- Cái gì! Còn có chuyện như vậy?
Sắc mặt Dương Phàm lập tức âm trầm trong mắt xuất hiện lửa giận nồng đậm chợt lại chuyển thành lạnh băng thấu xương. Hai loại khi tức hoàn toàn trái ngược chuyển hóa trong mắt hắn. Chỉ vẻn vẹn thời gian mấy hô hấp lửa giận trên người hắn đã được thay thế bởi khí tức bình tĩnh. Trong nháy mắt hắn sinh ra lửa giận vừa rồi toàn bộ tửu quán đều chìm trong một loại áp bách không cách nào hình dung làm cho người ta cảm thấy không yên khó hiểu. Một khi cỗ lửa giận này bùng nổ, đừng nói là tửu quán nho nhỏ này, cho dù là toàn bộ Dương gia bảo đều không thể chịu nổi. Còn may lực khống chế của Dương Phàm kinh người, lửa giận trong lòng rất nhanh bị thu liễm.
Độc Vương La Tung Hoành hơi tán thưởng nhìn hắn một cái vẻ mặt bình thản nói:
- Ngươi không cần quá lo lắng. Thứ gì chân chính thuộc về ngươi, người khác không đoạt được huống chi là cảm tình.
- Nói rất đúng.
Dương Phàm gật đầu hít sâu một hơi tự tin nói:
- Ta tin tưởng Vũ Tịch.
Dứt lời, hắn lấy ra một cây sáo ngọc trong suốt lẳng lặng nhìn. Vật này đúng là nhạc khí chí bảo Nho môn Thất Hương Ngọc Hồn Địch. Ánh mắt La Tùng Hoành lập tức dừng ở vật này, chấn động:
- Đây không phải là Thất Hương Ngọc Hồn Địch mà Dược vương có được thời trẻ tuổi sao?
- Lão sư cũng biết lai lịch vật này?
Dương Phàm khẽ giật mình. Theo hắn biết tu sĩ Nho môn ở Bắc Tần gần như tuyệt tích sách cổ ghi lại về điều này cũng rất ít.
- Vật này đến từ mộ viễn cổ của Dược Tiên cốc. Vài trăm năm trước, khi đó ta cùng Dược Vương đồng thời tiến vào mộ này, đều có kỳ ngộ.
La Tùng Hoành thở dài nói lộ ra vẻ nhớ lại.
- Mộ viễn cổ? Lão sư làm sao lại cùng Dược Vương tiền bối tiến vào nơi đó?
Dương Phàm không hiểu chút nào.
- Bởi vì thật lâu trước kia ta cùng Dược Vương là sư huynh đệ đồng môn.
La Tung Hoành hít sâu một hơi.
- Hai người là sư huynh đệ?
Dương Phàm chấn động. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Độc Vương cùng Dược Vương dĩ nhiên là một đôi sư huynh đệ.
- Lúc nhập môn bái sư. hai chúng ta đều là người nổi bật thời đó, hơn nữa tranh cường hiếu thắng, đấu nhau chừng một hai trăm năm.
La Tùng Hoành nhắm hai mắt lại. hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập:
- Tuy nhiên vào một ngày, sư tôn cho hắn trở thành người kế nhiệm Dược Tiên cốc. Khi đó ta không phục lắm ngầm quyết chiến một phen chẳng phân thắng bại. Cuối cùng. ta rời khỏi Dược Tiên cốc bỏ y theo độc từ đó về sau nghiên cứu độc thuật, thề muốn đánh bại Dược Tiên cốc, đánh bại Dược Vương.
- ... Sau đó vào một lần tỷ đấu lão hủ nguyên khí đại thương, bị Tam u lão ma đánh lén gần mất mạng.
La Tùng Hoành giảng lại đầu đuôi câu chuyện một lần. Khi giảng đến đoạn bí tận này, mắt ông vẫn nhắm giọng trầm thấp.
"Hai sư huynh đệ tranh đấu mấy trăm năm kết quả cũng đều không có kết cục tốt".
Dương Phàm thầm than trong lòng. Đợi sau khi Độc Vương bình tĩnh Dương Phàm mới hỏi chuvện có liên quan Dược Tiên Cốc.
