm tia tinh thân ý chí kia, chi có thể lại nuôi dưỡng một phiến lá không chứa đựng tinh thản ý chí đánh xuống hạ giới dưới sự trợ giúp của Tiên Đế khác. Mục đích là vì tìm kiếm bộ phận tinh thân ý chí kia.
Vân Vũ Tịch nói tới đây. hơi mỉm cười nhìn Dương Phàm:
- Chuyện tiếp theo, đại ca chưởng khổng sinh mệnh Luân hồi có lẽ có thể đoán được.
- Mặc dù phiến lá kia không chứa gửi tinh thần ý chí của muội, nhưng cách bức vách hai giới lại có thể giữ một tia liên hệ thản bí. Nó rơi xuống Phàm giới, bắt đâu thai nghén từ một đứa trẻ, đây cũng là lúc Dược Vương tiền bối bắt đầu nhặt được muội.
Dương Phàm phỏng đoán.
Vân Vũ Tịch mỉm cười gật đầu:
- Sinh mệnh do phiến lá xanh biến thành vẫn giữ liên hệ thân bí với muội, nó chính là muội. Bởi vì bị ngăn cách bới vách tường hai giới, những trải nghiệm của nó ở Phàm giới hiện ra trong đâu Vũ Tịch dưới hình thức một giấc mơ. Mới đâu giấc mơ này rất mông lung. Vũ Tịch vẫn một mực coi nó là giấc mơ. Đồng thỏi vẫn luôn trong giấc ngủ, thể nghiệm những trải qua ở trong mơ. Loại thê nghiệm như Luân hồi cách một kiếp này khiến sự hiêu biết lĩnh ngộ của muội về sinh mệnh càng tăng tiến một tầng.
- Thì ra là thế.
Dương Phàm bừng tinh hiểu ra:
- Vũ Tịch chưa từng hạ giới, vẫn luôn trải nghiệm tình yêu với ta ở trong mơ.
Cửu Công chúa vẫn chưa từng chân chính yêu Dương Phàm, đối với nàng mà nói tình yêu chân chính là trên phương diện tinh thần, ở trong giấc mơ mòng lung.
- Đoạn giấc mơ đó rất đẹp.
Vân Vũ Tịch cười tươi như hoa.
- Vậy sau đó?
Dương Phàm chờ đợi nàng nói tiếp.
- Sau đó Thiên Lan Tiên Đế một vị tán tiên bang hữu của phụ thản có ý chí còn sót lại ở Phàm giới sáng lập ra Thiên Lan Điện, dùng thần thông vô thượng tạo ra Quy Hồn tượng. Những cường giá thượng giới bị ngã xuống, phân thần hoặc tinh thần ý chí của bọn họ sẽ được ngưng tụ ở trong Thiên Lan Điện. Cũng chính ở nơi đó. “Muội” ở trong mơ hoàn thành sứ mệnh, cũng mượn đó thức tinh... Cùng tinh giấc mơ!
Sau khi tỉnh lại, đó chỉ là một đoạn nhớ lại và tình yêu say đắm ở trong mơ.
Cửu Công chúa lại nhìn Dương Phàm:
- Sau khi tỉnh lại. chuyện trong mơ trớ nên mơ hô. gân nhưđã quên hết!
Dương Phàm trầm ngâm một lát, trải nghiệm rõ ràng ở trong mơ sau khi tỉnh lại sẽ nhạt dẩn và quên đi. theo thời gian trôi qua sẽ quên hoàn toàn.
- Sau khi tinh giấc mạ phụ thân nói cho muội biết đó chỉ là một giấc mơ, quên nó đi. Mà Vũ Tịch không thể làm trái ý chí của người, cho nên tin chắc không nghi ngờ.
Cửu Công chúa nói xong lời cuối, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Dương Phàm ngây ra hồi lâu.
Với hắn mà nói, tình yêu với Vũ Tịch chính là Dương Phàm của kiếp trước.
Nhưng tình yêu về tinh thần lại vượt qua Luân hồi và sinh mệnh đạt tới mức độ “Hóa thần nhập huyền”.
Giờ phút này, nháy mắt vạn năm kia khiến Dương Phàm chân chính bước vào cánh cửa Diễn Sinh Kỳ.
Bất kỳ việc gi cũng đều là quan hệ giữa nhân và quả.