- Tình huống ta biết không nhiều, nhưng Dược Tiên cốc nội tình thâm hậu lại có cường giả Nguyên Anh tọa trấn hẳn là sẽ không gặp chuyện không may. Chỉ là ba người kia gắt gao theo đuổi Dược tiên tử tình huống hết sức phức tạp.
La Tùng Hoành đáp.
- Tân tú Nguyên Anh Huyết Luyện Tông... Liệt Vô Huyễn đại đệ tử Ma Dương Tông... Còn có thiếu chủ Vô Ưu cốc.
Dương Phàm cau mày. Ba người này đều không phải bình thường, hơn nữa sau lưng đều có thế lực lớn. Thiếu chủ Lệ Hồng Phi của Vô Ưu cốc hắn biết, ở trong Cửu u cốc có chút qua lại. quan hệ cũng tạm được. Liệt Vô Huyễn hắn cũng biết, nghe nói từng quyết chiến cùng phụ thân Dương Thiên, vì tranh đoạt mẹ đẻ của hắn cũng chính là người kế nhiệm đời trước của Dược Tiên cốc, về phần tân tú Nguyên Anh của Huyết Luyện Tông Dương Phàm không thể đoán ra.
Tu SĨ Huyết Luyện Tông làm sao lại chạy xa ngàn vạn dặm đến theo đuổi Vũ Tịch? Chính theo như lời La Tung Hoành nói, tình huống thực phức tạp. Sau khi biết tin tức này, Dương Phàm có chút đứng ngồi không yên.
- Lão sư ngài có tính toán gì không?
Dương Phàm chuẩn bị đứng dậy cáo từ, hỏi Độc Vương.
- Ngươi trở về Ngư Dương quốc sớm muộn sẽ cùng Tam u lão ma tiến hành chiến đấu sinh tử, có chỗ nào có thể cần đến lão phu cứ việc nói ra. Ta cùng Ma đầu này cũng có thâm cừu đại hận.
La Tung Hoành rất sảng khoái.
Dương Phàm nghe vậy mừng rỡ, cười nói:
- Lão sư. Ngài hiện tại chỉ cần tọa trấn Dương gia bảo hoặc là Vụ Liễu trấn. Như vậy ta có thể buông tay xuất kích.
- Được.
La Tung Hoành gật gật đầu sau đó vùi đầu uống rượu loạn túy như mê. Dương Phàm hỏa tốc chạy về Vụ Liễu trấn. Khi đi vào y quán cha con La Nham đi ra đón.
- Sư tổ. Có một người thần bí muốn gặp người.
La Tường cung kính nói.
So với lúc trước, thiếu niên áo trắng này bớt đi vài phần nhuệ khí đối với Dương Phàm kính sợ có thừa.
- ừ. ta đã biết.
Dương Phàm đi vào phòng khách, khẽ cười nói:
- Nhiều năm không thấy, Vũ Văn gia chủ vẫn khỏe chứ?
- Bái kiến Quân vương.
Trong phòng khách, một nam tử trung niên lộ vẻ già nua lập tức thi lễ với Dương Phàm.
- Miễn lễ đi.
Dương Phàm ngồi xuống, cùng hỏi:
- Ám Huyết đại hội sớm chấm dứt ngươi còn chưa về kinh đô?
Nguyên lai Ám Huyết đại hội nửa tháng trước trong chúng trưởng lão còn có Vũ Văn gia chủ lúc ấy đeo mặt nạ. Dương Phàm tuy rằng nhìn thấu nhưng không hỏi nhiều. Rất nhiều cao tầng trong Ám Huyết ở Tu Tiên Giới cũng có thân phận đặc thù cho nên tại đại hội đều tự che giấu hình dạng.
- Thuộc hạ có việc bẩm báo.
Vũ Văn gia chủ nhìn hắn một cái thật sâu, ở trong mộ huyệt Quỷ Thi Sơn hắn tận mắt chứng kiến thủ đoạn lôi đình của Dương Phàm. ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đều ngã xuống đương trường.
- Vũ Văn trưởng lão không cần khách khí có gì trực tiếp nói thẳng.
Giọng Dương Phàm thật bình thản.
- Hiện nay. kinh đô Ngư Dương quốc tình thế phức tạp trên danh nghĩa là từ bốn đại gia tộc chúng ta thống trị nhưng thực chất đã bị Tam Ma Môn khống chế. Thế lực Tam Ma Môn ngập trời, cường giả như mây trên trời không ngờ thẫm thấu đến Ám Huyết Vương Triều. Lúc trước ta cũng vẫn hoài nghi chuyện này lại không dám xác định may có Quân vương trở về Ngư Dương, trừ bỏ phản đồ.
Vũ Văn gia chủ thở dài.
- Ngoài ra, Quỷ Huyền Môn, Thanh Nguyên Tông kia từng nhiều phen uy hiếp Vũ Văn gia ta. Nguyên nhân là Vũ Văn gia che chở Tiên Hồng Y Quán kinh đô. Nếu không phải có sự phối hợp của Lệ công tử Vô Ưu cốc, Vũ Văn gia đã gặp nguy...
Nói xong lời cuối cùng. vẻ lo lắng trên mặt Vũ Văn gia chủ càng đậm. Dương Phàm thì lộ vẻ trầm tư trầm mặc không nói.
- Cầu Quân vương, làm chủ cho Vũ Văn gia ta.
Vũ Văn gia chủ "Phịch"' một tiếng, quỳ gối trước mặt Dương Phàm nói lời chân thành tha thiết.
- Vũ Văn gia cùng bản Quân vương có giao tình sâu xa, hơn nữa ngươi lại là trưởng lão Ám Huyết Vương Triều. Ngươi cứ an tâm về kinh đô phàm là thế lực là địch với chúng ta đều sẽ bị nhổ tận gốc trong vài chục năm tiếp theo.
Ác nghiệt cùng hở những trong giọng nói Dương Phàm khiến Vũ Văn gia chủ toàn thân lạnh băng âm thầm kinh hãi. Vũ Văn gia chủ đi rồi, Dương Phàm đưa tay day trán phun ra một hơi dài:
- Ma Dương Tông... Tam Ma Môn... Quỷ Huyễn Môn... Huyết Luyện Tông... Thanh Nguyên Tòng... Thật sự rất loạn rồi!
Ngư Dương quốc nho nhỏ bị nhiều thế lực lớn như vậy giằng co phức tạp.
- Xem ra... mục tiêu của ta không thể chỉ vẻn vẹn giới hạn trong Ma Dương Tông.
Đột nhiên. Dương Phàm chậm rãi xòe bàn tay ánh mắt nhìn về phương xa dường như nhìn xuống toàn bộ Ngư Dương.
- Đúng vậy. Tình huống phức tạp như thế kỳ thật ta có một ý nghĩ càng đơn giản: Trực tiếp quét ngang Ngư Dương, quét dọn hết thảy thế lực đối địch.
Dương Phàm xòe bàn tay lại nắm lại thành nắm tay.
Quét ngang Ngư Dương, quét dọn hết thảy thế lực đối địch...
Làm cho cả Ngư Dương quốc trở thành địa bàn của mình như vậy thế giới liền thanh tịnh. Bằng hữu, người nhà, đệ tử... của mình, tất cả những người có liên quan với mình đều có thể hưởng thụ được môi trường tốt nhất. Đương nhiên. Dương Phàm cũng hiểu được mục tiêu này hiện tại còn có chút khó khăn. Đây vẻn vẹn là một ý nghĩ hóa phức tạp thành đơn giản. Nhưng là, nếu tu vi hắn có thể tăng thêm một bước, cũng không phải không thể hoàn thành. Một đoạn thời gian sau Dương Phàm bắt đầu tĩnh tu trong y quán. Nửa tháng sau. ở một nơi hoang dã cách Vụ Liễu trấn mấy chục dặm, thiên địa linh khí bỗng nhiên khởi động, một cỗ khí tức cường đại dần dần hình thành. Thần thức Dương Phàm đảo qua mặt lộ vẻ vui mừng, thần thức truyền âm nói:
- Lâm Chung. Ngươi rốt cục bước vào đại đạo Kim Đan.