- Như vậy tranh đấu giữa Tiên Thần Thủy Hoàng và Bách Tộc Man Vương, cuối cùng hãn là phụ thản muội trờ thành người thắng hả?
Dương Phàm có chút hứng thú, muốn biết thắng bại giữa trận chiến đinh thời thượng cổ trên Đông Thắng Đại Lục.
- Không, vẫn còn không phản thắng bại. Bởi vì lúc trước có sự tồn tại của Cừu u Ma Đế, phụ thân bọn họ liên thủ. đánh vỡ kế hoạch của Ma đâu hai giới.
Cửu Công chúa lắc đầu nói.
- Ha ha ha. Nguyên lai thần thoại thời đại thượng cổ Tiên Tần chẳng qua là một trận chiến giữa các vị đứng đầu thượng giới kéo dài đến nhân giới.
Sau khi biết được chán tướng, Dương Phàm không khỏi thoải mái cười to.
Nhớ ngày đó độ cao của bọn họ thật sự có hạn, tràn ngập kính sợ cùng hướng tới đối với những nhân vật thần thoại trong truyền thuyết.
Suốt đêm Dương Phàm ở lại trong khuê phòng của Cừu Công chúa.
Thẳng đến sáng sớm hòm sau. Dương Phàm đi ra phòng trúc tinh xảo. Cửu Công chúa cũng không tiễn hắn.
Dư Mộng Thanh trừng mắt thật to. đưa Dương Phàm rời đi, muốn nói lại thỏi.
“Dương Kỳ này... Không ngờ ở suốt đêm trong khuê phòng cùa Cửu Công chúa!”
Cho dù nàng đơn thuần đến đâu cũng không cấm có chút suy nghĩ miên man.
- Mộng Thanh.
Thanh âm của Cửu Công chúa truyền đến.
- Công chúa.
Dư Mộng Thanh cẩn thận đi vào, phát hiện Cửu Công chúa cũng không có gì khác thường.
- Chuyện kia, ngươi có nói cho hắn hay không?
Cửu Công chúa thở dài sâu kín.
Rời khỏi khuê phòng của Cửu Công chúa. Dương Phàm phát ra một tràng thở dài trong linh hồn, thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn lại có một cảm giác sai lẩm nhưgiật mình nhưtrong mơ.
- Đây có phải là một giấc mơ hay không?
Dương Phàm tự giễu cười, thân hình hơi nhoáng lên. hạ xuống trên đám lá.
Đồng thỏi một ý niệm chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất: “Từng yêu ta say đắm rốt cục là Vân Vũ Tịch ngày trước hay là Cửu Công chúa hiện nay?”
Hắn lại cảm thấy buồn cười, Bởi vì Cửu Công chúa cũng có một nghi vẩn tương tự: “Từng yêu minh rốt cục là Dương Phàm hay là DươngKỳ?”
Nhưng chính theo như lời của Dương Phàm, hết thảy đều không trọng yếu. Luyến ái siêu phàm về tinh thần vượt qua hiện thật, mộng ào, Luân hồi thậm chí là sinh mệnh.
Dương Phàm ngồi ngay trên lớp lá, nhắm mắt lại.
Diễn Sinh Kỳ tự động vận chuyển tu luyện, tốc độ nhanh hơn trước không biết bao nhiêu
lần.
Nụ hôn với Cửu Công chúa nháy mắt vạn năm. Đây là lực lượng cấm kỵ của thời gian.
Hắn cũng bói vậy mà chân chính bước vào Diễn Sinh Kỳ.
Trong không gian Mệnh Hạch, sinh mệnh khí tức tăng trưởng và mớ rộng thêm một bước.
Trên cây uẩn Sinh, từng phiến sinh mệnh lục diệp phất phới rơi xuống mặt đất và dẩn héo rũ...
- Sinh trướng và tàn tạ héo rũ của mỗi một phiến lá đều là lịch trình của một sinh mệnh. Thần thông pháp lực ẩn chứa trong mỗi một phiến lá đều tiếp cận Tiên Đế. là hóa thân của ta...
- Sau khichúngnó rơi xuồng sẽ tiến vào Luân hồi. trái qua lịch trình mới.
Dương Phàm lẳng lặng cám thụ tìm hiểu.
Cho dù mới bước vào Diễn Sinh Kỳ, thân thông của hắn tăng vọt không chỉ gấp mười lần