Nguyên lai cổ khí tức tấn chức này chính là đến từ Lâm Chung.
- Đây đều là công tử tài bồi Lâm mỗ.
Lâm Chung sau khi tấn chức Kim Đan động tác đầu tiên đó là hướng về phía Vụ Liễu trấn cúi sâu một cái. Hắn không phải cúi đầu với Vụ Liễu trấn mà là thân thiết cảm tạ Dương Phàm. Nếu không có Dương Phàm giờ phút này hắn vẫn là một tu sĩ bậc thấp tầm thường vô vị. Đời người thường thường có chút kỳ ngộ một khi chọn đúng sẽ trở thành bước ngoặt vận mệnh.
- Ngươi cố củng cố tu vi cảnh giới đi, về sau sẽ có lúc cần dùng.
Dương Phàm phân phó một câu liền nhắm mắt tĩnh tu. Ngay ngày thứ ba sau khi Lâm Chung tấn chức bậc cao Kim Đan bên Quỷ Thi Sơn truyền đến tin tức.
- Chủ nhân. hắn xuất quan.
Dương Đại bị hút vào Tiên Hồng Không Gian nhắn tin tức đến cho Dương Phàm.
- Hồ Phi xuất quan?
Dương Phàm vẻ mặt vui mừng vội vàng đi QUỷ Thi Sơn. Quỷ Thi Sơn cách Vụ Liễu trấn khá xa ước chừng ngàn dặm. Khi hắn chân chính tới gần Quỷ Thi Sơn bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức cuồng bạo khiến người run sợ. Cùng lúc đó ở lối vào Thiên Niên Mộ Huyệt.
- Ầm ầm ầm...
Một thiếu niên cực kỳ xấu xí toàn thân trần trụi vung nắm tay điên cuồng đánh đấm tản mát ra một cỗ khí tức kinh hãi thiên địa. Giờ khắc này, toàn bộ âm hồn lệ quỷ tại Quỷ Thi Sơn đều kinh hãi run sợ. Làm cho người ta kỳ quái chính là trên người thiếu niên xấu xí này có một lớp lông tơ màu tím nhạt. Hai tay hắn thành dạng vuốt động tác linh hoạt như quỷ mị trong hư không lăng không tung bay giống như cá bơi. Dương Phàm bay đến nơi đây vừa lúc nhìn thấv một màn kinh người này.
- Đến thật là tốt...
Hồ Phi "ngao" một tiếng, thân hình "bá"một cái hư không biến mất.
Xuy... vút!
Tử quang lóe lên hắn quỷ mị xuất hiện trước người Dương Phàm vung nắm tay "ầm ầm ầm" đánh ra vài quyền. Dương Phàm không kịp phòng bị bị cỗ lực lượng cuồng bạo này đánh rơi xuống mặt đất.
- Lực lượng thật cường đại!
Dương Phàm giật mình không nhỏ. Tuy nhiên, sau khi hai chân hắn chạm đất vững như Thái Sơn cùng Hồ Phi quyền đấm chân đá sinh động vô cùng.
Ầm ầm ầm...
Hai người đánh đập vui sướng đầm đìa. Dương Phàm buông hết tay chân toàn lực ra đánh hết sức thống khoái. Nửa ngày sau giao chiến trên mặt đất Dương Phàm chung quy dễ dàng thắng một bậc nhiều lần đánh lui Hồ Phi khiến hắn chật vật không chịu nổi. Càng khiến Hồ Phi buồn bực là lực phòng ngự cùng kéo dài của Dương Phàm đều rất biến thái. Hắn căn bản rất khó phá phòng ngự của Dương Phàm. Thần thông lôi hỏa tuy rằng lợi hại nhưng ngược lại bị Sinh Mệnh Lục Chủng của Tiên Hồng Quyết áp chế gắt gao. Cuối cùng hắn cũng nhìn ra một ít manh mối. giận quát một tiếng:
- Có bản lĩnh lên bầu trời đánh tiếp?